Giữa trời cao, hầu tử gồng mình không ngừng gia tốc. Linh lực ngưng tụ cao độ dẫn phát thiểm điện bạo tẩu quanh bốn phía. Đi qua nơi nào, nơi ấy đều vang lên một hồi tiếng sấm rền không ngừng, thật lâu mà chưa thể lắng lại. Khiến cho muôn thú kinh hãi súc mình trong ổ không dám nhúc nhích.
Chặn đánh Lục Nhĩ Mi Hầu, hầu tử có lòng tin mình sẽ thắng trăm phần trăm, nhưng mà, nếu cứ thế này trực tiếp giết tới Sư Đà quốc, kết cục sẽ ra sao?
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong hai mắt phiếm hồng, thời này khắc này, đại não hầu tử lại lãnh tĩnh phi thường.
Theo như hiểu biết của hắn về Lục Nhĩ Mi Hầu, y chắc sẽ không chút do dự cầm Dương Thiền ra làm con tim. Chỉ cần giữ được khoảnh cách đầy đủ, lấy tốc độ của y, quả thực có thể uy hiếp được hầu tử. Có lẽ, giờ y đang đứng bên người Dương Thiền, chờ mình đi tới cứu người. Nói không chừng hết trước trước mắt là một bẫy rập giăng sẵn.
Nhưng mà, dù biết đấy là bẫy rập, chẳng lẽ liền có thể không đi?
Rất hiển nhiên, không thể. Vô luận lý do gì, hầu tử đều không qua được bậc cửa trong lòng mình. Đi, nhất định là phải đi. Dù sẽ khiến tây hành chứng đạo nguy hiểm, dù phải trở mặt cùng Huyền Trang, hầu tử cũng tất phải đi.
Như thế, liền chỉ thừa lại một đường xông tới.
Không lâu lắm, hầu tử đã đặt chân tới ngoại vi Sư Đà quốc.
Hắn giấu mình trong mây, nương theo một trận cuồng phong quét qua, che chắn khí tức bản thân, hóa thành một giọt nước từ thiên không vô thanh vô tức rơi xuống.
Không đợi rơi xuống mặt đất, hắn đã yên ắng hóa ra nguyên hình, vươn tay chỉ tới, trực tiếp thi triển thuật cấm âm ném xuống một thân cây bên dưới. Khắc sau, hắn trùng trùng hạ xuống thân cây.
Xung kích mãnh liệt, trọn cả gốc cây hơi khẽ chấn động. Cũng may thanh âm hoàn toàn bị cấm âm thuật che đi. Ngay cả mấy mảnh lá rụng phủi xuống cũng bị hầu tử giơ tay tiếp được, trực tiếp hóa thành từng phiến tro bụi giữa không trung, biến mất không tung tích.
Ở nơi cách gốc cây chưa tới hai trượng, ba con tiểu yêu chính đang đứng tán gẫu. Nhưng mà, hết thảy những gì xảy ra bên cạnh, bọn họ lại đều hồn nhiên bất giác.
Cơ hồ không ngừng nghỉ nửa giây, hầu tử lập tức bắt đầu hành động.
Hắn nương theo yểm hộ của tán lá. Che đi thanh âm, hủy đi lá rụng, lặng không tiếng thở lách qua tán lá.
Phía dưới, từng đội yêu binh vẫn đi tuần tra như thường. Không ai phát giác được dị thường ngay trên đỉnh đầu.
Một tiếng vang thanh thúy, hầu tử chợt nhảy xuống, cả thân mình chui vào trong bụi cỏ cao nửa đầu.
Bên cạnh, hai con yêu quái nắm lấy binh khí lảo đảo đi qua, một đường nói nói cười cười. Không hề ý thức được mình đang sát vai với tử thần.
Rừng cây đến đây là hết, trước mặt, là vòng trong của Sư Đà quốc.
Đợi hai con tiểu yêu kia đi xa, hầu tử ẩn thân trong bụi cỏ mới vươn tay, nhè nhẹ đẩy đi cỏ dại ngăn trở tầm nhìn.
Đập vào mắt là tường thành đổ nát của Sư Đà quốc, một mảnh kiến trúc giống như phế khu, còn có đại quân Yêu tộc dày đặc bố khắp ngóc ngách, chính đang bắt tay thu dọn tàn cuộc.
Bởi vì bị phá hoại qua, thế nên lúc này nhìn lại. Tầm nhìn có vẻ càng thêm rộng mở. Tình hình như vậy, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ động, lập tức toàn thành đều sẽ biết.
Hít một hơi thật sâu, hầu tử ngửa đầu đứng lên từ trong bụi cỏ. Ngay chớp mắt khi đứng dậy, hắn liền hóa thành bộ dạng một trong hai tên yêu quái vừa đi qua.
*****
- Ta dựa vào cái gì không tin hắn, mà phải tin ngươi?
Lục Nhĩ Mi Hầu chống eo, vẻ mặt không đáng nói:
- Hắn là bộ hạ của ta, mà ngươi... Nếu không phải ta dùng anh ngươi uy hiếp, liệu ngươi có dễ dàng theo tới vậy không?
Dương Thiền mi mục mang cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, ánh mắt khiến Lục Nhĩ Mi Hầu có phần khó chịu.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng hung hăng nói:
- Ta không thích ngươi thế này, rất không thích.
- Vậy ngươi thích thế nào?
- Như bọn chúng ấy.
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay chỉ chỉ ngoài cửa, nói:
- Như con chó. Ta chỉ cần chó. Không cần đồng bạn.
Nghe vậy, Dương Thiền không khỏi bật cười.
Ngoài cửa, bất luận là Sư Đà vương hay Đa Mục Quái, sắc mặt đều có phần khó coi.
Nhấp mím môi, Dương Thiền khẽ thở dài:
- Chó có chỗ tốt, cũng có chỗ hỏng.
- Nói rõ xem nào?
- Ngươi bắt chó đi xung phong hãm trận. Khẳng định là không vấn đề. Nhưng ngươi có muốn nghe lời chó nói không?
Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng nhíu mày.
*****
Trong tường ngói đổ nát của Sư Đà quốc, rất nhiều yêu quái chính đang khuân vác đá vụn bùn đất.
Một con Ngạc Ngư tinh đứng tại chỗ cao khua múa roi da, không ngừng hò thét chửi bới. Phía dưới đám tiểu yêu dám giận mà không dám nói, chỉ biết gắng sức không ngừng đào móc trong đống đá vụn, dời những thứ móc ra, bất luận là cái gì đều chuyển tới ngoài thành.
Mỗi khi lấy ra thi thể, Ngạc Ngư tinh liền sẽ vội vàng chạy tới, đẩy ra đám tiểu yêu xung quanh, sau đó tìm trên dưới thi thể một hồi, hi vọng có thể tìm được một ít đan dược hay pháp khí, đây là hàng hóa có tính thanh khoản cao ở thế giới yêu quái.
Nhưng đã có hơn nửa canh giờ không phát hiện được gì, khiến cho Ngạc Ngư tinh không khỏi chán nản, bắt đầu oán hận lần này người chết không đủ nhiều.
- Này, mày đấy?
Bỗng đột nhiên, hắn giơ tay chỉ vào một con Tích Dịch tinh đi qua trước mặt, thét to nói:
- Ngươi thuộc chi bộ đội nào?
Tích Dịch tinh thoáng ngẩn người, dừng chân lại.
Giữa lúc đang ngập ngừng, Ngạc Ngư tinh đã từ trên đống đất chạy xuống, lớn tiếng quát to:
- Không thấy chúng ta bận vậy a? Sao ngươi có vẻ nhàn nhã vậy? Yêu bài đâu? Cầm ra ta xem!
Tích Dịch tinh khe khẽ dùng khóe mắt liếc thứ đeo trên eo Ngạc Ngư tinh một cái, thuận tay khẽ lộn, trong tay liền xuất hiện một yêu bài tương tự.
Tiếp lấy yêu bài Tích Dịch tinh đưa cho, Ngạc Ngư tinh không khỏi sửng sốt mất mấy giây, thì thào nói:
- Di, chi bộ đội này sao chưa nghe qua, chẳng lẽ mới vừa thành lập?
Tích Dịch tinh mặt không biểu tình đối thị cùng hắn, khe khẽ vươn tay chỉ tới.
Bỗng đột nhiên, nơi không xa có người kêu nói:
- Tướng quân! Đào thấy thi thể của một chuẩn uý!
- Cái gì, chuẩn uý!
Ngạc Ngư tinh tức thì kêu lên.
Chuẩn uý tuy còn không được tính là yêu tướng, nhưng lúc này cũng đã được tính là dê béo.
Thời này khắc này, Ngạc Ngư tinh cũng không cố được quá nhiều, vội vàng nhét trả yêu bài có phần là lạ về tay Tích Dịch tinh. Lập tức xoay người, cuồng chạy về nơi thanh âm phá ra, giơ roi quát lên:
- Đừng động! Ai động lão tử thịt kẻ đó!
Nhất thời, đám yêu quái bốn phía đều bị hút lại.
- Di? Thi thể đâu? Vừa nãy ai nói đào thấy thi thể?
Tùy theo tiếng giận mắng của Ngạc Ngư tinh, càng nhiều yêu quái tuôn tới xem rõ thực hư.
Không ai chú ý đến Tích Dịch tinh vừa bị hắn gọi lại đã lặng lẽ xoay người, tiếp tục đi tới. Dưới ánh mặt trời, thân hình hơi lắc, hóa thành bộ dạng Ngạc Ngư tinh. Trên eo treo một khối yêu bài y hệt.
*****
Dương Thiền nhìn đăm đăm tiền phương, khẽ há mồm nói:
- Vì sao Phật Môn muốn hồi sinh ngươi, bọn họ có mục đích gì? Nếu ngươi còn khó đối phó hơn người kia. Bọn họ làm thế chẳng phải tự giơ đá đập chân? Yêu tộc muốn quật khởi, chướng ngại lớn nhất là ai? Ứng nên thế nào mới có thể san trừ chướng ngại ấy? Trong việc này, lập trường của các phương đại năng là gì? Người kia vì sao lại chấp mê tây hành? Những điều này, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?
- Cái đó...
Bị liền một chuỗi vấn đề đập tới, Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng ngây người. Bóp bóp mười ngón tay, phân không rõ phải trái đúng sai.
- Người không lo xa, tất có gần ưu. Những vấn đề tương tự còn có rất nhiều. Làm chuyện gì, hẳn cũng phải mưu trước rồi mới động. Nếu không, chẳng qua là làm đồ cưới cho người khác. Hoa Quả Sơn hơn sáu trăm năm trước chính là ví dụ. Nếu đương sơ hắn chịu nghe ta, nhất định không đến nỗi rơi đến kết cục như thế.
Hơi dừng thoáng chốc, Dương Thiền nhìn ra ngoài cửa, thong thả cười nói:
- Ngươi nói đúng. Bọn họ chỉ là một đám chó thôi. Nghe theo lời của chó, cuối cùng ngươi sẽ bị dẫn vào trong ổ chó.
Ngoài cửa, Đa Mục Quái, thậm chí cả Sư Đà vương, Bằng Ma Vương đều súc mày.
Trong cửa, Lục Nhĩ Mi Hầu càng nghe càng sửng sốt.
Tài ăn nói này, đúng là...
*****
Đi trên hành lang hẹp dài, Tích Dịch tinh bước qua một con Hổ tinh tay gác đại đao.
Xoay người, Tích Dịch tinh lại hóa thành bộ dáng Hổ tinh.
- Di, sao ngươi lại quay lại?
Xì tinh đi tới trước mặt, nuốt nhổ đầu lưỡi lên tiếng chào hỏi.
- Đột nhiên nhớ tới có chút chuyện còn chưa làm.
Khẽ cúi đầu. Hổ tinh bước nhanh đi tới.
Xà tinh nhìn theo bóng lưng kia mà ngây người mất mấy giây.
- Sao vậy?
- Không có gì, tư thế đi đường của hắn, hình như có gì đó là lạ.
- Ngươi nghĩ nhiều thôi.
Vượt qua góc rẽ, Tích Dịch tinh vừa hóa thành Hổ tinh lại hóa thành bộ dạng Xà tinh.
Sư Đà quốc là một tổ chức khổng lồ, trong tổ chức này, mỗi một yêu quái đều có địa điểm hoạt động cố định. Tùy theo hắn càng lúc càng tiếp cận giải đất trung tâm, thân phận liền sẽ trở thành một vấn đề cực nan giải.
*****
Hồi lâu. Lục Nhĩ Mi Hầu mới hoãn thần lại. Tròng mắt hắn trợn tròn, không quá dám chắc hỏi:
- Ngươi nguyện ý giúp ta?
- Ngươi đoán.
- Vì sao ngươi phải giúp ta?
- Ngươi đoán.
- Không nói rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không nghe ngươi.
- Ngươi có thể không nghe.
Dương Thiền vẫn cứ mi mục mang cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, gằn từng câu từng chữ nói:
- Chỉ cần ngươi, dám cược.
Chớp mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu ngây ra đó.
Hắn hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư nữ nhân trước mắt này... Đây căn bản không phải tù binh, mà thực tế, nàng hệt như một nữ vương không biết sợ hãi là gì!
*****
- Ngươi!
Một con Dã Trư tinh cao giọng kêu lớn. Nhưng mà, không đợi hắn kịp kêu ra tiếng, một cánh tay vươn ra từ trong hắc ám đã kéo cả người hắn vào trong bóng mờ.
Khắc sau, một con Dã Trư tinh một hình một dạng từ trong bóng mờ đi ra.
Không đợi “tân” Dã Trư tinh đứng vững, một con Đường Lang tinh đã nắm thanh lưỡi hái dài hơn cả thân mình từ nơi xa chạy vội tới.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không, cổ họng hơi ách, ho khan mấy tiếng thôi.
- Vừa nãy là ho khan?
Đường Lang tinh nửa tin nửa ngờ rời đi.
Ngẩng đầu lên, Dã Trư tinh ngưỡng vọng vách đá cao tới mấy chục trượng trên đỉnh đầu.
Từ nơi này leo lên... Chính là biệt viện của Lục Nhĩ Mi Hầu. Lần này, nhất định phải bầm thây vạn đoạn đối phương!
*****
Trong phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn đăm đăm Dương Thiền, càng lúc càng có phần cầm bất định chủ ý, thậm chí không khỏi tâm phiền ý loạn.
Vấn đề liên quan tới Phật Môn, lúc đối chiến cùng hầu tử hắn đã được nghe qua. Khi đó, trong tình huống ấy, hắn căn bản không nghe vào tai. Nhưng giờ tử tế ngẫm nghĩ, lại thấy có vài phần đạo lý.
Nhưng mà, nữ nhân này đáng tin ư?
Ngoài cửa, Đa Mục Quái đã bắt đầu ứa mồ hôi lạnh. Hắn thực không biết, nhỡ Lục Nhĩ Mi Hầu tin lời Dương Thiền, thì kết quả của bản thân sẽ như thế nào. Ngược lại Bằng Ma Vương cùng Sư Đà vương lại có vẻ rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, sắc mặt Dương Thiền chợt biến.
- Sao vậy?
Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức cảnh giác.
- Không có gì.
Chỉ sát na, Dương Thiền lại khôi phục ý cười bình thản.
*****
- Ngươi đã đến?
Bỗng đột nhiên, một thanh âm chợt vang lên trong đầu hầu tử.
- Không ngờ ngươi biết ta tới?
Thoáng dừng chân điều chỉnh dáng người, hầu tử đạp lên cây tùng mọc trên vách, nép thân hình kề sát vách đá.
- Đương nhiên là biết. Pháp môn ẩn khí mà ngươi dùng còn là của Kim Hà động chúng ta.
Hầu tử thoáng trầm mặc.
Hắn ngồi trên thân cây đưa mắt nhìn quanh, nhất thời không biết nên nói gì với nàng.
Sáu trăm năm mươi năm, những điều hắn thiếu nợ, thực sự rất nhiều rất nhiều. Nhiều đến nỗi, có lẽ vĩnh sinh vĩnh thế đều không đền lại được.
Hồi lâu, hắn cắn răng, đáp lời thanh âm trong đầu:
- Ngươi chờ một chút, ta lập tức đi lên thịt hắn, cứu ngươi!
Nói rồi, hầu tử tiếp tục khẽ khàng leo lên nham bích.
- Ngươi về đi.
- Cái gì?
- Đi về.
- Ngươi đang nói cái gì?
- Ta bảo ngươi đi về.
Nhất thời, hầu tử ngây dại.
- Ngươi... Là bởi ta một mực không đến tìm ngươi? Không phải ta không muốn đi, thật không phải, chỉ là sợ... Còn nhớ mấy người Đoản Chủy không? Đoản Chủy, Đại Giác, Hắc Tử, Linh Tê, tất cả bọn họ đều chết hết. Ta sợ ngươi cũng như bọn họ...
- Đừng nói nữa, chuyện đó ta biết cả.
- Ngươi đều biết?
- Đúng, ta đều biết. Ngươi làm thế là đúng. Vậy nên, ta mới bảo ngươi đi về. Ngươi không đối phó được Như Lai, Huyền Trang cũng chưa hẳn đối phó được. Nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu có thể. Nếu bọn họ đã hồi sinh Lục Nhĩ Mi Hầu, sao chúng ta không tương kế tựu kế?
- Ngươi... Ngươi muốn lợi dụng Lục Nhĩ Mi Hầu?
- Đúng. Bởi thế, tạm thời ta tất phải ở bên cạnh hắn.
- Không được! Hắn là kẻ điên!
Hầu tử không khỏi tăng nhanh tốc độ, lòng nóng như lửa đốt.
- Chính bởi là kẻ điên, mới có thể lợi dụng!
- Không được! Ta không đồng ý!
Thoáng chốc, hầu tử đã cách gian phòng trên đỉnh núi chưa tới ba trượng.
Trong phòng, Dương Thiền thở dài một hơi đành chịu.
- Được rồi, nếu ngươi nhất định phải tới... Vậy thì đến đi.
Ngữ khí này, hầu tử nghe mà trong lòng lộp bộp mấy tiếng.
Dương Thiền chậm rãi đứng dậy, nhìn đăm đăm về hướng hầu tử leo lên, nhẹ giọng nói:
- Đối thủ của ngươi tới rồi.
- Đối thủ?
Khắc sau, lông tóc trên dưới khắp người Lục Nhĩ Mi Hầu chợt dựng đứng lên. Hắn lập tức nghe ra, “đối thủ” của hắn, là chỉ con khỉ kia.
Không đợi Lục Nhĩ Mi Hầu lùi ra sau, chỉ nghe Dương Thiền khẽ thở dài:
- Kẹp chặt ta lại.
- Kẹp chặt?
Nuốt khô ngụm nước bọt, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng chạy đến sau lưng Dương Thiền, hóa Thiết Can binh thành một thanh đao nhọn dí lên cổ Dương Thiền, cao giọng quát to:
- Đi ra! Cút đi ra cho ta!
Nhất thời, đám yêu tướng ngoài cửa chen chúc mà vào, thoáng chốc đã chen đầy gian phòng.
Hết thảy những gì xảy ra trong phòng, hầu tử giấu mình ngoài cửa sổ đều cảm giác được rõ ràng, tay cách song cửa chỉ mấy tấc chợt dừng lại, run rẩy.
Hồi lâu, hai mắt hắn nhắm nghiền.
Khắc sau, trọn cả bức tường bị oanh sập, nóc nhà bị hất lên.
Ngay trong tiếng rít nhọn của đám yêu tướng, cát bụi phi tốc tán đi. Lục Nhĩ Mi Hầu kẹp chặt dương thiền, dẫn một đám yêu tướng giật lùi ra sau.
Trong cát bụi, hầu tử chống Kim Cô bổng từ từ đứng lên. Trong ánh mắt nhìn Dương Thiền chất đầy vẻ đành chịu.