Sương khói từ từ nhạt đi, ngoại vi tấn tốc vang đầy đủ tiếng huyên náo, tiếng gào rít. Rất nhiều yêu quân bắt đầu tụ tập tới nơi này.
Nhưng mà, trên đỉnh vách núi, trong phòng ốc tường ngói đổ nát lại lặng ngắt như tờ.
Đám yêu tướng kinh hoảng nhìn hầu tử, thấp thỏm siết lấy binh khí trong tay.
Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn còn kinh hồn chưa định, ánh mắt tới lui trên người hầu tử cùng Dương Thiền.
Trong cát bụi dần tán đi, Dương Thiền đón gió mà đứng, lặng lẽ đối thị cùng hầu tử. Họa diện phảng phất chợt ngưng cố lại.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau hơn sáu trăm năm.
Hơn sáu trăm năm quang âm, một người bị khốn ở Hoa Sơn, một người bị áp dưới Ngũ Hành sơn, đôi người đôi ngả. Ngày đêm mong mỏi gặp lại, không ai liệu tới, khi gặp nhau lại ở trong tình cảnh này.
Hầu tử thẫn thờ chớp nháy tròng mắt phiếm hồng, một cảm giác hòa tan hết thảy tư niệm tích lũy bất lâu chợt dâng lên trong lòng. Nhưng xen vào đó còn có cả cảm giác mê man.
Dương quang hôm nay gai mắt lạ thường, đến nỗi hắn cảm thấy toàn thân cao thấp của nữ tử áo trắng trước mắt như đang tán phát ra quang mang nhu hòa. Đó là một loại mị lực khiến nhân tâm say đắm, cực giống lần tương kiến đầu tiên ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Một trận gió mát phất qua, cát bụi thốc lên lướt trên thân hai người.
Nhìn hầu tử, cõi lòng Dương Thiền chìm đắm trong ngọt ngào, song lại cũng đau đớn thấu tim.
Nước mắt không ngăn được, bắt đầu rơi rớt, nhưng mà, nàng phải nhẫn nhịn, nàng tất phải nhẫn nhịn.
Từ từ đè ra một tia ý cười, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Cùng… cùng ta đi về... Được không? Đừng cố chấp vậy nữa. Cái khác, ta đều chiều ngươi, nhưng chuyện này, thật sự quá nguy hiểm. Ta không thể để ngươi mạo hiểm vậy được.
Dương Thiền vội cúi đầu, sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi lại chợt lắc đầu. Trong đầu có vô số họa diện đan chéo vào nhau, tư niệm tích lũy suốt sáu trăm năm bạo phát ngay lúc này, tâm tư rối như tơ vò.
Nàng không dám nhìn nữa, lo sợ nhìn thêm một lát, liền sẽ không nhịn được mà dao động quyết định vốn được tính sẵn, nàng không khỏi nức nở. Nếu thế. Hết thảy đều hủy mất...
Đi về được không? Nơi này quá nguy hiểm.
Nắm lấy Kim Cô bổng, hầu tử nhẹ nhàng nhấc chân tiến lên trước một bước, vươn tay ra nhẹ giọng nói:
- Chuyện này vốn phải để ta đối mặt, ngươi đừng làm vậy.
Dương Thiền ôm mặt, liều mạng lắc đầu. Vết rách trong lòng điên cuồng nứt ra, ẩn ẩn có phần thất thái.
Lục Nhĩ Mi Hầu cướp trước một bước ngăn ở trước người Dương Thiền, nhếch môi cười nói:
- Đi về làm gì? Ta mới thật sự là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, nàng là yêu hậu của ta. Vốn phải nên ở bên cạnh ta!
- Câm mồm --!
Tròng mắt hầu tử tức thì trợn tròn, giận trừng đối phương.
Một tiếng gầm gào đinh tai nhức óc. Ngay cả chim thú giữa thiên không phảng phất cũng bị chấn nhiếp.
Lông tóc người dựng đứng lên, linh lực tung trào dẫn phát từng đạo thiểm điện không ngừng nhảy động.
Đám yêu tướng tại trường chợt cả kinh, lập tức lùi ra sau một bước. Ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không ngoại lệ.
Trong một mảnh tịch tĩnh, Bằng Ma Vương khe khẽ ngước đầu, nhìn lên tầng mây như vòng nước xoáy giữa thiên không... Tâm tạng lập tức lộp bộp mấy tiếng.
Trường cảnh này, sao mà tương tự như đương sơ hầu tử triệt để thất khống, giết lên Thiên Đình.
Thật không dễ dàng mới kềm chế được sợ hãi trong lòng, hắn khẽ cúi đầu, nuốt khô ngụm nước bọt, nín thở. Tay nắm Phương Thiên Họa Kích không khỏi siết chặt. Khe khẽ đánh mắt cho Sư Đà vương ở bên cạnh.
Song phương cứ thế giằng co, rất lâu rất lâu.
Tâm tạng đám yêu tướng như chỉ chực chờ nhảy ra cổ họng, nhưng trong mắt hầu tử lại chỉ có Dương Thiền.
Rất nhiều chiến hạm chạy đến. Bọn họ tấn tốc kéo ra trận hình giữa thiên không. Nhưng mà, lúc bọn họ nhìn rõ kẻ đến là ai, liền không kẻ nào dám vọng tưởng siết chặt vòng vây, càng không ai muốn gia nhập trường chiến đấu sắp bạo phát này.
Bởi vì, không chút ý nghĩa.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu mới hoãn thần lại, tay cầm dao nhọn dí trên cổ Dương Thiền thoáng dùng sức. Tức thì, một giọt máu tươi thuận theo cổ trắng ngần chậm rãi trượt xuống, nhuộm đỏ bạch y.
Nhói đau truyền đến, Dương Thiền bất giác ngẩng đầu lên. Ánh mắt lần nữa rơi ở trên thân hầu tử.
Một mạt lệ quang ẩn hiện trong mắt.
Tâm tạng hầu tử lập tức nguội lạnh phần nào, khí thế cường đại tấn tốc nhược đi.
- Ta biết giờ ta còn chưa thắng được ngươi. Có điều, yên tâm, cơ hội phân thắng thua còn nhiều lắm.
Kề sát bên người Dương Thiền, Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi, thấp giọng cười nói:
- Hắc hắc, ta nghĩ rõ ràng rồi, ngươi nói đúng, uy danh Tề Thiên đại thánh là đánh ra mà được, chứ không cần bất cứ người nào thừa nhận. Bởi thế... Qua một thời gian, chờ thực lực ta trưởng thành, ta sẽ tự tìm tới cửa quyết một trận sống mái với hắn, chứng minh chính bản thân mình. Còn bây giờ, chỉ có thể khổ cực ngươi.
Nói rồi, thanh âm Lục Nhĩ Mi Hầu chợt cao tám độ, thét to nói với hầu tử:
- Cút! Ngươi còn chờ gì nữa? Có tin ta giết nàng ngay trước mặt ngươi không!
Nói xong, đao nhọn trong tay hơi khẽ chấn động, lập tức kề sát thêm một phần.
Đôi mắt bày đầy tơ máu nhìn đăm đăm Dương Thiền.
Điều hắn đang chờ, là hồi đáp của Dương Thiền, chứ không phải của Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Còn không đi? Ngươi tưởng ta không dám giết nàng!
Hai hàng lông mày Dương Thiền khẽ nhíu lại, trông mong nhìn hầu tử, như đang khẩn cầu hắn nhanh nhanh rời đi.
Nhưng mà, hầu tử vẫn đứng đó. Chờ đợi một câu trả lời chuẩn xác. Trong thần sắc đầy vẻ mong mỏi.
- Đi đi --!
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt gầm gào.
Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu đã mất đi bình tĩnh, hầu tử không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Chúng ta có đúng là tách ra từ một linh hồn?
- Ngươi nói gì?
- Ngươi nói ngươi là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không chân chính... Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, là người phải dùng chính thê tử mình làm con tin? Nếu thế không bằng ngươi chết quách cho xong.
Lời này vừa ra, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức cảm thấy khắp người khó chịu vô cùng, vội vàng nhìn quanh bốn phía.
Thời này khắc này, trong mắt hắn, ánh mắt đám yêu tướng bốn phía đều chất đầy ý vị trào phúng. Hắn không khỏi giận dữ, gấp hỏa công tâm. Nhưng mà, lại cũng vô lực ngăn trở.
Gân cổ lên, hắn gầm gào với hầu tử:
- Ngươi im mồm! Giờ ngươi chiếm ưu thế, ngươi đương nhiên có thể nói như vậy! Chờ lúc ta vượt qua ngươi, để xem ngươi còn nghênh ngang như hôm nay không! Đến lúc đó... Đến lúc đó ta muốn ngươi phải quỳ xuống cầu ta! Quỳ xuống cầu ta!
Nghe ngôn, ý cười trên mặt hầu tử càng đậm, nhưng phần nhiều, lại là vẻ đành chịu.
Hắn chậm rãi thu lại giá thế tiến công, thu lại nộ ý, tán đi linh lực vừa ngưng tụ, lẳng lặng nhìn Dương Thiền.
- Chúng ta quen biết thủa hàn vi, lần đầu tương kiến, ta nhớ được. Ngươi là một con cá chép màu vàng. Mà ta khi đó đang trôi dạt trên biển, ngươi đã cứu ta.
Nhất thời, đám yêu tướng bốn phía ngơ ngác nhìn nhau. Yêu quân trôi nổi giữa không trung càng thêm sững sờ, ai nấy chỉ biết nín thở, lặng lẽ lắng nghe, quan chú.
Không ai biết, vì sao hầu tử lại nói những lời ấy vào lúc này.
Đao nhọn trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu khe khẽ run rẩy. Hắn tức tối đến nỗi lông tóc trên dưới khắp người như muốn nổ bung, nhất thời lại không biết nên nói gì mới phải.
Nhìn Dương Thiền, hầu tử mím môi cười cười. Nói tiếp:
- Khi đó, ta chưa có gì cả, chỉ là một con khỉ tàn tạ tự cho là đúng. Đến sau, chúng ta chính thức làm quen... Ngươi rất đẹp, thật đấy. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy như vậy. Nhưng lúc đó ta rất ghét ngươi, cũng thời thời khắc khắc đề phòng ngươi. Đến sau, ta phát hiện, thì ra ngươi không hề tệ hại như ta vẫn tưởng.
Nhìn Dương Thiền. Hầu tử thẫn thờ nói:
- Ta dần phát hiện, trên người ngươi có rất nhiều đặc chất tốt đẹp.
Hai hàng mi cau chặt của Dương Thiền chậm rãi buông ra, có phần co thúc nhìn hầu tử.
Đằng sau, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi súc mày, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ta... Ta không biết diễn tả thế nào, ngươi hiểu mà, trong ngực ta không chút nước mực nào cả.
Hầu tử cười nhẹ nói:
- Tóm lại. Hết thảy về ngươi, trong mắt ta đều rất tốt. Bao gồm cả tính xấu...
- Tính xấu?
Dương Thiền ngây dại chớp chớp mắt, thán nói:
- Tính xấu, sao lại thấy tốt được?
- Không, ta thật sự cảm thấy rất tốt.
Hầu tử nhẹ giọng nói:
- Đến giờ ta vẫn nhớ bộ dạng người cầm đồ vật ném ta khi ta cường bắt Ngao Thính Tâm trở về. Bộ dáng tức giận ấy, thật sự rất đẹp... Khi đó ta cảm thấy đẹp lắm, chỉ là không dám nói.
Nháy mắt, Dương Thiền không khỏi cười lên ngọt ngào.
Vết thương trên cổ vẫn đang nhỏ máu, nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Hầu tử hít một hơi thật sâu, ngưng thị mặt đất trống trơn trước người, tâm tư phảng phất đắm chìm trong ký ức.
Hắn chậm rãi nói:
- Chúng ta cùng nhau cấu kiến Hoa Quả Sơn, cùng nhau đối kháng Thiên Đình... Rất khó. Kỳ thực, nói toạc ra, ngay chính chúng ta đều không biết liệu có thành công hay không. Ngươi ở chung với ta trong cái sơn động rách nát kia, mỗi ngày phải đối mặt với một đám yêu quái bẩn thỉu nhớp nhúa. Kỳ thực... Ta biết ngươi không thích bọn họ. Nhưng ngươi không phàn nàn nửa lời.
- Mỗi trận chiến ta tham dự, đều có ngươi ở sau lưng lặng lẽ chống đỡ. Ta lên trời làm quan, là ngươi giúp ta giữ lấy phần gia nghiệp ở Hoa Quả Sơn. Ta bị khốn trên Thiên Đình, là ngươi thống lĩnh đại quân cứu ta. Danh hiệu Tề Thiên đại thánh này, có quá nửa là dành cho ngươi.
- Khi đó, ta chỉ toàn tâm toàn ý muốn hồi sinh Tước Nhi, bởi vì ta đáp ứng nàng, cũng thiếu nợ nàng. Ta không dám nghĩ tới chuyện khác, bởi vì... Nàng còn chưa sống lại, nếu như nghĩ tới chuyện khác, ta sẽ cảm thấy bản thân không bằng heo chó.
Thoáng ngước mắt nhìn Dương Thiền, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, bị áp dưới Ngũ Hành sơn chỉnh chỉnh sáu trăm năm mươi năm... Ta phát hiện thì ra mình thiếu nợ ngươi càng nhiều. Ta nợ ngươi một phần ái tình đơn thuần, tốt đẹp, nợ ngươi tám trăm năm quang âm, nợ ngươi một người chồng tốt. Thật sự... Đã nợ rất nhiều rất nhiều, nhiều đến một đời, hai đời... Nhiều đến vĩnh sinh vĩnh thế đều không bù đắp hết được.
Giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt Dương Thiền. Đó là oán hận tích lũy suốt sáu trăm năm mươi năm, khắc này, vĩnh viễn rời nàng mà đi.
Nàng ngẩn ngơ nhìn hầu tử, khẽ há mồm, lại nói không ra nửa lời.
- Bởi thế... Bởi thế xin đừng khiến ta nợ nhiều thêm nữa. Ngoan ngoãn cùng ta đi về, ở bên cạnh ta, làm một nữ nhân... Vô cùng đơn giản, vô cùng đơn giản. Đừng tiếp tục xuất đầu lộ diện, đừng tiếp tục mạo hiểm. Được không?
Nhìn Dương Thiền, hầu tử dùng ngữ điệu ôn nhu chưa từng thấy, nhẹ giọng nói:
- Hết thảy mọi chuyện, hãy để một mình ta gánh, để một mình ta giải quyết... Cho ta một cơ hội, được không?
Sát na này, thiên địa tịch tĩnh.
Trên khuôn mặt trắng ngần, lệ đã chảy thành sông…