Trong vòng vây dày đặc, hai mắt hầu tử mở to nhìn đăm đăm Dương Thiền.
Thời này khắc này, ánh mắt chúng nhân đều tụ lại trên người nàng, ai nấy đều nín thở chờ đợi, ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cũng khẽ dùng khóe mắt len lén quan sát Dương Thiền.
Nhưng Dương Thiền lại chỉ ôm mặt, lẳng lặng đứng đó, nức nở, rất lâu không nói tiếng nào. Chẳng ai thấy được thần tình nàng lúc này.
Tay ôm mặt, là phòng tuyến sau cùng của nữ nhân quật cường giữa thời này khắc này.
Hầu tử siết chặt lấy Kim Cô bổng, trùng trùng thở dốc.
Thiên địa lặng thinh, thời gian trôi đi từng chút từng chút một. Ai nấy cũng đều chờ đợi trong lo âu.
*****
Trong đình viện Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm và Huyền Trang ngồi ngay ngắn trước bàn đá.
Gió nhè nhẹ phất quá, bóng cây đong đưa sái lạc trên người Thanh Tâm. Nàng im lìm ngồi đó, tóc dài cúi thấp phi tán mà xuống, che lấp khuôn mặt.
Phía đối diện bàn đá, Huyền Trang cúi đầu lặng lẽ mân mê chén trà, thỉnh thoảng lại ngước mắt quan sát Thanh tâm.
Mọi thứ dường như ngưng cố lại. Dưới dương quang, hết thảy bốn phía ôn nhuận như cảnh sắc nơi này, nhưng xen lẫn vào đó là cảm giác vô lực từ tận đáy lòng. Khiến người không có dũng khí đi đối mặt.
Nàng chợt nhớ tới cái ngày hơn sáu trăm năm trước.
Ngày đó, nàng phải đối mặt với một lựa chọn tương tự như hôm nay. Nàng chảy nước mắt, khuyên hầu tử đi đón Dương Thiền. Sau đó phồng lên dũng khí, khẽ cười trực diện với vận mệnh bản thân.
Đó là quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời cô bé nhu nhược, yếu đối kia. Nhưng mà, rốt cục lại bóc mở một trường hạo kiếp ba cập toàn tam giới.
Đời này, nàng muốn trốn ra xa, muốn kết thúc hết thảy. Có điều, khi hắn căng ra hai tay với nàng... Đáng tiếc, hết thảy cuối cùng lại thành bọt nước.
Đời này nàng không nhu nhược như trước, thậm chí có phần ngang ngạnh, nhưng mà... Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra nàng hay cô bé kia, tiền thế đời này, luôn luôn chưa từng cải biến.
Trong ánh mặt trời ấm áp. Hạnh phúc ngắn ngủi giống như lưu sa từ trong khe hở yên ắng rời đi, dù có nắm chặt, song vẫn không nắm được.
Thứ lưu lại, vẫn cứ là mộng yểm suốt ba đời.
Trong cảnh tịch tĩnh. Trái tim, dần dần khô héo.
*****
Trên lâu đài, Tu Bồ Đề đứng lẻ loi, lặng lẽ lắng nghe phong thanh tam giới.
Sau lưng hắn, trước khay trà. Lão Quân chính đang lặng lẽ phẩm trà.
Một người sắc mặt ngưng trọng, một người thần tình nhàn nhã tự nhiên.
*****
Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ lặng lẽ nhìn nhau, không nói nửa lời.
*****
Trong Đại Lôi Âm tự, chư vị La Hán rướn cổ lên, lẳng lặng chờ đợi, ai nấy đối mặt nhìn nhau.
*****
Một cơn gió nhẹ thổi qua, quét xuống lá rụng, đè rạp ngải thảo, ngay cả trận hình chiến hạm giữa thiên không cũng khe khẽ rung động.
Đây là một trường chờ đợi dài lâu. Trong tịch tĩnh, cơn nóng động đang dần ấp ủ.
- Được hay không?
Bước lên trước một bước, từ xa xa hầu tử vươn ra một cánh tay:
- Đáp ứng ta, cùng ta đi về?
Cánh tay vươn ra về hướng nàng huyền giữa không trung.
Nhưng mà, Dương Thiền vẫn cứ ôm kín mặt.
Tám trăm năm, nàng trả ra tám trăm năm chờ đợi, hết thảy, sớm đã bắt đầu từ trước khi hầu tử lên trời làm quan.
Tám trăm năm quang âm, khổ sở chờ đợi, đợi không phải là những lời hôm nay ư?
Nàng đã được đến. Nàng đã chiến thắng “địch nhân” vốn không thể chiến thắng kia, nhưng mà...
*****
Trước bàn đá, Thanh Tâm cúi đầu, hai tay ôm lấy chiếc chén chỉ còn thừa chút trà vụn. Im lìm ngồi đó.
- Lục Nhĩ Mi Hầu kẹp lấy thí chủ Dương Thiền. Đại Thánh gia lập tức loạn mất phương tấc.
Huyền Trang than nhẹ một tiếng, nói:
- Theo bần tăng thấy, chuyến này dù có thành, rốt cục chẳng qua là mối họa cho ngày sau thôi.
Thanh Tâm thẫn thờ chớp chớp mắt, nhìn đăm đăm chén trà trống rỗng trong tay, nhìn đến nhập thần.
- Ngày đó Đại Thánh gia bại trận thế nào, Thanh Tâm thượng nhân liệu có biết?
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Huyền Trang nhắm lại, thong thả nói:
- Chiến tranh giữa các đại năng, đến sau cùng, cái cốt yếu là tâm tính. Đại Thánh gia vũ lực cường hoành, đáng tiếc... Tâm tính khó mà sánh bằng những đại năng sống trên vạn năm kia. Bởi vì trọng tình nghĩa, hắn mới có thể trở thành Tề Thiên đại thánh sất trá phong vân. Nhưng, cũng bởi trọng tình nghĩa, hắn mới sẽ bị áp dưới Ngũ Hành sơn. Đó là nhược điểm lớn nhất của hắn. Thế cục hiện giờ, lại phơi bày nhược điểm của mình ra trước bàn dân thiên hạ, cuộc cờ này, sao có thể chiếm được thượng phong?
Thanh Tâm khẽ cười, một giọt nước mắt vạch qua gò má.
- Đúng vậy... Hắn sao có thể thắng được? Kỳ thực, đều trách ta. Nếu không phải ta, không ai có thể khống chế được hắn. Hắn... Cũng sẽ không bị Như Lai lợi dụng. Từ bắt đầu, là ta đã sai... Đều trách ta, không kiên trì niệm xong chú văn. Nếu không, hết thảy sẽ không đi đến tình cảnh hôm nay.
*****
Ngưỡng vọng trời cao, Lão Quân vuốt râu, khẽ thở dài:
- Ngươi có biết, vì sao lão phu dùng hai chữ “Thanh Tâm” làm đạo hiệu cho nha đầu kia?
Trong gió nhẹ, Tu Bồ Đề chậm rãi quay đầu, nhìn đăm đăm Lão Quân, lại không mở miệng đáp lời.
- Dùng chính là, “Thanh Tâm” trong “Thanh tâm quả dục”.
Mím môi, Lão Quân nhắm mắt khẽ thở dài:
- Chúng ta đang đánh cờ, nha đầu kia, chẳng phải cũng đang đánh cờ? Chỉ bất quá, thứ chúng ta cược là tam giới, mà thứ nàng cược là hạnh phúc bản thân. Chỉ đáng tiếc, cuộc cờ này, nàng chú định là kẻ thua. Lịch kinh tam thế, tuy tính cách đã hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, bản chất vẫn không biến. Nàng không phải thua bởi Dương Thiền, mà là thua bởi... con khỉ kia. Từ lúc bắt đầu, từ thời điểm dâng ra hết thảy của mình, nàng liền rơi xuống hạ phong, tám trăm năm, rốt cục vẫn không thể tránh thoát được.
Nói rồi, hai mắt Lão Quân mở ra, ánh mắt chậm rãi dời hướng Tu Bồ Đề. Nháy mắt khi nhãn thần giao nhau, Tu Bồ Đề lại tránh ra.
Lão Quân bật cười đành chịu:
- Chuyện hơn sáu trăm năm trước là tử cục, lấy tính cách của nàng, nhất định không khả năng thoát được. Chỉ hi vọng hôm nay, nàng có thể đi ra...
Tu Bồ Đề khẽ híp mắt lại, vẫn im lìm đứng đó, ngắm nhìn phương xa.
*****
Giữa tầng tầng bao vây, chậm rãi nâng giày lên, ngay dưới ánh nhìn chúng mục của chúng nhâ, cuối cùng Dương Thiền lại lùi ra sau một bước.
Hầu tử ngơ ngác mở to hai mắt.
Thả hai tay xuống, đôi mắt phiếm hồng mông lung ngước nhìn hầu tử.
- Xin lỗi, ta không thể cùng ngươi đi về.
- Vì cái gì?
- Tóm lại, không thể.
Dương Thiền khẽ bật cười, cười nhẹ nhàng, thanh thản.
Đó là tiếng cười phát ra từ nội tâm.
- Tạ tạ ngươi...
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu hầu tử: “Ta đã biết đủ. Nhưng mà, ta sẽ không theo ngươi về. Bởi vì, chúng ta còn có chặng đường rất dài phải đi. Như quả đây là túc mệnh, như vậy, liền để chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau đi hết con đường này.
Khẽ khàng gạt ra đao nhọn, nàng quay sang nhẹ giọng nói với Lục Nhĩ Mi Hầu:
- Hắn không đi, chúng ta đi thôi.
- Được... Được!
Lục Nhĩ Mi Hầu ngơ ngác gật đầu, lại quay đầu nhìn hầu tử một cái, trong mắt mang theo tí ti khiêu hấn.
Đám yêu tướng sau lưng tấn tốc nhường ra một lối di.
Dẫn theo Lục Nhĩ Mi Hầu, dẫn theo đám yêu đem, Dương Thiền từng bước rời đi. Nháy mắt, liền tan biến khỏi tầm nhìn hầu tử.
Vòng vây bố khắp trên trời dưới đất cũng dần được giải trừ, đại quân từ từ co rút, giống như thủy triều thoái lui mà đi. Toàn bộ thế giới phảng phất đều rời xa vòng tay hắn.
Giữa tường ngói cũ nát, chỉ còn mỗi hầu tử ngây dại đứng đó, nhìn theo bóng dáng Dương Thiền tan biến.
*****
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, một tên đạo đồ vội vàng xông vào đình viện.
- Ngộ Không sư thúc hắn...
Không đợi đạo đồ nói xong, liền chợt phát hiện một tên đạo đồ khác cũng đang tại trường.
Hít một hơi thật sâu, đạo đồ kia khẽ thở dài:
- Ta đã... Bẩm báo rồi.
Từng giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay Thanh Tâm.
Phía đối diện, Huyền Trang lập tức cả kinh, vội vàng ngậm miệng.
Hồi lâu, Thanh Tâm chậm rãi ngước đầu lên, nói:
- Đưa Huyền Trang pháp sư về đi...
- Đa... Đa tạ Thanh Tâm thượng nhân thông cảm.
- Không!
Nhìn đăm đăm Huyền Trang, Thanh Tâm nhàn nhạt nói:
- Ý ta là đưa ngươi tới chỗ ở được lâm thời chuẩn bị trong giám. Trừ phi hắn tới đón, bằng không ngươi không đi được.
- Hả?
Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, tên đạo đồ cạnh đó đã khom người chắp tay, hướng Huyền Trang làm thủ thế “mời”.
Quay đầu nhìn lại Thanh Tâm, Huyền Trang đột nhiên phát hiện hai hàng mi nàng đã nhíu lại từ thủa nào, tròng mắt trống rỗng không có lấy một tia thần thái.
Hết cách, hắn đành chấn vỗ tay áo, đứng dậy rời đi theo đạo đồ.
- Ngươi cũng đi xuống đi.
Nghe vậy, tên đạo đồ còn lại thoáng sửng sốt, cũng đành khom người chắp tay, khe khẽ lui ra ngoài viện.
Trong đình viện nho nhỏ chỉ còn mỗi Thanh Tâm cùng Trầm Hương nãy giờ đứng ngây ở bên.
*****
- Hắc hắc, không ngờ ngươi lại chọn ta. Thành thật mà nói, ta rất ngạc nhiên.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hừ một tiếng, nói:
- Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ nghe ngươi, ngày mai... Không, hiện tại, hiện tại chúng ta dời đô về Hoa Quả Sơn! Ta muốn đường đường chính chính đoạt lại vị trí Tề Thiên đại thánh!
Dương Thiền rảo bước tiến về phía trước, mắt nhìn thẳng.
- Chặng đường này sẽ rất dài, rất khổ, rất nguy hiểm.
- Sợ gì, hắn có thể, ta nhất định cũng có thể!
- Phải khai chiến với rất nhiều rất nhiều người, bao gồm Tây phương Như Lai, cả Địa Tạng vương đã hồi sinh ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
- Phật Môn là một đám lừa trọc chỉ biết khua môi múa mép thôi, cũng chỉ có hắn mới sẽ thua trên tay chúng. Ha ha ha ha, có ngươi giúp ta, bọn chúng là cái thá gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu hứng phấn khua tay múa chân.
Từ đầu tới đuôi, Dương Thiền chỉ cười lên ngọt ngào, nhưng trong ánh mắt lại trống rỗng vô thần.
*****
Chỉ nháy mắt, bốn phía đã không còn thấy được bóng dáng yêu quái.
Hầu tử lẻ loi đứng đó.
Hồi lâu, hắn xoay người đằng không mà lên, lướt đi hướng về phương xa.
*****
- Sư phó, sao ngài lại khóc?
Trầm Hương ở bên rón rén lấy ra khăn tay, hai tay đưa tới:
- Con khỉ kia... Có phải lại làm chuyện gì khiến sư phó không vui?
Nhưng mà, Thanh Tâm không đáp lời. Nàng quay mặt qua, vươn tay ôm Trầm Hương vào lòng, khẽ cười nói:
- Là chính sư phó sai, không liên quan tới hắn.