Trong Di La cung, tay cầm quân cờ của Thông Thiên giáo chủ ngừng lại giữa không trung.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đăm đăm đạo đồ quỳ trước mặt, súc mày không nói.
*****
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tu Bồ Đề híp mắt lại, nhìn trời chiều tây phương đến nhập thần.
*****
Đại Lôi Âm tự, một đám La Hán, Phật Đà trầm mặc.
Trên đài sen, Như Lai hai mắt nhắm nghiền, lạnh lùng ngồi thẳng trên cao.
- Không ngờ, tam thánh mẫu Dương Thiền lại ra chiêu này.
- Dương Thiền đã khống chế Lục Nhĩ Mi Hầu... Như vậy, thế cục sẽ diễn tiến về đâu?
- Tam thánh mẫu Dương Thiền rõ ràng thiên hướng Tôn Ngộ Không, giúp Lục Nhĩ Mi Hầu, chẳng qua là màn che thôi. Cũng chỉ có Lục Nhĩ Mi Hầu kia là không nhìn rõ sự thực.
- Lần này hẳn tính là trộm gà không được còn mất nắm thóc? Như thế, Lục Nhĩ Mi Hầu có còn tiếp tục đối đầu cùng Tôn hầu tử không?
- Đối đầu thì nhất định sẽ là đối đầu, hai kẻ đó chỉ có một người sống tiếp. Chỉ là, sợ sẽ không ngang ngược như trước, thậm chí ẩn ước trở thành trợ lực cho Tôn hầu tử.
Sự chú ý của chúng nhân nhất thời tập trung hết lên người Địa Tạng vương.
Thời này khắc này, ngay cả Địa Tạng vương cũng có phần cầm nắn không chuẩn, chỉ biết nhíu mày lẳng lặng đứng đó.
*****
Mạt lưu vân phía chân trời cuối cùng tận diệt.
Mấy cánh chim nhạn dáo dác bay về tổ. Màu đỏ ối sẫm dần, cảm giác cô tịch nói không nên lời.
Giữa trời cao, hầu tử chậm rãi bay đi, lao vút về hướng Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Trên đường, tâm tư như đoàn đay rối.
Hắn băn khoăn không biết có nên về lại Sư Đà quốc một chuyến, cường hành cướp người.
Dương Thiền không nguyện ý, hắn có khả năng cường hành mang nàng đi?
Đáp án là, có khả năng. Nhưng khả năng tính cực thấp. Khả năng lớn hơn, là trong quá trình tranh đoạt, không cẩn thận thương đến Dương Thiền.
Đấy là hậu quả mà hắn không cách nào gánh chịu.
Có điều, không cướp về được, chẳng lẽ hắn cứ thế mà đi?
Điểm này, chính bản thân hầu tử cũng nói không rõ.
Hắn một đường hoảng hoảng hốt hốt từ Sư Đà quốc bay đến Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Cảm giác con đường ấy dài lâu như cách thế.
Lúc hắn chậm rãi hạ xuống trước sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trời đã vào đêm.
Thảng thốt, hồng môn trước mắt sao mà tương tự cánh cửa đương sơ hắn quỳ nguyên một xuân thu.
Bên trong, Thanh Tâm dẫn theo Huyền Trang lẳng lặng đứng chờ.
Cơ hồ là đồng thời, song phương dừng lại hết thảy động tác, cách qua hồng môn khép kín, nhìn nhau.
Huyền Trang ở bên có phần nóng ruột. Hắn vươn dài cổ nhìn quanh bốn phía, không hiểu nổi vì sao Thanh Thanh đã an trí nơi ăn chốn ở cho mình rồi, lại hơn nửa đêm kéo đến chỗ này. Nhưng mà, nhìn thần tình Thanh Tâm, hắn không tiện mở miệng hỏi, chỉ biết lẳng lặng bồi nàng đứng đó.
Hồi lâu, Thanh Tâm khẽ cúi đầu, nuốt khô ngụm nước bọt nói:
- Mở cửa.
Hai tên đạo đồ thủ trong cửa lặng lẽ gật đầu, vươn tay đẩy ra hai phiến.
Đại môn ầm vang mở ra, ánh sáng từ đèn lồng treo móc trên bậc cửa thuận theo khe hở dần chiếu vào, vung vẫy trên người Thanh Tâm.
Bên ngoài. Hầu tử không khỏi sững sờ mất mấy giây.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Tâm gượng cười, nhấc chân bước tới.
Thấy thế, Huyền Trang cũng bước nhanh theo.
- Ngươi chờ đây một lát, ta... Muốn đơn độc nói chuyện với hắn.
Nghe vậy, Huyền Trang gật gật đầu, dừng lại.
Gió đêm nhè nhẹ thổi lên, bốn phía, bóng cây dao động.
Ngay dưới ánh nhìn có phần hoảng hốt của hầu tử, Thanh Tâm thuận theo bậc đá thật dài từng bước đi xuống. Thẳng tới trước mặt hắn.
- Ta... Ta tới đón hắn.
- Ta biết.
Nhìn hầu tử, hai mắt Thanh Tâm cúi xuống, nhẹ giọng nói:
- Chuyện lần trước, ta đã nghĩ rõ ràng.
- Chuyện lần trước?
- Đúng vậy!
Thanh Tâm mím môi nói:
- Chính là chuyện… ngươi khi trước nói với ta. Ta đã nghĩ rõ ràng.
Hầu tử thẫn thờ nhìn Thanh Tâm.
Thời này khắc này, thần tình Thanh Tâm bình tĩnh dị thường. Khác hẳn những lần gặp mặt trước kia.
Hơi dừng thoáng chốc, Thanh Tâm nói tiếp:
- Ta không phải Tước Nhi, cũng không phải Phong Linh, ta có ký ức của các nàng, là chuyển thế của bọn họ, nhưng rốt cục ta không phải các nàng. Điểm này. Hi vọng ngươi có thể hiểu.
Hầu tử ngơ ngác nhìn Thanh Tâm.
- Bởi vậy, ta không phải vật thay thế cho bất kỳ người nào trong các nàng, cũng không hi vọng trở thành vật thay thế cho bất kỳ ai trong bọn họ.
Khẽ cúi đầu, Thanh Tâm bình tĩnh nói:
- Tình cảm giữa ngươi và các nàng đã kết thúc ở tiền thế. Đời này kiếp này, ta chỉ muốn làm một tu tiên giả bình thường, không muốn cuốn vào phân tranh trước kia. Tu giả, chính là quả dục của Thanh Tâm. Hi vọng ngươi có thể hiểu, cũng hi vọng ngươi... Đừng tiếp tục quấy nhiễu ta.
Lời tới chỗ này, Thanh Tâm liền dừng lại.
Hầu tử ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
- Vì cái gì...
- Không vì cái gì, đây là quyết định của chính ta.
Thanh Tâm nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, có chút chuyện, ngươi biết, ta biết, không cần phải dối mình gạt người. Chuyện trước kia đã qua đi, cần gì phải tăng thêm phiền não cho đời này.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng mà.
Ngẩng đầu lên, Thanh Tâm kinh ngạc nhìn hầu tử, như muốn cười, lại cười không nổi.
Dần dần, vành mắt thoáng hiện tí ti óng ánh.
Hầu tử triệt để hoảng loạn, có điều thời này khắc này, hắn biết nói gì đây?
Hắn vừa tới Sư Đà quốc, hắn có thể nói gì... Tính do dự không quyết trong chuyện cảm tình đã khiến hắn triệt để sa vào tử cục.
Hai người cứ thế ngây dại đứng đó, nhìn nhau.
Hồi lâu, Thanh Tâm xoay người, men theo bậc đá thật dài từng bước đi lên.
Đằng sau, hầu tử vẫn đang ngơ ngác nhìn theo.
Chặng đường này, quá dài, tám trăm năm quang âm, lịch kinh tam thế, nàng đã mệt mỏi. Để hết thảy kết thúc ở đây thôi. Cho đây đó... Một kết quả không tính viên mãn nhưng cũng đỡ bận lòng.
Sau cùng nàng muốn tạm biệt hầu tử, nói gì đó đại loại như “gặp lại”. Có điều, thẳng đến lúc này, ký ức hai đời trước vẫn quấn lấy nàng. Đến nỗi khiến nàng không thể thốt ra được.
Đó là một loại cảm giác khiến người ta hư thoát, mỗi một bước đi, phảng phất như đạp trên mây, có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Nàng gắng chịu đựng, không muốn biểu hiện ra nửa phần dị dạng ở cái thời khắc then chốt này. Nàng sợ hãi, sợ hãi nói thêm gì đó, lập tức sẽ giống như trước kia, nhịn không được muốn nắm chặt một số thứ mà nàng vốn không nên có được.
Vứt bỏ, mới là lựa chọn tốt nhất, chẳng phải cũng là chuyện nàng đã quyết định ngay từ đầu?
Chỉ có vứt bỏ, mới có thể khiến cho vết thương vốn đã đầm đìa máu tươi không còn đau xót.
Thật không dễ dàng, cuối cùng nàng cũng đi tới trước mặt Huyền Trang.
Lúc nhìn thấy đôi mắt nước mắt mông lung, lấp lánh lên quang mang dưới ánh trăng, Huyền Trang sững sờ.
Hai mắt mở to nhìn Thanh Tâm, nửa buổi mà không biết nên nói gì mới phải.
- Đi... Đi đi. Nếu sau này gặp phải chuyện gì nguy hiểm, có thể...
Bỗng đột nhiên, Thanh Tâm dừng lại.
Nàng khẽ há mồm, lại không cách nào phát ra nửa lời. Nước mắt thuận theo gò má chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Hồi lâu, nàng cúi đầu, bước qua sát vai Huyền Trang, tiến vào hồng môn cao cao.
Đại môn ầm vang quan bế, cách tuyệt hầu tử và Huyền Trang ở bên ngoài.
Thẳng đến khi tiếng ầm vang truyền đến từ cửa lớn, hầu tử mới như chợt bừng tỉnh, lại chỉ thẫn thờ chớp mắt, không biết xoay sở.
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn Đêm khuya, lặng ngắt như tờ.
Trước cửa, hầu tử ngơ ngác đứng đó, Huyền Trang dáo dác nhìn quanh.
Sau cửa, Thanh Tâm giống như hư thoát, vô lực tựa người lên cánh cửa, hai tay ôm mặt, im lìm nức nở. Bộ dạng ấy, khiến hai tên đạo đồ ở bên nhìn mà ngây dại, không biết nên làm gì mới tốt.
*****
Tám trăm năm.
Trên lâu đài, Lão Quân cúi đầu nhìn xuống, khẽ thở dài:
- Chỉnh chỉnh tám trăm năm. Tám trăm năm trước, con khỉ này quỳ trước cửa không đi, người đứng trong cửa nhìn ra cũng là nàng. Chỉ cách một cánh cửa... Hôm nay cũng thế, chỉ là, tính chất, lại toàn biến.
Đằng sau, Tu Bồ Đề vươn tay mân mê chén trà, trầm mặc không nói.
Chuyển mắt nghiêng hướng Tu Bồ Đề, Lão Quân khẽ thở dài:
- Kẻ làm sư phó như ngươi cũng là tâm địa sắt đá, chuyện tới hôm nay, ngươi có từng hối hận không?
Khẽ ngẩng đầu, Tu Bồ Đề nhàn nhạt nhìn Lão Quân một cái, thở dài nói:
- Có hối hận!
- Có hối hận?
- Chỉ là...
Tu Bồ Đề vẫn cứ mặt không biểu tình chăm chú pha trà, nghiêm mặt nói:
- Chỉ là, đại giá trả ra quá lớn. Lớn hơn xa tưởng tượng khi mới đầu. Thế nên, chặng đường này, càng phải quyết tâm đi tới. Bởi vì... Một khi dừng chân, hết thảy hy sinh trước đó đều đổ sông đổ bể.
Nghe vậy, Lão Quân nhíu mày, nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, ha ha cười nói:
- Nếu đã thế, sau này ngươi còn phải hối hận nhiều.
*****
Ngoài cửa, cuối cùng hầu tử cũng dẫn Huyền Trang rời đi.
Đêm nay, đối với hầu tử, thậm chí đối với tam giới, hết thảy tựa hồ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đối với Phật Môn, do Dương Thiền xuất sơn can dự, hành vi của Lục Nhĩ Mi Hầu trở nên càng khó xác định. Tuy không khả năng triệt để đảo hướng hầu tử, nhưng ít ra, cũng không khả năng làm theo những điều bọn họ nghĩ như trước.
Đối với Thiên Đình cùng Côn Luân sơn, Dương Thiền can dự, đồng nghĩa với sách lược nhị hổ tương tranh về cơ bản đã thất bại. Hiện tại, bọn họ không chỉ không cách nào kiềm chế được hầu tử như dự tưởng ban đầu, mà còn tất phải đồng thời đối mặt với hai tồn tại gần như tương đồng.
Về phần Huyền Trang, sau trường phong ba này, hết thảy tựa hồ lại về với bình thường. Dưới chân vẫn cứ là chặng đường tây thiên thỉnh kinh mười vạn tám ngàn dặm, tiền phương vẫn cứ là Linh sơn.
Chỉ là, hầu tử lại không thể nào cao hứng nổi.
Khi hắn dẫn Huyền Trang về lại bên bờ sông lúc trước, thần tình hoảng hốt như thể vô luận nhìn thấy điều gì đều cười không ra. Đám người Lữ Lục Quải vốn đang ở đấy chờ đợi hầu tử đi về, chuẩn bị tập kết thuộc hạ liều một trận sống mái với Sư Đà quốc, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng kia của hầu tử, lập tức không ai dám mở miệng hỏi dò.
Không chỉ không ai dám hỏi hắn có cần tập kết đại quân hay không, thậm chí có nên rút quân hay không, cũng không ai dám hỏi.
Thế là, đội ngũ tây hành vốn gần gần chỉ có sáu người cấp tốc bành trướng, biến thành hơn trăm người. Trong đó, trừ Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi, Lữ Lục Quải, Mi Hầu Vương ra, còn có trên trăm tên yêu tướng đến từ bộ chúng dưới trướng.
Cứ thế, đội ngũ hạo hạo đãng đãng quấn lấy Huyền Trang, tiếp tục xuất phát về hướng tây...