Đại Bát Hầu

Chương 775: Độc kế



Sau trường giao phong kia, tam giới vốn đã như một thùng hỏa dược sắp nổ tung lại đột nhiên trở nên an tĩnh một cách khó mà tưởng tượng.

Có điều, mặc ai đều thấy được, đấy chẳng qua là đêm bình yên trước cơn bão. Ám lưu, chính đang ngầm tuôn động.

Từ sau ngày đó, hầu tử trở nên trầm mặc ít nói. Hắn cơ hồ không nói lời nào, cũng không thúc giục Huyền Trang, nhưng mà, ánh mắt âm trầm kia tựa hồ đang thời thời khắc khắc nhắc nhở chúng nhân, tiếp theo phải nên làm thế nào.

Đám người Lữ Lục Quải hiểu ý, bắt đầu ngầm làm một ít công tác.

Bọn họ kéo tới thuộc hạ tinh nhuệ, bố trí vòng phòng ngự trong phương viên trăm dặm quanh bốn phía đội ngũ tây hành. Trước khi Huyền Trang đặt chân tới nơi nào, bọn họ sẽ thành quần kết đội xuất hiện, triệt để lục soát kỹ càng từng ngóc ngách. Cơ hồ tất cả tồn tại có linh lực quá mức bình thường, nghi là tu tiên giả, bất luận là nhân loại hay yêu quái, hoặc bị giết chết, hoặc bị cách ly xa xa. Đừng nói yêu quái, ngay cả sơn thần do Thiên Đình ủy phái, thậm chí tăng nhân Phật Môn đều bị thanh trừ triệt để.

Bất kỳ vật thể nào kề cận, dù chỉ là một con ruồi nhặng, đều sẽ bị kiểm tra kỹ lưỡng một lần.

Trong khi đó, hết thảy bên người Huyền Trang lại gió êm sóng lặng, phảng phất chưa từng có gì xảy ra.

Trừ Huyền Trang, bất kỳ ai trong tam giới hẳn đều cảm thụ được đau đớn thấu tim trong lòng hầu tử.

Thời này khắc này, con khỉ kia không còn dễ nói chuyện giống như trước. Bất cứ thứ gì ngăn ở trước mặt hắn, phương ngại tới tây hành, đều sẽ bị nghiền thành vụn phấn.

Đừng nói Phật Môn, ngay cả Thiên Đình và Đạo môn trước giờ vẫn tương đối ăn ý cùng hầu tử cũng chỉ có nước tránh lui ba xá.

Đồng thời với đó, phía Sư Đà quốc Lục Nhĩ Mi Hầu thân làm một thế lực khác của Yêu tộc lại đang gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị dời đô về Hoa Quả Sơn.

Đây quả thực là một nhiệm vụ không khả năng. Chí ít. Ở hiện tại là không khả năng.

Hoa Quả Sơn lịch kinh hơn sáu trăm năm khô hạn, mới nghênh tới mưa xuống chưa lâu, chí ít cần thời gian trăm năm mới có khả năng khôi phục sinh cơ lúc trước.

Yêu quái, cũng cần phải ăn cơm. Chí ít tuyệt đại đa số yêu quái là cần phải ăn cơm.

Trước mắt, phiến thổ địa cơ hồ không có nổi nửa tấc cỏ ấy đừng nói là so với yêu đô Hoa Quả Sơn khổng lồ đương sơ, ngay cả so với yêu đô bản rụt nhỏ như của Sư Đà quốc cũng không bằng.

Muốn hoàn thành phục hưng Yêu tộc trên mảnh thổ địa ấy, cách thức duy nhất chính là thông qua hạm đội to lớn, viễn trình vận chuyển thực vật. Nhưng mà Sư Đà quốc căn bản không có chi hạm đội nào ra hồn.

Thế là, một kế hoạch tạo hạm quy mô quan tuyệt tam giới được đề ra.

Sư Đà quốc không có hạm đội ra hồn. Thế chẳng lẽ có nguồn lực để kiến tạo một chi hạm đội như vậy?

Rất hiển nhiên, tịnh không có. Hơn nữa trong ngắn hạn cũng căn bản không khả năng có được.

Theo sát phần kế hoạch tạo hạm là một phần kế hoạch cướp đoạt tài nguyên. Trong phần kế hoạch này, Dương Thiền kiến nghị Lục Nhĩ Mi Hầu phát động uy hiếp với tất cả thế lực trong tam giới, bao gồm cả Phật Môn, nhằm cưỡng đoạt tài nguyên...

Nắm lấy kế hoạch này, sắc mặt Đa Mục Quái tái xanh.

- Thánh mẫu đại nhân, thứ ti chức nói thẳng, phần kế hoạch này, tịnh không thể được.

Vì ngăn ngừa tâm huyết bản thân bị hủy trong thoáng chốc. Lần đầu tiên Đa Mục Quái phồng dũng khí lên, đứng giữa triều đường khiêu chiến đối thủ mà trước nay hắn chưa từng nghĩ tới khiêu chiến:

- Đừng nói Phật Môn có thực lực mạnh hơn xa Sư Đà quốc chúng ta. Dù là Đạo môn đã tao thụ thương nặng, hay Thiên Đình thế lực thua xa năm đó, thì đều không khả năng chấp nhận bị cưỡng đoạt. Dù là Long cung, Địa phủ thực lực không đáng là bao, thì sau lưng đều có thế lực chống đỡ. Ngày thường đòi muốn một ít thứ nhỏ nhặt có lẽ không vấn đề, nhưng phần danh sách này...

Lời nói đến đây, Đa Mục Quái liền dừng lại. Hắn khẽ khom người, kinh ngạc nhìn Dương Thiền cao tọa bên người Lục Nhĩ Mi Hầu.

Chúng nhân đều làm như vô ý quan sát Dương Thiền, ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, Dương Thiền lại chỉ cười cười, nói:

- Chúng ta tới cược một ván.

- Cược?

Đúng, cược một ván.

Dương Thiền chậm rãi đứng dậy, cười nói:

- Đừng nói Long cung, Địa phủ, cũng đừng nói Đạo môn, Thiên Đình, chỉ nói riêng Phật Môn thôi. Nếu bọn họ vui vẻ tiếp nhận phần đề án này, như vậy ngày sau liền mời Đa Mục đại nhân câm mồm. Nếu bọn họ không tiếp thụ, sau này, ta câm mồm. Thế nào?

Câu kia vừa thả xuống, Đa Mục Quái ngây người. Hắn há hốc mồm kinh ngạc nhìn Dương Thiền, nửa ngày mà không thốt được lời nào.

Đây là mới lên trường lập tự hạ quân lệnh trạng...

Hồi lâu, hắn có phần hoảng loạn nhìn sang Lục Nhĩ Mi Hầu, tựa hồ hi vọng Lục Nhĩ Mi Hầu giúp làm dịu không khí căng thẳng. Nhưng mà, Lục Nhĩ Mi Hầu lại chậm rãi vỗ tay, nói:

- Đánh cuộc này, bản đại thánh đáp ứng thay cho Đa Mục thừa tướng. Người đâu, dâng bút mực lên, ta muốn tự thân viết một bức thư cho Như Lai!

Nói xong, tức thì bật cười ha hả.

Bên cạnh, Dương Thiền khẽ cười cười nhìn Đa Mục Quái dưới bậc thang.

Đa Mục Quái sững sờ.

Trong đầu chuyển qua ngàn vạn ý tưởng, đáng tiếc, lại cầm không ra chủ ý nào, càng xem không hiểu ý đồ trong hành vi này của Dương Thiền.

Chẳng lẽ... Phật Môn thật sẽ đáp ứng?

*****

Nửa ngày sau, phong tín hàm kia liền được đưa đến đại điện Đại Lôi Âm tự.

Tùy theo tiếng tăng nhân truyền tin tụng niệm, cử điện ồ lên.

- Lục Nhĩ Mi Hầu này cũng quá cuồng vọng?

- Trước không nói bản thân hắn nhờ có ân huệ của Địa Tàng tôn giả mới được hồi sinh ở thế, chỉ nói trường đại chiến tại Hoa Quả Sơn hơn sáu trăm năm trước... Chẳng lẽ, kẻ thắng trong trận chiến hơn sáu trăm năm trước kia là Yêu tộc?

- Hừ, ngay cả đây đó mạnh yếu thế nào đều phân không rõ, dù có là Hoa Quả Sơn trong thời toàn thịnh cũng không cuồng vọng như hắn!

- Chắc là bị thắng lợi xung váng đầu. Tôn hầu tử thực sự thì còn tính là có vài phần đầu óc. Chứ tên Lục Nhĩ Mi Hầu này, căn bản là một con khỉ hoang, ảo tưởng mình là đại nhân vật!

Trong đám đông, một vị La Hán thấp giọng nói:

- Bần tăng nghe nói, thư này, là do Dương Thiền nên Lục Nhĩ Mi Hầu mới viết.

- Dương Thiền?

Nghe vậy, chư Phật Đà La Hán tại trường đều ngẩn ngơ.

- Chẳng lẽ, đây là kế họa thủy tây dẫn của Dương Thiền?

- Nhưng mà, lẽ nào chúng ta chỉ vì phong tín hàm này mà lập tức khai chiến với Sư Đà quốc? Làm thế chẳng phải quá xem thường Phật Môn?

Một đám Phật Đà đối mặt nhìn nhau.

Hồi lâu, Như Lai cao tọa trên đài sen, từ đầu tới cuối một mực trầm mặc không nói mới chậm rãi bật cười.

Hắn nhướng mắt lên, khẽ thở dài:

- Nói cho yêu quái đưa tin, những thứ chúng muốn, ít ngày nữa sẽ đưa tới Sư Đà quốc.

- Đệ tử tuân mệnh!

Tên đệ tử khom lưng dập đầu, rồi đứng dậy từng bước lui ra ngoài cửa.

Đại điện lặng ngắt như tờ.

Cơ hồ trong mắt mỗi người tại trường đều hiện vẻ nghi hoặc.

Hồi lâu, Như Lai mới khẽ thở dài:

- Dương Thiền này, tu vị không được, lại có tầm nhìn của thượng vị giả. Quả xứng là yêu hậu chấp chưởng Hoa Quả Sơn hơn một trăm năm.

Nghe vậy, chúng La Hán kinh ngạc nhìn Như Lai.

*****

Tin tức truyền tới Sư Đà quốc, không chỉ Đa Mục Quái, mà đám yêu quái tại trường, bao gồm chính Lục Nhĩ Mi Hầu đều không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Trên triều đường, người duy nhất vẫn duy trì vẻ trấn định, cho rằng hết thảy là điều hiển nhiên, sợ rằng chỉ có Dương Thiền.

Lục Nhĩ Mi Hầu hớn hở như điên chạy xuống từ trên vương tọa, cầm lấy hồi hàm của Phật Môn nhìn hồi lâu, nhìn trái nhìn phải, cười đến không ngậm mồm lại được.

- Ngay cả Phật Môn đều khuất phục, thì ai dám kháng cự? Còn không mau mau chuẩn bị bút mực, đưa tín hàm cho Thiên Đình, Đạo môn, Đông Nam Tây Bắc tứ hải Long Vương, cộng thêm cả Địa phủ, muốn chúng phải tiến cống?

- Đại Thánh gia, việc này ngàn vạn không thể, nếu làm thế...

Không đợi Đa Mục Quái nói xong, chỉ nghe trên bậc thềm Dương Thiền hừ lạnh một tiếng.

Lập tức, ánh mắt chúng nhân đều tụ lại trên người Dương Thiền.

Chỉ thấy Dương Thiền cúi đầu thong thả xoa vuốt ban chỉ, khẽ thở dài:

- Đa Mục đại nhân đúng là mau quên, nhanh như vậy, đã quên đánh cuộc vừa nãy ư?

- Cái đó...

Nhất thời Đa Mục Quái cứng họng, chỉ biết quay sang nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhưng mà, thứ hắn nhìn thấy chỉ là vẻ mặt không đáng.

Lành lạnh nhìn Đa Mục Quái, Lục Nhĩ Mi Hầu ý vị sâu xa hừ nói:

- Vừa nãy suýt nữa thì ngươi hỏng mất đại sự của bản đại thánh. Chuyện sau này, ngươi cũng đừng mở miệng, hiểu không?

Lời này nói rất nhẹ nhàng, lại vang lên giữa đại đình quảng chúng. Toàn bộ yếu viên Sư Đà quốc, bao gồm Cửu Đầu Trùng, Sư Đà vương, Bằng Ma Vương đều ở bên lắng nghe.

Đa Mục thừa tướng vốn rất được thụ sủng, lại cứ thế mất đi quyền bính dưới mắt bao người.

Rất nhanh, tín hàm tràn ngập ngữ điệu uy hiếp từ Sư Đà quốc truyền hướng tất cả mọi thế lực trong tam giới. Mà những thư tín ấy, đại đa số cuối cùng đều bị đưa tới trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ.

*****

- Đây là ý gì?

Chỉ đám tín hàm trải ra trước mắt, Thông Thiên giáo chủ có phần không thể tư nghị nói:

- Như Lai cư nhiên chịu thua?

- Đây không phải chịu thua.

Chậm rãi lắc đầu, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười hừ nói:

- Phật Môn tứ đại giai không,...những thứ này, vốn chính là vật ngoài thân. Dù có cho, thì cũng đã sao? Huống hồ, đó chẳng qua là tài liệu tạo hạm thôi, dù có một ngàn một vạn chiếc chiến hạm, thì làm được gì? Trước mặt Thiên Đạo, chẳng qua một đống sắt vụn.

Nghe vậy, Thông Thiên giáo chủ lập tức ngẩn ngơ.

Trước nay, hắn đều dùng tư duy Đạo gia để tự hỏi vấn đề, mà ít khi suy xét theo tư duy Phật Môn.

Hồi lâu, hắn mới khẽ thở dài đành chịu, cười hừ nói:

- Chiêu này diệu thật... Phật Môn thật không dễ dàng mới bố xuống quân cờ là Lục Nhĩ Mi Hầu, tây hành chưa định, tất không nguyện dễ dàng đắc tội. Tự nhiên, liền sẽ hai tay dâng lên thứ hắn muốn. Như thế, Phật Môn không nguyện ra mặt, chúng ta, càng không tiện ra mặt. Cũng chỉ còn nước làm theo Phật Môn. Ha ha ha ha, Lục Nhĩ Mi Hầu này, ngược lại rất thông minh.

- Không, thông minh không phải Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Hả?

- Thông minh … là Dương Thiền.

Hơi dừng thoáng chốc, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ thở dài:

- Thế cục chưa định, liền khiến Lục Nhĩ Mi Hầu đắc tội tam giới... Khiến tam giới cảm thụ được cái ác của Lục Nhĩ Mi Hầu, ẩn ẩn địa đẩy tam giới về hướng Tôn hầu tử. Đại động can qua như vậy, đến sau cùng, lại chỉ đòi về một đống đồng nát sắt vụn... A ha ha ha, xem ra, nàng thiết tâm muốn chơi chết Lục Nhĩ Mi Hầu đây mà.