Đại Bát Hầu

Chương 776: Chèn ép



Gần gần mấy ngày, nhóm tài nguyên thứ nhất đã được các phương vận lên chiến hạm chuyển tới Sư Đà quốc.

Chớp mắt, trọn cả đô thành Sư Đà quốc chợt sôi trào.

Cơ hồ mỗi một con yêu quái đều đắm chìm trong cảm giác vui sướng. Lục Nhĩ Mi Hầu càng là cao hứng đến nỗi không ngậm mồm lại được. Tam giới triều cống, dù ở thời điểm Hoa Quả Sơn toàn thịnh, thì đây cũng là vinh diệu chưa từng có.

Không khí ấy, hệt như yêu quốc ngày xưa đã được phục hưng, phảng phất chỉ cần vươn tay là được.

Có điều, đó chỉ mới là bắt đầu.

Kế hoạch đòi lấy tài nguyên vững bước tiến hành, kế hoạch tạo hạm tự nhiên cũng lập tức khởi động. Nhưng mà, một yêu quốc không có đủ tư nguyên để kiến tạo hạm đội quy mô lớn, chẳng lẽ lại có sẵn trữ bị nhân lực để kiến tạo hạm đội?

Hiển nhiên, cũng không luôn. Mà vấn đề này còn nghiêm trọng hơn cả chuyện tài nguyên.

Bằng Ma Vương, Sư Đà vương thậm chí là Ngục Nhưng Vương đã thân chết hồn diệt, trên bản chất đều không xuất thân từ Hoa Quả Sơn, tịnh không trải qua mô thức giáo dục Yêu tộc của Hoa Quả Sơn. Trong cốt tử, bọn họ vẫn chỉ là đám Yêu Vương đương sơ tháo chạy tứ xứ mà thôi.

Lúc Hoa Quả Sơn còn tại, yêu tướng dưới dưới trướng bọn họ cơ bản không có Ngộ giả đạo. Sau khi ly khai Hoa Quả Sơn kiến lập Sư Đà quốc, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới nghiêm túc chọn dùng kiến chế của Hoa Quả Sơn. Như thế, Sư Đà quốc ủng binh mấy chục vạn y, nhưng yêu quái Ngộ giả đạo chân chính lại lác đác không mấy.

Về phần đám người Cửu Đầu Trùng, vì giảm thiểu nghi kỵ của Thiên Đình, từ đó về sau chưa từng trữ bị trên quy mô lớn.

Thủ hạ Đa Mục Quái ngược lại có một chút, đáng tiếc nhân số quá ít, căn bản không cách nào gánh vác nhiệm vụ trọng đại như thế.

Đối mặt với tình hình trước mắt, dù không cần Đa Mục Quái nói, tự bản thân Lục Nhĩ Mi Hầu dùng mười đầu ngón tay tính toán cũng biết kế hoạch dời đô Hoa Quả Sơn trong ngắn hạn là không khả năng.

Nhưng mà, Dương Thiền lại không thèm để ý.

Ngay lúc Lục Nhĩ Mi Hầu đang khổ não vì chuyện này, một kế hoạch khác lại được Dương Thiền phát ra.

Nàng chế định tiêu chuẩn tiến độ công trình vô cùng khắc nghiệt, yêu cầu tất phải hoàn thành đúng chỉ tiêu trong thời gian đã định. Kẻ nào kéo dài công kỳ, tất bị xử phạt nghiêm lệ.

Nhất thời, Sư Đà quốc còn chưa kịp hoãn thần từ vui sướng khi tam giới triều cống, liền bỗng tạc nồi. Vô số tấu chương giống như tuyết rơi bay tới trên bàn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Cơ hồ yêu quái nào cũng đều phản đối kế hoạch này.

Nhìn đống tấu chương tích như núi trước mặt. Kẻ trước nay nhất quán không cố kỵ cảm thụ của thuộc hạ như Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không khỏi đau đầu.

Hắn ngồi trong thư phòng, hai bắp chân vểnh lên, có phần nghi hoặc nhìn Dương Thiền đứng trước bàn, nói:

- Kế hoạch này, liệu có khả thi?

- Ngươi không tin ta?

- Không phải không tin. Chỉ là...

Vươn tay vỗ nhẹ lên xấp tấu chương, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:

- Nhân thủ tại án của chúng ta chỉ bằng một phần trăm số cần dùng, sao có thể khả thi cho được?

Dương Thiền thuận miệng đáp nói:

- Chưa thử qua làm sao ngươi biết?

- Chuyện này căn bản không cần thử, sự thể bày rõ ràng ra đó. Có lẽ...

- Không có lẽ gì hết.

Dương Thiền quyết đoán ngắt lời Lục Nhĩ Mi Hầu. Nhẹ giọng nói:

- Trước khi đòi muốn tài nguyên từ Phật Môn, chẳng phải bọn họ cũng không tin tưởng? Nhưng kết quả thì sao? Thống trị yêu quốc, đâu chỉ đơn giản là làm Yêu Vương chiếm núi làm vua. Vạn yêu chi vương, có cách thức hành sự của vạn yêu chi vương, cách làm trước kia, nên bỏ được rồi.

Trong thư phòng nho nhỏ, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhíu mày, kinh ngạc đối thị cùng Dương Thiền.

Hơi dừng thoáng chốc, Dương Thiền tiếp tục thán nói:

- Có khốn khó là tất nhiên. Tưởng muốn để Yêu tộc quật khởi. Mỗi một thành viên Sư Đà quốc hẳn phải cắn răng, nỗ lực đi làm. Giờ còn chưa làm qua, đã oán thán ngất trời. Thân cư cao vị, lại không ý chí tiến thủ... Hoa Quả Sơn đương sơ, chỉ khu khu trăm năm quang cảnh, liền cường đại gấp trăm lần. Trong khi mấy tên Yêu Vương giằng co hơn sáu trăm năm, lại chỉ khiến thế cục rối rắm như giờ... A ha ha ha, đám người kia đều là sàm thần. Một quần bỏ đi, lời bọn họ mà ngươi cũng tin?

Nghe vậy, lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu súc lại thành hình chữ bát. Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gật đầu.

Kế hoạch cưỡng chế chấp hành, nhất thời, triều đường biến thành trường sở cho lũ yêu khóc tố.

Yêu quái nào cũng đều sợ hãi Lục Nhĩ Mi Hầu, bởi vì bọn họ biết, vị “Tề Thiên đại thánh” này lãnh huyết vô cùng. Nhưng hiện tại bọn họ càng sợ Dương Thiền, bởi vì pháp lệnh của Dương Thiền sẽ bức bọn họ lên tuyệt lộ.

Ngóc ngách nào của Sư Đà quốc cũng đều oán thanh tái đạo, càng nhiều tấu chương cuồn cuộn mà đến. Nhưng mà, Lục Nhĩ Mi Hầu chọn cách tín nhiệm Dương Thiền, cường hành trả lại tấu chương.

Dưới yêu cầu của Dương Thiền, thậm chí trực tiếp xử tử mấy tên yêu quái phản đối kịch liệt nhất.

Thế cục dần lắng lại, không ai dám tiếp tục đưa chuyện này ra thảo luận giữa triều đường, nhưng mà, ở tầng dưới, đủ loại đồn thổi bắt đầu lên men.

- Đại Thánh gia, ngài thật sự cảm thấy, làm vậy được ư?

Tìm một cơ hội, Đa Mục Quái đơn độc diện kiến Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhìn Đa Mục Quái vẻ mặt ngưng trọng, Lục Nhĩ Mi Hầu cười hừ một tiếng, thong thả nói:

- Chẳng phải thừa tướng đại nhân đã đáp ứng không hỏi qua mệnh lệnh của thánh mẫu?

- Cái đó...

Đa Mục Quái cười khan hai tiếng, lúng túng nói:

- Đại Thánh gia không để vi thần quản, thần tự nhiên không dám quản. Chuyện này không quản, vi thần quản sang chuyện khắc, hẳn có thể chứ?

- Ngươi muốn quản chuyện gì?

- Thần muốn xác định, liệu thánh mẫu đại nhân có thật lòng giúp Đại Thánh gia không.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức súc mày, ý vị sâu xa nhìn Đa Mục Quái.

- Ngày đó, hôn sự giữa Đại Thánh gia ngài cùng thánh mẫu đại nhân tuy đã bái thiên địa, lại chưa từng động phòng.

Thoáng ngẩng đầu lên, Đa Mục Quái áp thấp giọng nói:

- Mấy ngày nay, Đại Thánh gia ngài cũng chưa động phòng cùng thánh mẫu. Thần cho là... Vấn đề này, không nên kéo dài. Vừa khéo có thể thử xem, liệu thánh mẫu đại nhân có thật lòng hướng về ngài hay không.

Lời tới chỗ này, ánh mắt Lục Nhĩ Mi Hầu tức thì sáng lên lấp lánh.

*****

- Người đâu, treo hồng trù lên!

Ngoài cửa, mấy tiếng thét to truyền đến.

Trong phòng, Dương Thiền chính đang mân mê chén trà đột nhiên ngưng lại, giây phút sau, liền trở lại như thường. Thần sắc không có nửa điểm dị dạng.

Cửa chậm rãi đẩy ra, Lục Nhĩ Mi Hầu từ bên ngoài ló đầu vào, cười hì hì nhìn Dương Thiền:

- Ngươi ở đây à?

Nói rồi, hắn nhấc chân vượt qua bậc cửa, hít một hơi thật sâu nói:

- Trước kia hôn sự của chúng ta bị hoãn lại, chưa uống qua lễ hợp cẩn tửu, cũng không động phòng. Bây giờ, ngươi ta gặp lại, cũng đến lúc bù tiếc nuối xưa kia. Như vậy đi, ta sai người bố trí một lát. Hai ngày nay, ta bù hết mọi lễ nghi còn thiếu, làm một đôi phu thê thực sự. Ngươi thấy thế nào?

Lúc nói lời này. Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn như tùy ý, khóe mắt lại làm như vô ý khẽ liếc Dương Thiền.

Từ đầu tới đuôi, Dương Thiền không đáp lại nửa lời, chỉ điềm nhiên mân mê chén trà, hệt như Lục Nhĩ Mi Hầu căn bản chưa tiến vào phòng.

Hồi lâu. Thấy Dương Thiền vẫn không hồi đáp, Lục Nhĩ Mi Hầu từng bước đi tới trước bàn, vươn ra hai ngón nhè nhẹ gõ gõ bàn án, nói:

- Ngươi thấy thế nào?

Dương Thiền cúi thấp đầu, nhàn nhạt cười cười.

- Đó là ai dạy ngươi?

- Ai dạy ta?

- Đúng, ai dạy ngươi làm như vậy?

- Hắc, loại chuyện này còn cần người dạy? Đương nhiên là chính ta nghĩ đến.

Dương Thiền thoáng ngước đầu, mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu.

Vừa nhìn, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức chột dạ. Hắn lúng túng cười cười. Nhìn chung quanh một phen, há mồm nói:

- Cho dù đúng là có người kiến nghị thì đã sao? Đây chẳng phải chuyện thuận lý thành chương ư?

- Thế à?

- Không phải sao?

- Người ta gả là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không chưởng khống Hoa Quả Sơn yêu quốc, oai trùm tam giới, ngươi đã là người đó chưa?

- Cái này...

Giây phút sau, Lục Nhĩ Mi Hầu đẩy cửa, tức tối đi ra ngoài. Khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.

*****

Đại Thánh gia, chuyện thế nào rồi? Thánh mẫu đại nhân...

- Ngươi là vương bát đản!

Không đợi Đa Mục Quái nói xong, chỉ nghe Lục Nhĩ Mi Hầu quát mắng một tiếng, vươn tay xốc cổ áo hắn lên.

Nhất thời, Đa Mục Quái bị dọa cho sững sờ. Cả người bị Lục Nhĩ Mi Hầu nhấc nổi lên.

- Mẹ nó, ngươi cố ý đúng không?

Trợn tròn mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu hung hăng gầm nói:

- Ngươi làm thủ hạ nàng nhiều năm như vậy, hẳn sớm biết tính tình nàng. Ngươi cố ý khiến ta bị nàng nhục nhã, đúng không?

- Từ... Từ đã...

- Nếu không phải trước kia ngươi có công, giờ ta đã mổ ngươi!

Không nghe Đa Mục Quái biện giải. Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp ném mạnh hắn xuống đất, sau đó trùng trùng giậm một cước, đạp cho Đa Mục Quái lăn lộn ra đất.

- Cút! Cút ngay cho lão tử! Lão tử không muốn thấy cái mặt ngươi! Sau này tảo triều ngươi cũng đừng đi!

Dưới lửa giận ngút trời, Đa Mục Quái chỉ biết cả lăn lẫn bò, nhếch nhác trốn khỏi thư phòng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Đằng sau, tiếng chửi rủa của Lục Nhĩ Mi Hầu không ngừng văng vẳng theo.

Đám yêu quái tại trường sợ đến nỗi ai nấy đều rụt cổ lại.

Không đợi Đa Mục Quái đứng vững. Một tên yêu binh đã yên ắng đi tới bên cạnh Đa Mục Quái, chắp tay nói:

- Đa Mục đại nhân, ti chức phụng mệnh tới lấy binh phù cấm quân.

- Cái... Cái gì?

Đa Mục Quái chợt sững người.

- Binh phù cấm quân.

Yêu binh kia lại cường điệu một lần, nói rồi, tay liền vươn ra.

- Ai, ai sai ngươi tới lấy binh phù?

- Ngày mai tân nhiệm thống lĩnh cấm vệ liền thượng nhiệm, binh phù, tất phải lập tức thu hồi.

- Tân nhiệm thống lĩnh cấm vệ?

Cằm Đa Mục Quái như chỉ chực chờ rớt xuống:

- Ai nói? Thống lĩnh cấm vệ là ta còn đứng ở đây, đào đâu ra tân thống lĩnh cấm vệ?

- Đây là ý của thánh mẫu đại nhân, chứng vụ thống lĩnh cấm vệ của ngài đã bị giải trừ. Đại Thánh gia cũng đã đồng ý, trên uỷ dụ có ấn tỷ của Đại Thánh gia.

Nghe vậy, Đa Mục Quái trợn tròn mắt.

*****

Đây có lẽ là ngày nhếch nhác nhất từ trước đến nay của Đa Mục Quái.

- Đa Mục đại nhân, thánh mẫu đại nhân sợ ngài thân chiếm quá nhiều chức, sợ ngài vất vả quá độ, đã hạ lệnh cho phép ngài dỡ đi chức chưởng ti Đình Úy. Ti chức đi qua lấy lệnh bài.

*****

- Đa Mục đại nhân, phía phủ khố hi vọng ngài tới bàn giao. Chưởng khố phủ khố mới đã đến...

*****

- Đa Mục đại nhân, phía Công bộ...

Từ thư phòng Lục Nhĩ Mi Hầu ra tới ngoại đình, khoảng cách chỉ ngắn ngủn vài trăm trượng, nhưng lúc đi tới dinh thự nhà mình, bảy chức vụ trên người Đa Mục Quái đã bị dỡ đi sạch sẽ.

Rất sớm rất sớm trước kia, khi mà Hoa Quả Sơn còn tại, Đa Mục Quái kỳ thực cũng đã là đối thủ ẩn tính của Dương Thiền. Chẳng qua, khi đó cùng lắm chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ. Đa Mục Quái thân làm tân nhân, lực cầu thượng vị, mà Dương Thiền lại thiên hướng ủng hộ đám nguyên lão Hoa Quả Sơn như Đoản Chủy. Cái gọi là tranh đấu, chẳng qua là giở chút thủ đoạn nhỏ.

Nhưng trước mắt, lại khác hẳn.

Đây là chỉnh cho tới chết.

Nhìn tấm biển “Phủ Thừa Tướng” trên cửa còn chưa kịp dỡ xuống, Đa Mục Quái không khỏi cười khổ.

Hôm nay, hắn mới thực sự kiến thức được thủ đoạn của tam thánh mẫu. Quả nhiên là tấn lôi không kịp che tai... Từ nay về sau, vô luận Lục Nhĩ Mi Hầu có phục hưng được Yêu tộc hay không, thì triều đường, sợ rằng đã không có chỗ cho mình đặt chân.

Ngay lúc Đa Mục Quái đang ngây dại, một vị sư muội của hắn chợt từ trong phủ đi ra, chưa hành lễ đã vội vội vàng vàng đưa một phần tín hàm tới trước mặt Đa Mục Quái.

- Sư huynh, đây là tin tức mới vừa chặn được. Nguồn gốc, đến từ Côn Luân sơn, và cả Thiên Đình...

Nhìn tín hàm một lúc lâu, Đa Mục Quái mới vươn tay tiếp lấy.

Mở tín hàm, hắn ngây ra nhìn thoáng chốc. Nhưng chỉ một thoáng ấy, hắn liền trợn trừng mắt.

- Lập tức triệu tập chúng nhân! Nhanh! Có thể lật người hay không, dựa hết vào lần này!

- Dạ!