Giữa trời cao, Thanh Tâm chậm rãi hạ thấp độ cao, rơi xuống tiểu đạo giữa rừng hoang vu.
Trên đường, nàng ẩn giấu khí tức, thậm chí huyễn hóa thành phàm nhân, gạt ra cỏ hoang chậm rãi đi tới. Từ xa nhìn lại, hệt như một dược nông bình phàm.
Nhưng mà, ngay đỉnh vách dốc nơi không xa, Đa Mục Quái chính từ xa xa quan sát nàng.
Tử sam Tri Chi tinh đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi:
- Sư huynh, sư muội có hơi hiếu kỳ, rốt cục ngài đã dùng danh nghĩa của ai để viết thư cho nàng, vì sao Thanh Tâm thượng nhân vừa tiếp được liền vội vội vàng vàng ly khai Tà Nguyệt Tam Tinh Động?
- Một người mà ngươi cũng quen.
- Ai?
- Vân Ny tiên tử.
- Là nàng?
Tử sam Tri Chu tinh không khỏi ngây người mất mấy giây.
Nhàn nhạt nhìn tử sam Tri Chu tinh một cái, Đa Mục Quái khẽ nhíu mày, thong thả nói:
- Vân Ny tiên tử vốn là sơn thần, bởi tư tình cùng lão cửu Tà Nguyệt Tam Tinh Động, xúc phạm tới thiên điều, hơn sáu trăm năm trước mới bất đắc dĩ nương thân Hoa Quả Sơn. Khi đó, các ngươi còn phụng mệnh Đại Thánh gia chiếu cố nàng.
Đầu hơi cúi thấp, tử sam Tri Chu tinh như có điều suy tư nói:
- Sau khi Linh Đài cửu tử thân vẫn, nàng mai danh ẩn tính, sư muội cũng mấy trăm năm chưa gặp qua nàng.
- Các ngươi chưa gặp, ta lại từng gặp.
Đa Mục Quái vuốt râu dài, ha ha cười nói:
- Khi còn ở Hoa Quả Sơn, nàng thân nhất với Phong Linh. Thư phó thác trước lúc thân vẫn, người đầu tiên mà Phong Linh nghĩ đến cũng là nàng. Bởi thế, trên tay nàng có một phong di thư của Phong Linh mà thế nhân không hề biết. Rất không khéo, đương sơ lúc nàng đào ly Hoa Quả Sơn, chính do chúng ta hộ tống. Trong mắt nàng, chúng ta là phụ tá trung thành của Đại Thánh gia. Thế này, với bức di thư có phần nhạy cảm đó, sau một hồi do dự, nàng quyết định giao cho ta. Kỳ thực, ngày đó Phong Linh cũng là vẽ rắn thêm chân, nếu Pháp trận thành công, mọi thứ về nàng liền tan tành mây khói, phong thư kia, sao có thể giữ được?
Tử sam Tri Chu tinh ngưng thị Thanh Tâm chính đang leo lên men theo sơn đạo nơi xa. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Đa Mục Quái thong thả thở dài một hơi, vuốt râu dài ngửa đầu nói:
- Lạc khoản trong thư là dùng tên hiệu của Vân Ny tiên tử. Lại đề cập tới nội dung không hề ai biết trong bức thư kia. Hơn sáu trăm năm... Sau khi Linh Đài cửu tử chết, Vân Ny tiên tử sinh tâm oán niệm với Tu Bồ Đề tổ sư, không nguyện tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động tá túc, đây là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Giờ Vân Ny tiên tử nghe nói Phong Linh chuyển thế. Tưởng muốn gặp một lần, tự tay giao trả tín hàm này, về tình về lý, Thanh Tâm thân làm chuyển thế của Phong Linh đều không nên cự tuyệt mới đúng. Việc này, nếu đổi thành người khác, tất sẽ có phần nghi hoặc. Nhưng nếu là chuyển thế của Phong Linh, vừa nhìn liền hiểu, cũng nhất định không sinh nghi.
- Thế, giờ chúng ta ra tay bắt nàng lại?
Nghe vậy, Đa Mục Quái thong thả nhìn tử sam Tri Chu tinh một cái, khẽ thở dài:
- Không, ta đã phái người mời Vân Ny tiên tử tới, trước cứ để các nàng gặp mặt, đợi gặp xong, chúng ta hẵng hiện thân. Rốt cuộc, thân phận Thanh Tâm không như bình thường, nếu thái quá đắc tội, ngày sau không dễ nói chuyện.
Nói xong, Đa Mục Quái xoay người men theo sơn đạo từng bước đi xuống.
Gió từ từ nổi lên. Tán lá khẽ đong đưa. Cả ngọn núi tựu như có vô số sinh linh đang khẽ khàng hô hấp.
Không lâu sau, Thanh Tâm đã leo lên núi đỉnh, trông thấy một tòa miếu cũ mát. Một nữ tử điềm tĩnh chính đang đứng trước miếu.
Nháy mắt, Thanh Tâm ngơ ngác, mắt nhìn thân ảnh kia, đột nhiên cảm thấy lệ nóng doanh tròng.
- Vân Ny tỷ?
Nữ tử chậm rãi quay đầu, có phần nghi hoặc nhìn Thanh Tâm.
- Ngài là?
Giờ Thanh Tâm mới như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng rút đi thuật pháp trên người, biến về nguyên dạng. Nhưng dù là thế, trên mặt Vân Ny vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Nhìn Thanh Tâm, nàng khẽ nhíu mày.
- Vân Ny tỷ, ta là Phong Linh.
Không đợi Vân Ny kịp phản ứng, Thanh Tâm đã ba chân bốn cẳng chạy tới ôm chầm lấy Vân Ny.
Vừa ôm, trực tiếp khiến Vân Ny sững sờ, tay chân luống cuống.
- Phong Linh?
Thanh Tâm oa một tiếng, khóc nức nở như một đứa trẻ..
- Vân Ny tỷ, ta là Phong Linh, ta chuyển thế, đổi thành hình dáng khác. Ngươi không nhận ra ta ư?
- Chuyển... Chuyển thế?
Vân Ny thẫn thờ chớp chớp mắt, ngây dại nhìn Thanh Tâm.
- Ừ!
Thanh Tâm trùng trùng gật đầu, buông ra hai tay, vừa khóc vừa cười nói:
- Ta sống lại, có thể gặp được ngươi đúng là tốt quá.
Vân Ny nhìn Thanh Tâm từ trên xuống dưới một hồi lâu, cuối cùng mới nắm lấy tay nàng, ý cười tươi rói hiện trên mặt.
- Quá tốt, ngươi hồi sinh, Đại Thánh gia nhất định sẽ rất vui.
- Hắn...
Nghe tới đây, thần tình vốn vui sướng của Thanh Tâm lập tức cứng lại.
- Sao vậy?
Vân Ny tiên tử chăm chú nhìn Thanh Tâm, thấp giọng hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng?
Thanh Tâm lắc đầu, lại không nói được rõ ràng. Bộ dạng ấy, khiến Vân Ny tiên tử nhìn mà sửng sốt không thôi.
Hồi lâu, Thanh Tâm đột nhiên nhíu mày nghi hoặc hỏi:
- Không phải Vân Ny tỷ hẹn ta tới ư? Sao vừa thấy ta, Vân Ny tỷ lại như hoàn toàn không biết?
- Ta hẹn ngươi tới?
Vân Ny cũng nghi hoặc nói:
- Không phải...
- Là ta hẹn hai vị tới.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân ảnh Đa Mục Quái đã xuất hiện sau cự mộc cách đó không xa.
Trông thấy Đa Mục Quái, Thanh Tâm chợt cả kinh, chân bất giác lùi ra sau một bước.
Hơn sáu trăm năm trước, Phong Linh từng trú ở Tề Thiên cung một đoạn thời gian tương đối dài, Đa Mục Quái thân làm trọng thần Tề Thiên cung, Phong Linh tự nhiên sẽ nhận ra. Trong trí nhớ Thanh Tâm khẳng định cũng có bộ phận này.
Nhưng mà, thẳng đến lúc ấy, Thanh Tâm mới kinh giác sau người mình đã đứng mười mấy tên yêu quái. Không chỉ là sau người, bốn phương tám hướng, cơ hồ mỗi một ngóc ngách đều toát ra yêu quái, ngay mấy cánh chim xoáy vòng giữa thiên không cũng huyễn hóa ra yêu thân.
Cảm giác áp bách tới từ bốn phương tám hướng đột nhiên mà tới. Rất hiển nhiên, đây là bẫy rập.
Tình cảnh này, chính Vân Ny tiên tử cũng có phần hoảng loạn. Nàng mở to hai mắt, thấp thỏm nhìn Đa Mục Quái nói:
- Đa Mục đại nhân đây là muốn...
- Xin lỗi, chưa được cho phép đã dùng danh nghĩa Vân Ny tiên tử thỉnh mời Thanh Tâm thượng nhân đến đây.
Nhàn nhạt nhìn Vân Ny tiên tử một cái, Đa Mục Quái chấn vỗ tay áo, từ xa xa khom người cúi chào Thanh Tâm, nói:
- Thần, cung nghênh Phong Linh tiểu thư hồi cung.
Nháy mắt, yêu quái bốn phía tề thanh thét to:
- Chúng thần cung nghênh Phong Linh tiểu thư hồi cung!
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống từ trên trán.
Thanh Tâm bất giác siết chặt bội kiếm, thần kinh căng cứng, mắt đăm đăm coi chừng Đa Mục Quái, đồng thời, cũng thời thời khắc khắc lưu tâm động tĩnh bốn phía.
Một cánh tay đã mò lên pháp khí ngầm giấu giữa eo.
- Tiền thế của Thanh Tâm thượng nhân là Phong Linh tiểu thư, tiền thế của Phong Linh tiểu thư là yêu hậu do chính Đại Thánh gia khâm định.
Thoáng ngẩng đầu lên. Đa Mục Quái nhìn tay đặt ở giữa eo của Thanh Tâm, khẽ cười nói:
- Đa Mục thân làm thần tử dưới trướng Đại Thánh gia, ngài là yêu hậu của Đại Thánh gia, tự nhiên cũng là chủ mẫu của Đa Mục. Đa Mục xưng một tiếng “thần” với Phong Linh tiểu thư vốn cũng là điều hẳn nên.
Khe khẽ dùng dư quang nhìn quét đám yêu quái quanh mình. Thanh Tâm một bên chuyển động bước chân tính thử chiếm cứ vị trí có lợi, một bên ra vẻ thờ ơ nói:
- Nếu đã là thần tử, lại mang nhiều người như vậy lừa gạt ta đến đây, rốt cục ngươi có ý gì?
Nghe vậy, Đa Mục Quái ha ha cười nói:
- Phong Linh tiểu thư quá lo lắng, điều này... Sao có thể nói là lừa gạt được? Đại Thánh gia ngày đêm tư niệm, thần lại thật sự không muốn nảy sinh xung đột cùng Tà Nguyệt Tam Tinh Động, thế nên mới ra hạ sách này, còn mong Phong Linh tiểu thư thứ lỗi.
- Đại Thánh gia? Nhưng ta nghe nói ngươi đã đầu phục Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Lục Nhĩ Mi Hầu cái gì. Thần thật sự nghe không hiểu.
Đa Mục Quái nhẹ giọng cười nói:
- Đó là linh hồn bị thiên kiếp phân cắt ra, nếu người ở Sư Đà quốc là Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy người kia, lại tính là cái gì? A ha ha ha, huống hồ, trong mắt Đa Mục, ai có thể phục hưng Yêu tộc, người đó chính là Đại Thánh gia.
- Ngươi cho là thế nào, đó là chuyện của ngươi, đâu liên quan tới ta?
Thanh Tâm khẽ xoay người.
Đúng lúc này. Đa Mục Quái chợt giương tay, yêu quái bốn phía lập tức bức lại gần.
Thân hình Thanh Tâm bỗng chốc dừng lại, tròng mắt bất giác nhìn sang Vân Ny.
Cảnh này bị Đa Mục Quái chuẩn xác nắm bắt được. Hắn khẽ cúi đầu, kéo dài giọng thán nói:
- Ngày đó, Đại Thánh gia vì ngài mà giết lên Đâu Suất Cung, đây là chuyện toàn tam giới đều biết. Vô luận vi thần hiệu trung là ai, thì đều không dám ra tay với Phong Linh tiểu thư. Đấy chính là tội phạm thượng, vi thần gánh không nổi. Nếu Phong Linh tiểu thư muốn đi. Vi thần tự nhiên không dám ngăn trở. Chẳng qua...
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- Nếu thế, đành phải ủy khuất Vân Ny tiên tử bồi vi thần đi một chuyến, đứng ra làm nhân chứng trước mặt Đại Thánh gia. Bằng không, tội danh không hoàn thành nhiệm vụ này, vi thần cũng gánh không được.
- Làm nhân chứng?
Vân Ny chợt sững sờ.
Thanh Tâm vội vàng nói:
- Ngươi không thể đi, cái tên ở Sư Đà quốc là kẻ giết người không nháy mắt!
Nghe vậy, Đa Mục Quái ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Tâm cười nói:
- Nếu Vân Ny tiên tử đã không thể đi, vậy chỉ có thể mời Phong Linh tiểu thư theo ta tới Sư Đà quốc một chuyến.
- Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Nói rồi, tay đặt trên eo của Thanh Tâm thoáng siết lại.
Đa Mục Quái bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng lắc đầu khoát tay nói:
- Đừng! Đừng! Phong Linh tiểu thư ngàn vạn đừng làm thế! Vi thần biết trong người ngài có pháp châu cầu cứu hai vị sư phó kia...
- Biết ngươi còn dám bố bẫy rập với ta?
Thanh âm Thanh Tâm tức thì dâng cao tám độ.
- Đã nói đây không phải bẫy rập.
Đa Mục Quái khổ sở van nài nói:
- Nếu trên người ngài đã có pháp châu cầu trợ, chuyến này chẳng phải càng an toàn? Có điều, nếu ngài bóp nát ngay bây giờ, tuy hai vị đại năng có thể chạy tới rất nhanh, nhưng ít nhiều vẫn mất chút thời gian. Vi thần tự nhiên không dám thương ngài, nhưng mà đao kiếm không mắt, an nguy của Vân Ny tiên tử sợ rằng khó mà bảo chứng.
- Ngươi dám uy hiếp ta!
Thanh Tâm tức thì nổi giận.
Vừa giận, yêu quái bốn phía đều ngơ ngác, ngay cả Đa Mục Quái cũng không ngoại lệ.
Cá tính Thanh Tâm quả thực khác xa Phong Linh thủa đương sơ. Nếu là Phong Linh của hơn sáu trăm năm trước, vừa nghe được câu kia, hẳn sẽ trầm mặc ưng thuận. Nhưng... Đa Mục Quái không ngờ, mình vừa nói vậy, kết quả lại chọc giận Thanh Tâm.
Hết cách, Đa Mục Quái chỉ biết cười bồi nói:
- Phong Linh tiểu thư, ngài... Đây chẳng phải khiến vi thần khó xử ư? Chỉ đi một chuyến thôi, vi thần bảo chứng, chỉ đi một chuyến, đến lúc đó nếu ngài không thích, muốn về Tà Nguyệt Tam Tinh Động, vi thần lập tức đưa ngài về. Như thế, mọi chuyện đều tốt đẹp. Thế nào?
Cứ thế mở to hai mắt, lông mày nhíu chặt, Đa Mục Quái thấp thỏm chờ đợi. Ánh mắt Thanh Tâm lại không ngừng tới lui giữa Đa Mục Quái cùng Vân Ny trong đó.
Song phương cứ vậy giằng co.
Ẩn ẩn, Thanh Tâm có phần hoảng loạn.
Nàng thực sự không muốn đi gặp Lục Nhĩ Mi Hầu vào lúc này. Nhưng nhỡ hai bên xé phá da mặt, tuy Đa Mục Quái chưa chắc đã dám hạ sát thủ với Vân Ny, nhưng nỗi khổ da thịt e là khó tránh khỏi.
Ngay khi nàng đang do dự, chỉ thấy Đa Mục Quái khẽ đánh mắt sang bên cạnh, hai đạo ngân ti nhỏ đến không thể nhận biết tấn tốc xạ hướng Thanh Tâm.
Khắc sau, không đợi Thanh Tâm kịp phản ứng, hai đạo ngân ti đã niêm trụ hộ oản nàng!
- Ngươi!
Giờ mới chợt tỉnh ngộ, Thanh Tâm vội vàng muốn bóp nát pháp châu giấu ở giữa eo, nhưng mà, mọi chuyện đã quá trễ.
Hai đạo này là hai đạo tơ nhện. Không đợi tay Thanh Tâm mò tới pháp châu, tơ nhện đã giật mạnh, kéo hai tay Thanh Tâm ra hai bên. Ngay sau đó, vô số tơ nhện từ bốn phương tám hướng phô thiên cái địa ùa tới, thoáng chốc đã quấn chặt trên dưới khắp người nàng! Toàn thân giống như cánh bướm dính trên mạng nhện, lơ lửng giữa không trung!
- Ngươi muốn làm cái gì! Ngươi dám vô lễ với ta?
Thanh Tâm không ngừng giãy dụa, nổi giận nói:
- Đa Mục Quái, lập tức thả ta xuống, nếu không ngươi coi chừng!
Nhưng mà, đám yêu quái bốn phía đều làm như không nghe thấy, ai nấy cúi gằm mặt xuống.
Tử sam Tri Chu tinh bước nhẹ đi ra khỏi quần yêu, khom lưng lấy ra pháp châu giữa eo Thanh Tâm, rồi khe khẽ lui đến sau lưng Đa Mục Quái.
Lại xá dài một cái, Đa Mục Quái sảng giọng nói:
- Vi thần ra hạ sách này, thực sự là bất đắc sĩ. Còn mong Phong Linh tiểu thư thứ lỗi.