Đại Bát Hầu

Chương 779: Khuyên nhủ



Lúc này, trên đường tây hành, Huyền Trang đã nguyên hai ngày hai đêm không có lấy nửa giọt nước, thân thể bên bờ hư thoát, phí hết chín trâu hai hổ mới hì hục leo lên đỉnh núi.

Đưa mắt nhìn lại, hiện ra trước mắt là một mảng bình nguyên rộng lớn.

Tuy thổ địa vẫn khô hạn, vẫn không có cành cây ngọn cỏ nào, nhưng trên bình nguyên này, chí ít có một trấn nhỏ, có mấy sợi khói bếp lưa thưa thăng lên.

Có trấn nhỏ, có khói bếp, chứng tỏ có người. Có người, liền nhất định sẽ có nước.

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt mệt mỏi của Huyền Trang không khỏi hiện lên ý cười.

Nước, là thứ hắn cần nhất bây giờ. Chứ lương khô thì vẫn còn thừa một chút.

Sửa sang lại tăng bào bị bão cát thổi cho tàn tạ trên người, hắn phấn chấn tinh thần, vác theo hành lý từng bước xuống núi, đi tới trấn nhỏ kia.

Huyền Trang vừa xuống núi, hầu tử liền xuất hiện ngay nơi hắn mới đứng. Cúi đầu nhìn theo thân ảnh Huyền Trang, nghiêng mặt sang hỏi Lữ Lục Quải:

- Trấn nhỏ kia, đã kiểm tra qua chưa?

- Hồi bẩm Đại Thánh gia, đã kiểm tra rồi.

Lữ Lục Quải thấp giọng đáp nói:

- Trên toàn trấn chỉ có một con Lão Thử tinh là có chút tu vị, nhưng còn chưa hóa hình. Thần đã sai người đưa nó đến nơi khác, tuyệt đối sẽ không uy hiếp tới sự an toàn của Huyền Trang pháp sư. Chẳng qua

- Chẳng qua cái gì?

Hơi hơi do dự thoáng chốc, Lữ Lục Quải nhẹ giọng nói:

- Chẳng qua trấn nhỏ này đã nhiều năm không hạ mưa. Cư dân trên phần thì chết, phần thì đi, gần như đã hoang phế, chỉ thừa mấy hộ mà thôi. Bất luận là lương thực hay nước đều rất khan hiếm. Thần vốn sai người báo mộng, để cư dân bố thí chút nước và lương khô cho Huyền Trang pháp sư. Làm vậy vừa có thể giải khốn cho Huyền Trang pháp sư, đồng thời cũng không khiến Huyền Trang pháp sư khả nghi, chấp nhận bố thí. Nhưng mà, sau khi khảo sát qua tình hình, lại cảm thấy chỉ mỗi báo mộng e rằng không cách nào khiến bọn họ lấy ra những thứ khan hiếm kia được.

- Chút lương thực với nước thôi mà, còn không đơn giả?

Ngưu Ma Vương ở bên xen miệng nói:

- Nếu bọn họ thiếu. Vậy thì đưa cho họ. Đưa đầy bồn đầy bát, để bọn họ nhường một phần cho Huyền Trang pháp sư. Chẳng lẽ như thế còn không đồng ý?

Nghe vậy, Lữ Lục Quải lập tức nhếch môi, hừ lạnh nói:

- Ở dã ngoại còn không cách nào khiến Huyền Trang pháp sư nhìn không ra sơ hở. Chỉ bằng mấy tên hương dã thôn phu, ngươi hi vọng bọn họ có thể diễn như thật? Đến lúc đó lộ ra mã cước, chẳng phải kết quả vẫn vậy? Đúng là nói chuyện mà không biết suy nghĩ.

- Ngươi!

Vừa nghe, mặt Ngưu Ma Vương lập tức đỏ lên.

Thấy hai người lại sắp giương nỏ tuốt kiếm, mở miệng muốn nhao. Hầu tử ở bên hừ lạnh một tiếng. Lập tức, hai người đều ngậm mồm, nuốt lại lời đã đến trên cổ họng.

Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, hầu tử mới nhẹ giọng hỏi:

- Nơi này gọi là gì?

- Gọi Phụng Tiên quận. Vốn là một quận thành, có điều, bây giờ đừng nói là trấn nhỏ, xem ra còn không bằng cả thôn trang. Người bên trong sớm đã tứ tán gần hết.

- Phụng Tiên quận Phụng Tiên quận

Cúi đầu, hầu tử mặc niệm cái tên này hai lần, trong lòng dần có chủ ý.

Ngoại vi Sư Đà quốc, trong gian phòng xá ở sơn lĩnh, Đa Mục Quái chính đang dạo bước tới lui.

Ở bên. Thanh Tâm lẳng lặng ngồi đó, mắt nhìn thẳng tiền phương. Tuy mặt không biểu tình, nhưng địch ý trong thần sắc lại hiển hiện rõ ràng.

Hồi lâu, Đa Mục Quái mở miệng nói:

- Phong Linh tiểu thư, vi thần dùng loại phương thức này mời ngài theo, thật sự là bất đắc dĩ. Hi vọng ngài đừng nên trách tội.

Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn lấy một giây.

Hết cách, Đa Mục Quái đành vươn tay kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống trước người Thanh Tâm, khom lưng, thấp giọng nói:

- Trước lúc tiến vào Sư Đà quốc, vi thần có chút chuyện muốn nói trước cho Phong Linh tiểu thư.

Thanh Tâm khẽ quay mặt qua chỗ khác, hoàn toàn không để ý hắn.

Thấy thế. Đa Mục Quái lại hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói:

- Thánh mẫu đại nhân, hiện giờ cũng đang ở trong Sư Đà quốc, chuyện này chắc ngài đã biết. Chẳng qua, khả năng ngài không biết nàng đang làm gì tại Sư Đà quốc.

- Trước kia ngài nói người ở Sư Đà quốc là Lục Nhĩ Mi Hầu, có điều, thánh mẫu đại nhân tựa hồ tịnh không cho là vậy. Nàng không chỉ chấp nhận thân phận Đại Thánh gia, còn bắt đầu phụ tá Đại Thánh gia. Trước kia, vị kia mà ngài thừa nhận tới đón tam thánh mẫu, tam thánh mẫu lại không đi. Xem ra, quả nhiên đã một lòng một dạ chuẩn bị cùng theo vị Đại Thánh gia này. Ngay vài ngày trước, còn trực tiếp nhắc tới chuyện hôn sự còn chưa hoàn thành khi xưa. Đoán rằng, cùng giường cùng gối chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nghe được tới đây, Thanh Tâm tuy vẫn không thèm để ý Đa Mục Quái, nhưng lông mày chợt bất giác nhăn lại.

Dương Thiền cùng theo Lục Nhĩ Mi Hầu? Điều này khả năng ư?

Trước kia tuy nàng cũng biết chút phong thanh, nhưng nàng vẫn cho rằng, Dương Thiền là mục đích khác. Bây giờ chính tai nghe Đa Mục Quái nói vậy, mặc dù khả năng lớn là muốn lừa mình, nhưng nếu Dương Thiền đi theo Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy hầu tử thực sự thì sao?

Nhất thời, tâm tư Thanh Tâm có phần phiêu hốt.

Cảnh này bị Đa Mục Quái xem tại trong mắt. Trong lòng lập tức dâng lên hi vọng.

Cười khan hai tiếng, hắn nói tiếp:

- Liên quan tới vấn đề nên hiệu trung ai, thừa nhận ai, dù Phong Linh tiểu thư có trách tội, Đa Mục cũng không oán không hối. Đa Mục là lão thần Hoa Quả Sơn, đối tượng hiệu trung là Hoa Quả Sơn, là Đại Thánh gia, là Yêu tộc. Hiện nay, có hai người tự nhận là Đại Thánh gia, lấy lập trường của Đa Mục, tự nhiên sẽ chọn trung với vị nào có thể khiến Yêu tộc phục hưng. Điểm này, nói đến cùng, chẳng qua là tại kỳ vị mưu kỳ chính, tịnh không phân đúng sai. Nếu ngồi ở vị trí này, chắc Phong Linh tiểu thư cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự như Đa Mục. Nếu Phong Linh tiểu thư ngài muốn chọn vị Đại Thánh gia kia, Đa Mục cũng sẽ không cho đấy là sai.

- Theo lý, người ở Sư Đà quốc mất hết ký ức, vị kia, mới là người có được ký ức hoàn chỉnh. Phong Linh tiểu thư ngài thừa nhận vị kia, thánh mẫu đại nhân lại thừa nhận người còn lại. Mới đầu Đa Mục cũng cảm thấy như vậy, thế nên mới không vội nhắc nhở Đại Thánh gia tới Hoa Sơn tiếp thánh mẫu đại nhân.

- Chẳng qua… ha ha ha ha, người tính không bằng trời tính. Đại Thánh gia này không phải chỉ nghe mỗi mình Đa Mục. Duyên do trong đó rất phức tạp, tạm thời không nhắc tới, tóm lại, cuối cùng Đại Thánh gia đi đón thánh mẫu đại nhân. Hiện nay sự thể tại Sư Đà quốc cũng do thánh mẫu đại nhân quyết định. Loại lão thần như ta đã sắp không còn chốn dung thân.

Lời tới chỗ này, Thanh Tâm đột nhiên mở miệng nói:

- Rốt cục ngươi muốn nói cái gì, làm phiền nói nhanh một chút, được không? Còn nữa, Lục Nhĩ Mi Hầu muốn gặp ta, đến cùng là thế nào? Chẳng phải hắn mất hết ký ức rồi ư? Còn gặp ta làm gì?

Nói xong, Thanh Tâm lành lạnh trừng hướng Đa Mục Quái.

Vừa trừng, Đa Mục Quái lập tức hơi hoảng. Hắn khẽ rụt cổ, ưỡn ngực, cúi mắt trầm tư suy nghĩ một phen, đến sau mới mở miệng nói:

- Tuy Đại Thánh gia đã mất hết ký ức, nhưng tình cảm rốt cục vẫn còn, đúng không? Hơn nữa, bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn cũng đều nhớ rõ về ngài. Mọi người đều mong mỏi Phong Linh tiểu thư có thể trở về.

Nói xong, Đa Mục Quái cười lên ha ha.

Chẳng qua, dưới ánh mắt băng lãnh của Thanh Tâm, tiếng cười dần im bặt mà dừng.

- Có lừa ta cũng phải có mức độ thôi.

Thanh Tâm lành lạnh liếc Đa Mục Quái một cái, nói:

- Đám bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn ta đều quen, nhưng nói mong mỏi ta trở về thì phải cân nhắc. Năm đó tại Hoa Quả Sơn, ta chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi, nào có bao nhiêu giao tập với bọn họ? Đi thẳng vào vấn đề chính đi, Đa Mục đại nhân!

Bị nói như vậy, Đa Mục Quái lập tức lúng túng vô cùng.

Hết cách, đành phải cắn răng quỳ rạp xuống đất.

Vừa quỳ, Thanh Tâm lại không đi phù, vẫn cứ ngồi ở đó, lành lạnh mà nhìn.

Ánh mắt kia, nhìn khiến da đầu Đa Mục Quái tê rần.

Cắn răng, Đa Mục Quái gân cổ kêu nói:

- Lần này tới đây, trừ được Đại Thánh gia nhắc nhở, kỳ thực Đa Mục còn được chư vị đồng liêu Hoa Quả Sơn nhờ vả, tiến đến thỉnh mời Phong Linh tiểu thư làm chủ cho chúng ta!

Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Mục Quái đẩy cửa đi ra, thần tình thảng thốt.

Hắn ngẩng đầu nhìn vạt nắng hằn lên áng mây trên đầu, chậm rãi thở ra một hơi, hàng mi ủ rũ, vẻ mặt uể oải.

Khóe mắt còn treo lên lệ ngân, không biết là khóc thật hay khóc giả. Chẳng qua, biểu tình tự tang không diễn tả hết bằng lời thì nhất định là thật.

- Sư huynh, nói chuyện thế nào rồi?

Tử sam Tri Chu tinh bước nhẹ đi tới sau lưng hắn.

- Không được.

Đa Mục Quái chậm rãi lắc đầu, từng bước đi ra, vừa đi vừa thở dài:

- Biến hóa quá lớn, nàng đã không còn là Phong Linh đương sơ nữa rồi, tính cách hoàn toàn bất đồng. Ngay cái khắc bắt lại nàng ta đã có dự cảm chẳng lành, lần này đúng là thất sách.

Tử sam Tri Chu tinh cũng không khỏi nhăn mày.

Khẽ thở dài một hơi, Đa Mục Quái nhẹ giọng nói:

- Vốn định lừa gạt nàng một phen, sau đó mượn tay nàng so chiêu với Dương Thiền trên triều đường. Vị kia ở Sư Đà quốc để ý nhất là chuyện người khác có công nhận mình là Đại Thánh gia thực sự không, đã có đoạn cố sự vì Phong Linh tiểu thư mà giết lên Đâu Suất Cung, dù không cảm tình, hắn cũng phải cân nhắc cân nhắc. Như thế chúng ta liền có hộ thân phù. Đáng tiếc thái độ nàng như thế, tiếp theo sợ rằng ta nói gì cũng đều vô dụng. Nàng quả đúng là Phong Linh tiểu thư, nhưng trộn tạp ký ức hai đời, hơn nữa, ký ức đời này rõ ràng chiếm cứ chủ đạo, nàng rất phòng bị chúng ta.

- Thế giờ làm sao?

- Hết cách rồi, đi một bước tính một bước thôi.

Vuốt râu dài, Đa Mục Quái thở dài nói:

- Chuẩn bị một lát, giờ chúng ta đưa nàng về Sư Đà quốc. Cho dù nàng không thể mặc chúng ta sử dụng, chí ít cũng có thể ngáng chân Dương Thiền. Đó chính là tình địch ba kiếp a. Bất luận nàng có cách nhìn thế nào về Dương Thiền, Dương Thiền nhất định sẽ không thích nàng, xung đột một chút cũng tốt. Thân phận chúng ta không cách nào đối khác được Dương Thiền, nhưng nàng lại khác. Ta cũng không tin, Dương Thiền kia sẽ chân tâm thật ý phụ tá Đại Thánh gia!

Nghe vậy, tử sam Tri Chu tinh khom người chắp tay nói:

- Dạ.