Đại Bát Hầu

Chương 780: Phong Linh tới



Trên đường phố không một bóng người, Huyền Trang vác theo hành lý, chậm rãi đi tới. Nhưng thẳng đến đi bước tới giải đất trung tâm trấn nhỏ, hắn vẫn không gặp được người sống nào.

Huyền Trang thoáng súc mày.

Đứng ngay giữa phố lớn, hai mắt kinh ngạc nhìn quanh bốn phía.

Mọi ngóc ngách đều tích đầy lá rụng, chân đạp lên lá khô hư thối vang lên tiếng sa sa thanh thúy chói tai.

Cây cối hai bên đều đã chết héo, chỉ còn mỗi chạc cây đung đưa trong gió.

Nhìn hai bên đường phố đã từng phồn hoa nhất thời, cơ hồ mỗi một tòa phòng ốc đều lộ vẻ rách nát, cửa nẻo lâu năm không được sửa sang đổ xiên vẹo, gió phất qua kêu lên từng hồi kẽo kẹt.

Càng tiến sâu, lại thấy một ích vách tường đã không chịu được thời tiết bào mòn, đổ sụp nghiêng ngả.

Nếu nơi này lại tới một cơn lốc tố, chắc chỉ sáng mai liền cuốn phăng hết mọi vết tích. Huyền Trang nghĩ.

Nhìn trường cảnh trước mắt, hưng phấn trước kia thoáng chốc liền quét sạch, thay vào đó là cảm giác đành chịu.

Cứ thế đứng do dự giữa trấn nhỏ hồi lâu, cuối cùng Huyền Trang mới nhấc chân tiếp tục đi tới thăm dò.

Bất kể thế nào, ký lai chi tắc an chi, dù sao thì vẫn cứ phải tìm ngụm nước để uống đã.

Chỉ chốc lát, hắn tìm thấy một giếng nước trong sân vườn bỏ hoang. Nhưng mà, khi hắn ném gàu xuống, lại chỉ nghe được tiếng vang “đông đông” thanh thúy.

- Giếng khô hết rồi?

Huyền Trang rướn cổ nhìn vào trong giếng.

Bên trong đen kìn kịt chẳng thấy được gì. Có điều, thay âm vừa nãy đã trả lời thay hắn.

Hết cách, hắn lại lần nữa vách lên hành nang, tiếp tục tìm kiếm nguồn nước cứu mạng.

Rất hiển nhiên, trấn nhỏ này trên cơ bản đã bị vứt bỏ, lý do vứt bỏ là bởi khô hạn. Muốn tìm được nguồn nước ở nơi như vậy, quả thực khó hơn lên trời.

Chẳng qua, cũng may nơi xa còn có mấy sợi khói bếp. Có khói bếp, chứng tỏ ít nhất nơi này vẫn lưu lại một số người. Trên tay bọn họ hẳn phải có nước.

Cứ thế một đường tìm kiếm. Huyền Trang từ từ tiến dần về phía trước.

Thời này khắc này, ngoài trấn nhỏ, hầu tử chính đang ngồi ngay ngắn dưới một gốc bồ đào khô héo.

Ngưu Ma Vương vội vã đi tới, chắp tay nói:

- Khải bẩm Đại Thánh gia. Sự tình xem như đã rõ ràng. Quả nhiên là Thiên Đình hạ lệnh cấm mưa ở chỗ này. Đã ba năm qua đi, nhưng không thấy mưa xuống nửa giọt.

Hầu tử mím môi trầm tư một lúc, thuận miệng nói:

- Nguyên nhân cấm mưa là gì?

- Bởi vì bất kính Thiên Đình.

- Bất kính thế nào?

Ngưu Ma Vương nhíu mày, ấp a ấp úng nói:

- Nghe nói... Hình như dỡ miếu của vị thiên thần nào đó.

- Thần nào?

- Không biết.

- Không biết?

Hầu tử khẽ nhíu mày.

Lữ Lục Quải ở bên một mực xoa vuốt nắm tay, nhẹ giọng thán nói:

- Thiên Đình thích nhất là cấm mưa. Năm đó Nhị Lang thần phản thiên. Cấm mưa. Đến sau Hoa Quả Sơn dựng cờ, cũng cấm mưa.

- Đúng đúng đúng, bọn họ thường xuyên làm vậy.

Ngưu Ma Vương nhe răng nói:

- Năm đó bọn họ cũng cấm mưa ở Sương Vũ Sơn. Dường như khi gặp phải bất cứ chuyện gì, điều đầu tiên mà Thiên Đình nghĩ tới là cấm mưa, cũng không quản hữu dụng ngay không, cứ phải cấm trước rồi tính. Kỳ thực cấm mưa cũng chỉ phàm nhân mới sợ, chứ chúng ta thì sợ gì cấm mưa?

Hầu tử chớp chớp mắt trầm tư.

Hồi lâu, hầu tử vươn tay chỉ chỉ Ngưu Ma Vương. Nhẹ giọng nói:

- Đi Thiên Đình một chuyến, cứ nói, là ta sai ngươi tới. Để Ngọc đế cho ta một lời giải thích.

- Dạ!

*****

Lúc này, một chiếc chiến hạm chính đang chậm rãi tiến vào địa phận Sư Đà quốc.

Khác với chiến hạm thông thường. Chiến hạm này nhìn qua càng nhỏ, càng tinh trí, thậm chí trên mình nó có rất nhiều điêu khắc mà chiến hạm khác không có. Hoa lệ đến nỗi dường như không phải dùng để đánh nhau.

Từ xa xa quan sát chiến hạm này, Dương Thiền đứng trên lâu đài không khỏi híp mắt lại.

- Chiếc thuyền này là...

- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân.

Yêu tướng đằng sau khom người chắp tay nói:

- Đây là chiến hạm của Đa Mục đại nhân.

- Hắn ư?

Dương Thiền không khỏi ngập ngừng, hỏi lại:

- Chẳng phải hắn đã bị lột bỏ hết thảy quan chức?

- Mạt tướng nghe nói, chiến hạm này đương sơ là vì chuẩn bị nghênh tiếp Đại Thánh gia, trước giờ một mực không dùng.

Yêu tướng nhẹ giọng đáp nói:

- Tuy Đa Mục đại nhân đã bị lột bỏ quan chức, nhưng chiến hạm này tịnh không xếp vào quân tịch. Vẫn là tài sản của cá nhân hắn. Thế nên, hắn vẫn có thể mặc ý điều động.

Lặng lẽ gật đầu, Dương Thiền liền chuyển mắt về hướng chiến hạm, có phần nghi hoặc thán nói:

- Đã là chó nhà có tang rồi. Lúc này lại lôi chiến hạm ra, ý gì đây?

Thời này khắc này, trên một lâu đài khác cách đó không xa, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đang thong thả nhìn ngắm chiến hạm.

Hắn quay đầu hỏi người hầu ở bên:

- Đi, xem xem Đa Mục đang làm trò quỷ gì.

- Dạ!

*****

Cầu treo chậm rãi thả xuống.

Trên boong, Đa Mục Quái khom người làm tư thế mời.

Thoáng ngập ngừng giây phút. Cuối cùng Thanh Tâm cũng ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên cầu treo.

Nàng vốn bị kèm sát hai bên, nhưng vừa tiến vào Sư Đà quốc, tình hình liền đổi khác. Hàng người hai bên, bao gồm cả Đa Mục Quái đều khom lưng đi ở đằng sau. Bộ dạng như thể là đang bảo bộ chứ không phải giám thị.

Nhất thời, cảnh tiền hô hậu ủng của đội ngũ này hấp dẫn ánh mắt của trọn Sư Đà quốc.

Trên công trường bị hầu tử hủy hoại, đến nay còn chưa sửa kịp bò đầy yêu quái thi công, thời này khắc này, ai nấy đều dừng tay nghi hoặc ngước nhìn đội ngũ kỳ dị kia.

Nếu chỉ là một nữ tử bình thường xuất hiện tại Sư Đà quốc, nhất định sẽ không dẫn lên coi trọng đến vậy, dùng nàng có đẹp như tiên cũng không được. Yêu tộc, trước nay luôn không thiếu mỹ nữ.

Chẳng qua, ai ai ở nơi này đều nhận ra Đa Mục Quái, bọn họ đều biết thân phận của Đa Mục Quái.

Trừ Lục Nhĩ Mi Hầu trên vương vị, còn ai có thể khiến Đa Mục Quái cung kính như thế?

Thời này khắc này, cơ hồ mỗi một con yêu quái đều đang suy đoán thân phận của nữ tử đột nhiên giá lâm kia.

Thanh Tâm vừa đi qua cầu treo bước lên lục địa, hai con yêu quái lập tức giơ tán che nắng cho nàng. Cảnh tượng này, quả thực có thể sánh với đế vương.

Thanh Tâm không khỏi quay đầu nhìn Đa Mục Quái một cái. Chỉ thấy Đa Mục Quái khom người, thấp giọng nói:

- Vi thần làm thế là muốn bảo hộ Phong Linh tiểu thư ngài an toàn.

- Bảo hộ ta an toàn?

Thanh Tâm không khỏi bật cười.

- Đúng vậy.

Đa Mục Quái mặt không biểu tình đáp nói:

- Càng nhiều người biết ngài ở chỗ này, càng nhiều người coi chừng ngài, ngài liền càng an toàn.

- Nói được thật là dễ nghe.

Thở dài một hơi, Thanh Tâm quay mặt tiếp tục tiến theo hướng Đa Mục Quái chỉ dẫn.

Chỉ phút chốc ngắn ngủi, chủ đề Thanh Tâm đi đến liền đã trở thành điều mà mọi yêu quái đều quan chú. Cơ hồ ai nấy cũng đang đàm luận chuyện này, song không có một ai đoán ra được thân phận Thanh Tâm.

Một kẻ hầu vội vã tiến vào đại điện trống rỗng, quỳ xuống trước vương tọa Lục Nhĩ Mi Hầu, cung kính nói:

- Khải bẩm Đại Thánh gia, Đa Mục đại nhân cầu kiến.

- Cầu kiến? Chẳng phải ta đã nói không muốn thấy bản mặt của hắn?

- Đa Mục đại nhân nói, hắn mang đến một người mà Đại Thánh gia nhất định muốn gặp.

- Là nữ nhân kia?

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi nhíu mày.

- Cái đó... Tiểu yêu không rõ ràng.

Kẻ hầu khẽ ngước đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay ném tấu chương trong tay lên bàn án, nói:

- Cho hắn vào đi.

- Dạ!

*****

- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân, Đa Mục đại nhân đã dẫn nữ nhân kia tới cầu kiến Đại Thánh gia.

- Cầu kiến Đại Thánh gia?

Tròng mắt Dương Thiền lập tức híp thành một khe nhỏ.

Đa Mục Quái là một kẻ khá có tâm kế. Ngay không lâu trước đây, mình vừa triệt để đánh ngã hắn trên triều đường, bác đoạt hết thảy quyền lực. Hắn nhất định sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, lúc này, hắn đang mưu đồ phản kích mới đúng.

Nhưng hắn lại dẫn về một nữ nhân... Còn cực kỳ kính trọng nữ nhân kia, lập tức dẫn tới diện kiến Lục Nhĩ Mi Hầu... Ý gì đây?

Nhất thời, Dương Thiền cũng rất nghi hoặc, không biết chuyện này rốt cục là thế nào.

- Lai lịch nữ nhân kia đã điều tra rõ chưa?

Yêu tướng tiến đến bẩm báo khẽ lắc đầu, cẩn thận nói:

- Việc này chỉ có thân tín của Đa Mục đại nhân mới biết, đáng tiếc bọn họ thủ khẩu như bình, không khai thác được gì. Hay là... Mạt tướng đi lấy bắt một tên, nghiêm hình khảo vấn?

- Không được, ngươi đi xuống đi. Có tin tức gì mới, lập tức tới báo.

- Dạ!

*****

Ngoài đại điện, một trận gió nhẹ thổi phất qua, cờ xí tung bay.

Cách qua giáo trường, Thanh Tâm nhìn quét cảnh đổ nát tại Sư Đà quốc.

Đằng sau, đám thân binh Đa Mục Quái bám theo sát gót. Chỉ cần Thanh Tâm bước lên trước một bước, bọn họ liền cũng bước theo. Thanh Tâm lùi ra sau một bước, bọn họ liền cũng nhất tề lùi ra sau một bước. Như quả Thanh Tâm đột nhiên xoay người, chắc bọn họ cũng sẽ giống như một đống ruồi nhặng tản ra các nơi, sau đó lập tức lấy tốc độ nhanh nhất tụ lại sau người Thanh Tâm.

Ai nấy đều tất cung tất kính, vẻ như e ngại mình làm bẩn mắt Thanh Tâm.

Bộ dạng ấy, Thanh Tâm dù có tưởng muốn nổi giận cũng nổi giận không nổi. Nàng đột nhiên cảm thấy,...đấy chẳng qua là một đám người cơ khổ thôi.

Ai nguyện ý theo đuôi người khác như chó, còn chọc người chán chứ?

Nói đến cùng, bọn họ cũng chỉ phụng mệnh hành sự.

Nhưng người đứng trên đỉnh liệu có dễ chịu hơn phần nào?

Nàng nhớ tới những lời đương sơ mình nói với hầu tử: “Khoái lạc của mỗi người, quyết định ở vạt ngực người đó, dù có lên làm thần tiên, cũng sẽ không tăng không giảm nửa phần...”

Từ từ, nàng thở dài một hơi đành chịu.

Đấy là Tu Bồ Đề dạy nàng, nhưng nhiều năm vậy rồi, tu vị có tinh tiến, nhưng mấy ai khiến cho vạt ngực rộng rãi thêm đây?

Nàng đột nhiên nhớ tới từng khuôn mặt quen thuộc ở Hoa Quả Sơn xưa kia, nhớ tới con khỉ ấy. Nhớ tới, người ngồi trong đại điện kia, kỳ thật cũng là một hồn phách của hắn.

Hồng trần cuồn cuộn, mỗi người đều trí thân trong đó, vung sức giãy dụa. Mình vốn tưởng rằng đã lên bờ, kết quả, lại bị kéo trở về...

*****

Trên đại điện trống trải, Đa Mục Quái bước nhẹ đi tới trước vương tọa Lục Nhĩ Mi Hầu, khuỵu gối dập đầu nói:

- Thần, Đa Mục, khấu kiến Đại Thánh gia. Phong Linh tiểu thư mà ngài ngày nhớ đêm mong đã chuyển thế, thần, đã giúp ngài tìm được! Chính đang chờ đợi truyền triệu ngoài điện!

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt súc mày.