Đại Bát Hầu

Chương 781: Đổi ý



- Ngươi nói cái gì? Nữ nhân kia là Phong Linh?

Dương Thiền không khỏi siết chặt tay vịn, tròng mắt mở to.

Đây là lần đầu tiên nàng có biểu hiện thấp thỏm như vậy từ khi tới Sư Đà quốc.

- Hồi bẩm thánh mẫu đại nhân, ti chức cũng vừa mới thám thính ra được. Nàng là đệ tử nhập thất thứ mười một dưới gối Tu Bồ Đề tổ sư, là sư muội của Đại Thánh gia. Đồng thời cũng là ái đồ của Thái Thượng Lão Quân trên ba mươi ba tầng trời. Theo như lời Đa Mục đại nhân tường thuật, nàng chính là chuyển thế của Phong Linh năm đó, xác tạc không lầm.

- Phong Linh...

Nhất thời, Dương Thiền ngây người, giống như hư thoát ngồi bệt trên ghế, thì thào nói:

- Nàng... Nàng chạy tới Sư Đà quốc làm gì?

- Hình như... Nàng bị Đa Mục đại nhân trói tới.

*****

Dưới hồng trụ cao vút, nền đất trơn bóng mà trống trải.

Thời này khắc này, kiến trúc trước mắt cực giống Chủ Điện đường của Tề Thiên cung đương sơ. Khác biệt có lẽ chỉ thiếu quần yêu bò rạp dưới thềm bò mà thôi.

Toàn đại điện lãnh thanh như khối hàn băng ngàn năm.

Thanh Tâm men theo thảm sàn đỏ tươi chậm rãi bước tới, đi thẳng đến chính điện, ngẩng đầu lên, diện kiến Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi thẳng trên vương vị.

Nháy mắt, nàng cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng mà, cảm giác ấy cũng thoáng hiện trong nháy mắt thôi.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Lục Nhĩ Mi Hầu.

Đó là một khuôn mặt y hệt hầu tử, nhưng mà, thần thái lại tuyệt nhiên bất đồng. Dường như đổi thành một người khác.

Có lẽ người khác sẽ ngộ nhận, nhưng Thanh Tâm thì không. Nàng có ký ức đồng hành dài lâu cùng hầu tử, trong đó có một phần thuộc về chính nàng, phần khác, thì được kế thừa từ tiền thế.

Sau thoáng sợ hãi ngắn ngủi, theo đó mà đến là cảm giác lạc mịch vô cùng vô tận.

Trên vương tọa, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ cúi đầu nhìn Thanh Tâm.

- Ngươi... Chính là Phong Linh?

Thanh Tâm không trả lời. Mà chỉ ngước đầu, lẳng lặng quan sát hắn.

- Ngươi là Phong Linh?

Thanh Tâm vẫn không trả lời.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn sang Đa Mục Quái. Vừa nhìn, Đa Mục Quái lập tức hoảng thần. Vội lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Thanh Tâm.

Hồi lâu, Thanh Tâm nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu nhàn nhạt cười nói:

- Ta không phải.

Lời này vừa ra. Đa Mục Quái lập tức cả kinh há hốc mồm.

- Ngươi không phải? Thế sao Đa Mục nói ngươi chính là nàng?

- Cái đó ngươi phải hỏi hắn.

Thanh Tâm cười khẩy nhìn sang Đa Mục Quái.

Đa Mục Quái trợn tròn mắt. Đây là trường cảnh mà hắn hoàn toàn không dự liệu tới.

- Đa Mục!

Chỉ nghe Lục Nhĩ Mi Hầu quát mắng một tiếng, Đa Mục Quái sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, vội vàng dập đầu nói:

- Đại Thánh gia bớt giận! Đại Thánh gia bớt giận! Nàng quả thực là chuyển thế của Phong Linh tiểu thư, không sai được!

- Ngươi có chứng cứ gì không?

Câu này là Thanh Tâm hỏi.

Khắc ấy, Đa Mục Quái chỉ muốn đi đầu xuống đất. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng, Thanh Tâm sẽ dùng phương thức này cắn trả hắn ngay trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhất thời, mồ hôi như mưa.

Hắn vội vàng run run lấy ra một phong tín hàm từ trong tay áo, hai tay dâng lên. Ấp a ấp úng nói:

- Đây là mật báo thần lấy được từ Côn Luân sơn, bên trong viết rất rõ ràng, Thanh Tâm thượng nhân chính là chuyển thế của Phong Linh tiểu thư. Mời Đại Thánh gia xem qua!

Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi bước tới bậc thềm, vươn tay kéo lấy tín hàm. Ánh mắt nhìn Đa Mục Quái vẫn chất đầy nộ ý.

Nương theo khoảnh khắc Lục Nhĩ Mi Hầu xem tín hàm, Thanh Tâm thong thả thán nói:

- Làm sao, Đa Mục đại nhân có vẻ rất quen với Côn Luân sơn?

- Thần không biết Phong Linh tiểu thư nói vậy là có ý gì?

- Đa Mục đại nhân không quen không biết Côn Luân sơn, sao lại có người Côn Luân sơn thông gió báo tin? Nếu Đa Mục đại nhân rất quen thuộc Côn Luân sơn...

Nói rồi, Thanh Tâm ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu cười nói:

- Nếu Đa Mục đại nhân rất quen với Côn Luân sơn. Nói không chừng, chính Đa Mục đại nhân thông đồng cùng Côn Luân sơn lừa dối sư huynh ngài.

Chỉ với đôi ba câu khiêu khích, Lục Nhĩ Mi Hầu đã không tâm tư xem hết tín hàm. Hắn trực tiếp quăng lá thư trên tay lên mặt Đa Mục Quái.

Vừa vung, Đa Mục Quái sợ tới nỗi cả người ngây ra.

- Hôm nay nếu không cách nào chứng minh nàng là Phong Linh, lão tử liền cho ngươi biết tay!

Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu quay người, nộ khí xung xung về lại trên vương vị.

Mắt hổ giận trừng Đa Mục Quái, quả thực chẳng khác gì muốn đương trường nuốt sống hắn.

Thời này khắc này, Đa Mục Quái lại quay đầu trông hướng Thanh Tâm, nhãn thần đầy vẻ sợ hãi.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới vừa bại bởi Dương Thiền. Giờ lại bại bởi Thanh Tâm... Lục Nhĩ Mi Hầu là người thế nào, hắn là kẻ rõ ràng nhất.

So với con khỉ kia. Kẻ trước mắt không chỉ nhớ lâu thù dai, lại còn đặc biệt cố chấp. Trước kia bị Dương Thiền nói kháy đã khiến hắn rất ngứa mắt mình, nếu bị quầy thêm cái tội lừa gạt, kết cục trước mắt e rằng vạn kiếp bất phục.

Đối diện với ánh mắt sợ hãi của Đa Mục Quái, Thanh Tâm lại có vẻ dương dương tự đắc.

- Nàng... Nàng nhận được thư của ta, lập tức liền tới phó ước. Nếu không phải Phong Linh tiểu thư, sao có thể...

- Vân Ny tiên tử là thê tử chưa qua cửa của cố cửu sư huynh, nàng xảy ra chuyện, ta há lý nào ngồi nhìn không quản?

- Nhưng nàng tới lén la lén lút!

- Trước nay sư phó vẫn luôn không thích cửu tẩu, thân làm đệ tử, không muốn khiến sư phó mất vui, đành phải tìm cách che người tai mắt.

- Trừ Phong Linh tiểu thư, còn ai có khả năng được Lão Quân cùng Tu Bồ Đề tổ sư đồng thời thu làm đồ đệ!

- Cái này...

Thanh Tâm vừa ngập ngừng, Đa Mục Quái lập tức cảm thấy có cơ hội, vội vàng đứng dậy chỉ vào Thanh Tâm quát:

- Đại Thánh gia, ngươi xem! Nàng đáp không được! Thân phận của nàng chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

Trên vương tọa, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ súc mày.

Nhưng mà, lại thấy Thanh Tâm cười nhẹ một tiếng, nói:

- Tự sau trường đại chiến hơn sáu trăm năm trước, quan hệ giữa hai vị sư phó đã được cải thiện hơn trước kia không ít. Bồ Đề sư phó nhận ta làm đệ tử trước, vừa gặp Thái Thượng sư phó đến thăm, cảm thấy cũng có duyên, liền xin Bồ Đề sư phó qua kế cho hắn. Không ngờ Bồ Đề sư phó lại không chịu, kết quả, sư muội đồng thời có hai vị sư phó. Không biết sư huynh cảm thấy, giải thích này liệu đã hợp tình hợp lý?

Nói xong, Thanh Tâm ngước mắt nhìn lên Lục Nhĩ Mi Hầu.

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ gật đầu.

Cái gật đầu này, Đa Mục Quái nhìn mà tâm như tro tàn.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, hắn gân cổ kêu nói:

- Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Trước đó trên đường ngươi rõ ràng đã thừa nhận mình là Phong Linh tiểu thư! Rõ ràng ngươi đã thừa nhận!

- Đúng vậy, ngươi dẫn một đám yêu tướng bức ta phải thừa nhận mình là Phong Linh, bằng không liền giết ta.

Thanh Tâm chậm rãi quay mặt qua, nhẹ giọng nói:

- Nếu ta không thừa nhận, chẳng biết có thể còn sống gặp mặt sư huynh không nữa.

- Ngươi!

- À, đúng rồi. Ngươi còn muốn ta giúp ngươi đấu đảo Dương Thiền.

Nhất thời, Đa Mục Quái kinh hãi ngây người.

Một câu bổ ra sau cùng, quả thực chẳng khác gì một kích trí mạng. Nếu làm sai, có lẽ Lục Nhĩ Mi Hầu cùng lắm chỉ mắng Đa Mục Quái một trận. Nhưng nếu vì đấu đảo Dương Thiền... Tính chất liền khác hẳn, biến thành Đa Mục Quái vì đấu đảo Dương Thiền mà cố ý dày vò ra một Phong Linh giả để lừa gạt Lục Nhĩ Mi Hầu...

- Người đâu!

Không đợi Đa Mục Quái kịp phản ứng, chỉ nghe Lục Nhĩ Mi Hầu thét to một tiếng. Lập tức, ngoài cửa lao vào một đống thị vệ.

Đa Mục Quái sợ đến nỗi kinh hoảng dáo dác nhìn quanh.

- Kéo Đa Mục đi, giam lại. Canh chừng nghiêm mật!

- Dạ!

Đám thị vệ lập tức vây quanh Đa Mục Quái.

Đa Mục Quái vội vàng khóc kêu nói:

- Đại Thánh gia! Đại Thánh gia! Ngài không thể nghe nàng! Nàng nói dối! Nàng chỉ thừa nhận Đại Thánh gia kia, nàng căn bản không coi ngươi là Đại Thánh gia chân chính, nàng chỉ nhận ngươi là Lục Nhĩ Mi Hầu, cho nên mới...

Thanh âm im bặt mà dừng.

Không đợi hắn nói xong, hắn đã phát hiện nắm tay siết chặt của Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ run lên, vội kinh hãi nuốt lại lời đã đến trên mồm.

Nhất thời, cả đám thị vệ gấp gáp muốn xông tới cầm nã Đa Mục cũng sững sờ.

Đại điện lặng ngắt như tờ.

Đa Mục Quái khẽ run lên, ngây dại nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hồi lâu, chỉ nghe Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh nói:

- Kéo đi, khóa xương tỳ bà lại, đừng để hắn trốn.

- Dạ!

Đa Mục Quái không giãy dụa nữa.

Hắn chỉ đứng ngây ra đó, đành chịu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu. Mặc cho đám thị vệ nâng người dậy, kéo ra ngoài đại điện.

Từ đầu tới đuôi, hắn không thốt thêm tiếng nào.

Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn hai người Thanh Tâm cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Thanh Tâm lẳng lặng đứng đó, nhìn theo hướng Đa Mục Quái tan biến, mặt không biểu tình.

Trên vương tọa, Lục Nhĩ Mi Hầu cúi đầu, xoa vuốt huyệt thái dương.

- Ngươi... Là sư muội của ta?

Nghe vậy, Thanh Tâm chậm rãi quay đầu lại.

- Xin lỗi, ta đã không nhớ được. Có điều ngươi yên tâm, ta vẫn là ta, vẫn là Tôn Ngộ Không khi xưa.

Thanh Tâm cười cười, nói:

- Dù ngài có nhớ, thì hẳn cũng không nhận ra ta mới đúng. Ta là đệ tử mà sư phó mới thu sau này.

- À, cũng phải, cũng phải.

Lục Nhĩ Mi Hầu cười khan, chậm rãi thở phào, tựa hồ vẫn còn không vui vì chuyện Đa Mục Quái.

Thoáng trầm mặc một lát, hắn nhẹ giọng nói:

- Nếu ngươi đã gọi ta là sư huynh, ta liền không bạc đãi ngươi. Tới rồi thì ở thêm mấy ngày, qua chút ngày giờ, ta và chị dâu liền bổ sung hôn lễ. Ở lại uống chén rượu mừng nhé.

- Được. Vậy ta có thể đi gặp chị dâu không?

- Tùy ý.

Lục Nhĩ Mi Hầu thờ ơ khoát khoát tay.

*****

Thời này khắc này, trong phòng Dương Thiền.

- Cũng không phải... Chuyện gì?

- Mạt tướng không rõ ràng, bên ngoài đồn thổi rất nhiều. Có người nói Đa Mục đại nhân làm sai, có người nói Đa Mục đại nhân cố ý tìm kẻ giả mạo, muốn lừa gạt Đại Thánh gia. Chẳng qua dù sao thì Đa Mục đại nhân đã bị tống vào ngục. Thanh Tâm thượng nhân kia tự xưng là sư muội Đại Thánh gia, chính đang ở ngoài cửa chờ đợi diện kiến ngài.

- Tìm kẻ giả mạo?

Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đa Mục là kẻ ngu chắc? Dùng hạ sách như thế. Ngươi đi ra trước đi, nhân tiện gọi nàng vào đây.

- Dạ!

Đợi yêu tướng kia đi rồi, Dương Thiền mới lẩm bẩm nói:

- Đều không ngốc, đều không ngốc a. Người Đa Mục Quái tìm nhất định là thật. Về phần Lục Nhĩ... Hắn căn bản không để ý, thế nên, cũng chỉ tùy ý xử lý mà thôi. Thật giả thì đã làm sao?

*****

Không lâu sau, cửa phòng đẩy ra.

Thanh Tâm vừa sải bước tiến vào phòng Dương Thiền, cửa lập tức đóng lại.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, tình tự phức tạp dị thường.

Thời này khắc này, cách biệt hơn sáu trăm năm, tình địch tam thế diện kiến, hai bên lại đều lãnh tĩnh một cách thần kỳ.