Đại Bát Hầu

Chương 782: Hai nữ nhân



Khắc này, toàn bộ thế giới phảng phất đều yên lặng.

Gió từ từ thổi lên, rèm vải phất phơ.

Không khí đầy áp lực tức thì tràn ra, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đây đó đều mặt không biểu tình.

Đây là lần gặp lại đầu tiên sau hơn sáu trăm năm cách biệt.

Nếu có thể, chắc cả đời các nàng đều không muốn tương kiến đối phương. Chỉ đáng tiếc, vốn là hai đường thẳng song song, lại bởi sự tồn tại của một người, mà không thể không đan chéo vào nhau. Đây là định mệnh không cách nào tránh thoát.

Cứ thế thẫn thờ đứng đó hồi lâu, Dương Thiền đột nhiên cúi đầu, giống như một vị phụ nhân hiền thục cười nhẹ nói:

- Sư muội khó được mới tới một chuyến, ta thân làm chị dâu, cư nhiên quên mất phân phó hạ nhân dâng trà, đúng là thất lễ.

Nói xong, nàng thoáng đề cao âm điệu, kêu nói:

- Người đâu.

- Không cần.

Thanh Tâm vội vàng nói.

Cửa mở ra, một thị nữ khom lưng tiến vào, hành lễ với Dương Thiền, rồi hành lễ với Thanh Tâm:

- Thánh mẫu đại nhân...

Thanh Tâm vội nói:

- Thật sự không cần, ta chỉ tới gặp mặt ngươi, nói nói chút chuyện mà thôi.

- Không sao.

Dương Thiền hơi hơi thu lại ý cười gượng gạo trên mặt, đổi lấy thần tình đoan trang, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đi ra đi.

- Dạ.

Thị nữ kia liền khom lưng lui ra ngoài cửa, đại môn lần nữa khép lại.

Trong phòng chỉ thừa mỗi hai người, vẫn cứ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt trống rỗng hệt như nhau.

Hồi lâu, Thanh Tâm chớp chớp mắt nói:

- Ta là chuyển thế của Phong Linh.

- Ta biết.

Dương Thiền nhẹ giọng đáp.

- Ta tới gặp ngươi, một là muốn nói rõ ràng cho ngươi, hai là... Hỏi rõ một ít chuyện.

- Ngươi hỏi đi.

Thanh Tâm mím môi, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

- Để ta nói chuyện của mình trước. Ta sợ nếu hỏi trước, ngươi sẽ hiểu lầm.

- Vậy nói đi.

- Ta đã vứt bỏ, triệt để vứt bỏ.

Hít một hơi thật sâu, Thanh Tâm nói:

- Trước nay trên Nguyệt Thụ không hề có hoa giữa ta và hắn, hết thảy mọi chuyện, chẳng qua là hiểu lầm thôi. Hắn... Luôn luôn không thuộc về ta. Kỳ thực sớm hơn sáu trăm năm trước, ta cũng đã vứt bỏ, chỉ là lộng khéo thành vụng, cuối cùng...

Lời tới chỗ này. Thanh Tâm vái hướng Dương Thiền một cái thật sâu, nói:

- Xin lỗi.

Dương Thiền vẫn lẳng lặng đứng đó, khóe mắt thấp thoáng lệ quang. Hô hấp dần gấp rút, bất giác siết chặt tay lại.

Một trận gió nhẹ lướt qua, hất lên song sa. Không biết vì sao, Dương Thiền đột nhiên cảm thấy lành lạnh.

- Điều ta muốn nói đã nói xong, giờ ta mới hỏi.

- Ngươi hỏi đi.

- Ta muốn hỏi ngươi, vì sao không theo hắn đi về, vì sao phải ở lại Sư Đà quốc... Nếu ngươi muốn giúp hắn, thì đừng nên làm vậy. Làm vậy, sẽ chỉ khiến hắn càng thêm bó tay bó chân.

*****

Thời này khắc này, trong đại điện Sư Đà quốc, tử sam Tri Chu tinh quỳ rạp xuống đất, hai tay đội một khối thủy tinh lên đỉnh đầu.

Họa diện trong thủy tinh chính là trường cảnh ở phòng Dương Thiền.

Nhìn cảnh tượng trong thủy tinh, đọc hiểu môi ngữ, khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng giật giật.

- Nàng ta chính là Phong Linh...

Nhếch môi, hắn nghiến răng ken két.

- Không ngờ lại dám gạt ta...

*****

Ngẩng đầu lên, Dương Thiền tiện tay lau đi lệ hoa nơi khóe mắt, cười nhẹ nói:

- Những điều này, ta không cần phải giải thích với ngươi.

- Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng...

- Nếu ngươi thật sự muốn vứt bỏ, vậy thì hoàn toàn vứt bỏ, đừng dây dưa dài dòng thêm nữa.

Dương Thiền mím môi trông hướng Thanh Tâm, nói:

- Triệt để chút, đừng quản gì nữa cả, được không?

*****

- Đại Thánh gia, tam thánh mẫu lưu tại Sư Đà quốc căn bản là vì làm nội ứng, chứ không phải thật tâm giúp ngài. Sư huynh ta mới là...

- Người đâu!

Vung tay đoạt lấy thủy tinh trong tay tử sam Tri Chu tinh, Lục Nhĩ Mi Hầu lao vút ra ngoài cửa, giận dữ hét:

- Vây cung thánh mẫu lại cho ta! Nếu có người dám báo tin cho nàng báo tin, lập tức xử quyết!

- Đại Thánh gia, vậy sư huynh ta...

Không đợi tử sam Tri Chu tinh nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu đã dẫn theo đám yêu tướng thủ ở ngoài cửa gấp gáp chạy tới cung thánh mẫu.

Thời này khắc này, hắn làm gì còn hứng thú quan tâm đến Đa Mục Quái đang bị nhốt trong nhà giam?

Vì sao, vì sao rõ ràng mình cũng là Tôn Ngộ Không, nhưng hai nữ nhân kia lại đều nhìn mà không thấy?

Trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ còn thừa mỗi câu nói này.

Một cổ hận ý hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn.

*****

- Ta đã vứt bỏ, chẳng lẽ chút chuyện kia ngươi cũng không chịu nói cho ta?

- Ta đã từng nói qua, nếu muốn vứt bỏ, thì làm triệt để một chút, không nghe không hỏi chẳng phải càng tốt?

- Ngươi! Ngươi dựa vào cái gì?

- Ta dựa vào cái gì?

Dương Thiền vươn tay vỗ lên bàn án, hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng ta là thê tử của hắn, mà ngươi không phải!

Nháy mắt, không khí trong phòng tựa hồ cứng lại.

Thanh Tâm không khỏi nổi giận. Nàng siết chặt nắm tay hoảng loạn quát:

- Ta... Sao ta lại không thể biết, ta là ân nhân của hắn, ta cứu qua mạng hắn!

- Chỉ mình ngươi?

Thanh âm Dương Thiền tức thì đề cao tám độ, phản bác nói:

- Ta không cứu qua hắn ư? Chính ngươi hỏi hỏi hắn xem, ta cứu hắn bao lần? Không chỉ cứu hắn, còn cứu ngươi! Năm đó nếu không có ta, hai ngươi đã sớm chết! Nếu khi đó ngươi chết rồi, liền đâu tới nhiều chuyện như hôm nay!

- Ngươi!

- Ta không chỉ cứu ngươi, cứu hắn, ta còn thay hắn chưởng quản Hoa Quả Sơn hơn trăm năm, trông chừng chỉnh chỉnh trăm năm, đợi hắn chỉnh chỉnh trăm năm!

Giận trừng Thanh Tâm, Dương Thiền gằn từng câu từng chữ nói:

- Mà trong một trăm năm ấy, ngươi đã làm cái gì? Ngươi chẳng qua là đang phong hoa tuyết nguyệt trên Thiên Đình thôi! Ngươi đã làm những gì? Ngươi dựa vào đâu mà tranh với ta?

Nháy mắt, đối mặt với cơn bộc phát của Dương Thiền, Thanh Tâm ngơ ngác.

*****

Trên hành lang rộng thoáng, Lục Nhĩ Mi Hầu nắm lấy thủy tinh, bước nhanh đi tới. Tròng mắt trợn trừng ngập tràn lửa giận.

- Trước sau trái phải, thống thống vây lại từ mọi phương vị!

Vô số yêu quái từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, ẩn ẩn vây kín trọn cả cung thánh mẫu.

- Vây công cung thánh mẫu? Chuyện gì?

- Không biết, chỉ nghe mệnh lệnh hạ xuống như vậy, ta đặc ý hỏi lại một lần. Xác nhận không sai.

- Liệu có phải người kia... Người kia lại tới nữa?

- Không phải.

Trong quần yêu. Bằng Ma Vương áp thấp giọng nói:

- Mệnh lệnh là nhỡ ra có biến, ngay cả thánh mẫu đại nhân cũng giết không cần luận.

- Hả...

Có yêu quái thấp thỏm hỏi:

- Không thể nào... Giết thánh mẫu đại nhân? Đại Thánh gia điên rồi ư?

- Ngươi không hạ thủ, kẻ chết chính là ngươi!

Một tên yêu tướng thấp giọng nhắc nhở.

Lập tức, không ai dám có dị nghị nữa.

- Có lẽ hắn thật điên rồi.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Sư Đà vương.

Quay đầu lại, hắn phát hiện Bằng Ma Vương chính đang ở đằng xa quan sát bên này, trong tay nắm lấy ngọc giản có thể tùy thời liên hệ với hầu tử.

*****

- Ta...

- Cữu cữu ta đã chết, thù phụ mẫu đã báo. Nếu nói, trên cái thế giới này còn có ai mà ta căm hận, vậy kẻ đó chính là ngươi. Không phải ngươi, hôn lễ giữa ta và hắn sao sẽ cắt đứt, sao hắn lại giết lên ba mươi ba tầng trời... Cách biệt sáu trăm năm mươi năm, sáu trăm năm mươi năm, đôi người đôi ngả, ngươi cảm thấy, ta hẳn phải cảm tạ ngươi ư?

- Ta...

- Có đôi lúc ta nghĩ, nếu ngươi đã muốn tự sát, vì sao cứ phải chọn trúng ngày ta thành thân? Nếu đã bắt đầu, vì sao lại ngừng niệm chú văn, vì sao không làm được như ngươi đã nói. Triệt để tan biến, không còn ai nhớ gì về ngươi?

- Ta...

- Ta không muốn biết ngươi nghĩ thế nào. Cũng không muốn biết rốt cục ngươi lấy lập trường nào tới đây gặp ta. Ta chỉ hi vọng ngươi rời khỏi nơi này, lập tức!

Lời tới chỗ này, Dương Thiền vẫn trợn tròn mắt, giận trừng Thanh Tâm, nước mắt lại đã rơi như mưa.

Đây là lửa giận tích lũy suốt tám trăm năm, từ Tước Nhi, đến Phong Linh, sau đó là Thanh Tâm, lửa giận thiêu đốt trong lòng giờ mới có dịp bùng phát.

Nàng vĩnh viễn không cách nào chiến thắng một người đã chết, vô luận nàng làm thế nào.

Thời này khắc này, Thanh Tâm ngơ ngác há hốc mồm, hoảng loạn muốn nói gì đó, lại không thốt được nửa lời. Nước mắt cũng đang lặng lẽ chảy xuôi.

*****

Thủ vệ cung thánh mẫu còn chưa làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã tấn tốc bị yêu tướng dưới tay Lục Nhĩ Mi Hầu chế trụ.

Cái đầu tới đuôi, ngay cả nửa điểm tiếng vang đều không có.

Đại quân nhanh chóng vây trọn cả cung thánh mẫu, nhưng trong cung lại vẫn hoàn toàn không biết.

Nắm lấy thủy tinh, Lục Nhĩ Mi Hầu một thân một mình, cắn răng đi tới gian phòng Dương Thiền.

*****

- Ta... Ta không phải không muốn tan biến, chỉ là... Chỉ là ta sợ hắn thụ thương. Hắn cường xung Pháp trận, ta... Ta đành phải ngưng lại chú văn... Ta không thể trơ mắt nhìn hắn thụ thương. Ta...

Ngây dại nhìn Dương Thiền, Thanh Tâm nước mắt như mưa, tâm tạng run rẩy, thậm chí bản thân đang nói gì cũng đã phân không rõ:

- Ta biết, trước giờ ta vẫn luôn là vướng víu. Lúc ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ta chỉ biết khóc, uống Khoát Linh đan cũng không làm nên chuyện. Đến Hoa Quả Sơn, ngay cả sự tình cơ bản nhất ta đều làm không tốt. Ta thật rất sợ, sợ có một ngày hắn sẽ đuổi ta đi. Ta vẫn luôn cố gắng, nhưng dù ta nỗ lực thế nào, thủy chung vẫn không thể đuổi kịp bước chân hắn.

- Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ngươi có thể cùng hắn sóng vai tác chiến. Mà ta, chỉ có thể đứng bên mà nhìn, không giúp được gì.

Dương Thiền lặng lẽ nhìn nàng.

- Ta biết, kỳ thực ta luôn biết, ta không xứng đôi với hắn, dù cho có lời hứa hẹn kia cũng vậy. Hắn là Tề Thiên đại thánh, mà ta, ta chỉ là một tiểu nữ nhânthôi. Đó là bởi hắn hổ thẹn, ta không muốn hắn hổ thẹn. Ta một mực muốn buông tay, nhưng mà... Mỗi lần vừa nhìn thấy hắn, vừa biết hắn gặp nạn, ta liền...

- Xin lỗi... Ta thật sự rất muốn, rất muốn thoát ly cảnh này. Vừa bắt đầu ta đã biết, cũng chưa từng nghĩ tới muốn tranh giành cùng ngươi. Trước giờ hắn vẫn luôn là của ngươi...

Hai hàng mi cau chặt của Dương Thiền khẽ giãn ra.

- Lúc ngươi ở Hoa Sơn, ta khuyên hắn tới đón ngươi. Ta thật tâm hi vọng hắn có thể ở chung cùng ngươi, vì thế mới đúng. Đó, mới là điều hắn thực sự muốn.

- Các ngươi mới thật sự xứng đôi. Không ngờ...

Thời này khắc này, Thanh Tâm vốn trước nay vẫn luôn cao ngạo lại khóc như một đứa trẻ.

- Xin lỗi, ta không cố ý. Ta không cố ý chọn trúng ngày các ngươi thành thân, không phải cố ý dừng lại chú văn, không phải cố ý hại hắn bị áp dưới Ngũ Hành sơn... Xin lỗi, ta thật không phải cố ý.

Trong gian phòng chỉ còn mỗi tiếng nức nở của nàng.

Dương Thiền thẫn thờ.

- Xin lỗi...

Đối mặt với một tình địch như thế, một tình địch khóc đến lê hoa đái vũ, không ngừng xin lỗi, Dương Thiền sững sờ. Nàng không cách nào trợn mày giận mắng, chỉ biết đứng đó lẳng lặng mà nhìn.

Nước mắt cũng đang lặng lẽ chảy xuôi.

Thì ra, từ đầu tới cuối, tịnh không có người nào sai. Có, chỉ là một đoạn nghiệt duyên. Hai nữ hài, bởi vì một con hầu tử chết tiệt mà ngộ cả cuộc đời.

*****

Ngoài cửa, Lục Nhĩ Mi Hầu chính đang lao vút tới nơi này.

*****

Nháy mắt, Dương Thiền và Thanh Tâm cơ hồ đồng thời cảm giác được điều gì.

Dương Thiền vội vàng kéo Thanh Tâm vào trong lòng, nhẹ giọng nói vào tai nàng:

- Đừng khóc, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta. Ngươi... Đừng mở miệng.

Khắc sau, không đợi Thanh Tâm kịp phản ứng, cửa phòng “quang” một tiếng, ầm vang mở ra.