Đại Bát Hầu

Chương 783:



Trong nhà giam âm ám, Đa Mục Quái ngồi xếp bằng im lìm.

Bốn phía yên lặng như thể hư không vô cùng tận.

- Ai nha, đây chẳng phải Đa Mục đại nhân ư? Sao ngươi cũng vào chỗ này?

- Hắc, chắc là chọc khiến vị “Đại Thánh gia” không vui? Ngươi cũng có hôm nay, ha ha ha ha.

Trong hắc ám, từng hồi tiếng cười nhạo truyền đến.

Đa Mục Quái thoáng mở mắt ra, lại chỉ đăm đăm nhìn sàn nhà trống trơn trước mặt.

Cửa lao đẩy ra.

Một tên yêu binh giơ cao cây đuốc vội vã tiến vào, theo sau là tử sam Tri Chu tinh.

Trong lao phòng âm ám, mọi ánh mắt tức thì tụ lại.

Tử sam Tri Chu tinh bước nhẹ đi tới vị trí Đa Mục Quái đang nhìn, cúi người ngồi xuống, cách qua lan can nói với Đa Mục Quái:

- Sư huynh yên tâm, ta đã giao thủy tinh cho Đại Thánh gia. Hắn đã hạ lệnh vây kín cung thánh mẫu. Không bao lâu nữa, hẳn Đại Thánh gia sẽ tới đón ngài ra.

Hít một hơi thật sâu, Đa Mục Quái mím môi trùng trùng gật đầu, ánh mắt vẫn cứ trống rỗng.

*****

Ở ngay ngoài cửa, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ ngước đầu lên, mày mắt trợn trừng.

Thanh Tâm tức thì ngây dại. Trong khi Dương Thiền tấn tốc khôi phục bộ dạng bình thường, chẳng có vẻ gì là chột dạ.

Nhưng mà, áp lực đập mặt mà đến lớn đến khó mà diễn tả, đó là sát khí bừng bừng.

Lục Nhĩ nắm lấy thủy tinh, chậm rãi nhấc chân lên, sải bước tiến qua bậc cửa.

Răng khớp nghiến vang ken két.

Thời này khắc này, đầu óc Thanh Tâm đã trống trơn.

Cảnh tượng Lục Nhĩ Mi Hầu tay nắm thủy tinh đi vào. Đồng nghĩa với, không biết lúc nào nàng đã bị Đa Mục Quái cho vào bẫy. Đối thoại vừa nãy hẳn đã bị Lục Nhĩ Mi Hầu nghe được. Thân phận thật của nàng bị lộ... Có lẽ, không chỉ chừng đó.

- Ngươi tới làm gì?

Dương Thiền lành lạnh hỏi.

- Ta không thể tới ư? Hay là, ngươi không hi vọng ta tới?

Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, thong thả nói:

- Trọn cả Sư Đà quốc đều là của ngươi, ngươi có chỗ nào không thể tới? Chẳng qua, tiến vào phòng ta. Cư nhiên cũng không gõ cửa lấy một tiếng?

Nhấc chân lên, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi vòng quanh hai người, ánh mắt thủy chung khóa định trên thân Dương Thiền cùng Thanh Tâm.

- Gõ cửa?

Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười cười, nói:

- Ta đang nghĩ, nhỡ ta gõ cửa trước. Hai ngươi liền chạy mất thì biết làm sao? Như thế, chẳng phải ta lỡ mất kịch hay? Đương nhiên, ta đã bố xuống trọng binh bên ngoài, dù các ngươi muốn chạy, cũng chưa hẳn chạy thoát được.

Nghe vậy. Thanh Tâm bất giác lùi ra sau một bước.

Trực giác nói cho nàng, giờ nàng nên chạy, nhưng liệu có thoát được không? Khoan nhắc tới trọng binh vòng ngoài, chỉ riêng Lục Nhĩ Mi Hầu đứng đây, nàng đã khó lòng chạy thoát.

Hi vọng duy nhất có lẽ là ở hạt châu cầu cứu kia. Đáng tiếc giờ nó vẫn ở trong tay Tri Chu tinh.

Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ biết nhìn sang Dương Thiền.

Rất bất ngờ, lúc này thần sắc Dương Thiền lại vẫn như thường.

Chính xác mà nói thì trên mặt Dương Thiền chỉ thoáng hiện thêm một tia sá dị, tròng mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ.

- Ngươi vây cung thánh mẫu?

- Có gì không đúng à?

Dương Thiền chợt trợn trừng mắt:

- Ngươi đây là vây nàng. Hay là vây ta?

Bị hỏi thẳng như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức sửng sốt.

Vẻ ngập ngừng trong nháy mắt ấy tấn tốc bị Dương Thiền bắt giữ được. Mi liễu hoành ngang, mắt lạnh hỏi:

- Ngươi vây nàng thì ta có thể hiểu được, cho dù ngươi không vây, ta cũng sẽ hạ lệnh vây, nhưng ngươi vây ta là có ý gì?

- Ngươi hạ lệnh? Ngươi đang đùa chắc?

Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng bật cười.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Nhãn thần Dương Thiền càng lúc càng lạnh. Loại cảm giác ấy, dường như đang phẫn nộ đến cực trí, lại bị người đương đầu đổ xuống một chậu nước lạnh.

Thật lâu, hắn mới ấp a ấp úng nói:

- Nếu ta không tới, e là ngươi sẽ... Sẽ cùng nàng tháo chạy?

- Ngươi đang nói cái gì?

- Không phải sao?

Lục Nhĩ Mi Hầu có phần hoảng loạn nói:

- Đối thoại vừa nãy giữa các ngươi ta đều nghe được. Ngươi lưu lại. Là có.. mục đích khác!

- Mục đích gì?

Dương Thiền vẫn cứ mặt không đổi sắc.

Vừa nghe, tâm Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức càng hư.

Giờ hắn mới đột nhiên nhớ tới, vừa nãy trong đối thoại giữa Dương Thiền và Thanh Tâm, chẳng có câu từ nào là có ý kiến về hắn. Trên thực tế, Dương Thiền căn bản không trả lời câu hỏi của Thanh Tâm, mọi thứ chẳng qua đều là suy đoán của riêng Thanh Tâm thôi.

Mà điều thực sự khiến hắn nổi giận là câu mà tử sam Tri Chu tinh bổ sung kia...

Nhưng mà, lời bổ sung của tử sam Tri Chu tinh liệu có thể tính đến trên đầu Dương Thiền?

Nhất thời, Lục Nhĩ Mi Hầu có phần cưỡi hổ khó xuống. Hắn vội vàng nói:

- Ta đã chọn ngươi, nàng lại vẫn không nói cho ta biết thân phận thực, hai người còn gì nữa đâu mà tranh giành? Thế mà ngươi tranh cãi với nàng, chẳng phải... Chúng tỏ người ngươi thừa nhận là kẻ kia?

Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:

- Vậy ư?

- Này...

Ngay sát na Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngập ngừng, Dương Thiền chậm rãi nhấc chân lên, bước tới trước một bước:

- Ta tranh cãi với nàng, chứng tỏ ta hướng về người kia?

- Chẳng... Chẳng lẽ không đúng?

Ngoài miệng thì nói vậy, song Lục Nhĩ Mi Hầu lại bất giác lùi ra sau một bước.

- Vậy ta không đi theo người kia, ở lại giúp ngươi, thì chứng tỏ điều gì?

Dương Thiền liền tiến tới một bước.

- Này...

Lục Nhĩ Mi Hầu tiếp tục lùi ra sau:

- Nói không chừng, ngươi muốn làm nội ứng...

Lời này vừa ra, thân mình Dương Thiền chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Lần này, Dương Thiền không lấn tới, nhưng dưới nhãn thần chất vấn kia, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn cứ lùi ra sau, chỉ đáng tiếc lưng đã đụng tới vách tường, không thể lui thêm nữa.

- Ngươi cho là thế ư?

- Ta...

Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, không đợi Lục Nhĩ Mi Hầu đáp lời, nguyên chiếc bàn đã bị lật tung. Đồ sứ trên bàn nát vụn đầy đất.

Tiếng vang ấy, ngay cả đám yêu binh ngoài cung tường đều nghe được rõ ràng, ai nấy sợ đến nỗi rụt rụt cổ, siết chặt vũ khí.

- Động thủ?

- Thế... Chúng ta có xông vào không?

- Đại Thánh gia dặn dò thế nào, ném chén làm hiệu?

- Hắn chẳng dặn dò gì hết...

Nghe vậy, toàn bộ yêu quái đều cực ăn ý súc ra sau một bước, ai nấy làm bộ như chưa nghe thấy gì.

Trong phòng, bát sứ bị đánh nát khe khẽ chấn động.

Thời này khắc này, Dương Thiền đã nghiêng người, cứ vậy đứng đó, hừ lạnh nói:

- Nếu thế, còn chờ gì nữa? Thiết Can binh của ngươi đâu? Còn không lôi ra lấy mạng ta?

Câu này vừa thả xuống. Ngay cả Thanh Tâm đứng bên cũng nhịn không được trợn tròn mắt. Thậm chí nàng phân không rõ Dương Thiền vừa nãy là thật, hay Dương Thiền hiện tại mới là thật.

Lục Nhĩ Mi Hầu bị hành động này của Dương Thiền dọa cho sững sờ, hai mắt mở to, thật lâu mà không nói được ra lời.

Trong gian phòng chỉ thừa mỗi tiếng vang của bát sứ đang khẽ chấn động.

Đúng lúc này. Dương Thiền dùng thanh âm nghẹn ngào nức nở nói:

- Hơn sáu trăm năm trước, ngươi vì nàng mà bỏ ta lại, giờ đã không còn ký ức, nhưng ngươi vẫn muốn vì nàng mà giết ta? Được. Được lắm, đây là điều ta đáng phải nhận.

- Này, sao lại biến thành ta vì nàng mà giết... Giết ngươi?

- Chẳng lẽ không đúng ư?

Thanh âm Dương Thiền chợt cao tám độ:

- Mọi thứ vốn đang yên đang lành, bởi vì nàng xuất hiện, ngươi liền vây cung thánh mẫu!

- Vừa nãy chẳng phải ta đã nói đồng thời vây hai người ư? Sao lại...

Lời còn chưa xong, Dương Thiền đã khí thế hung hung nhặt lên vụn sứ trên đất quăng tới Lục Nhĩ Mi Hầu.

Lục Nhĩ Mi Hầu sợ đến nỗi vội vọt sang một bên.

- Ngươi... Ngươi đừng động thủ a! Ngươi nghe ta nói, đây là hiểu lầm! Hiểu lầm!

- Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Ngay chớp mắt khi bị Dương Thiền đẩy ra ngoài cửa, Lục Nhĩ Mi Hầu mới như chợt nhớ ra điều gì, vội chỉ vào Thanh Tâm nói:

- Nàng...

- Ngươi còn dám nghĩ tới nàng!

- Ta...

- Muốn bắt nàng cũng là ta tới bắt! Không tới lượt ngươi! Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm gì! Cút --!

Một trận gầm gào đổ xuống, Lục Nhĩ Mi Hầu sợ đến nỗi rơi mất cả thủy tinh. Chỉ biết cả lăn lẫn bò tháo chạy ra ngoài.

“Quang” một tiếng, cửa phòng ầm vang đóng lại.

Lục Nhĩ Mi Hầu sấp mình dưới đất, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.

Một con Lão Thử tinh rụt rè nhô đầu ra hỏi:

- Đại Thánh gia, ngài... Không sao chứ?

- Cút --!

Giận gầm một tiếng, Lão Thử tinh sợ đến nỗi súc được càng xa.

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt bò dậy, bước nhanh xông ra cung thánh mẫu.

- Đại Thánh gia, ngài đi đâu?

- Đi Thiên Lao! Đa Mục Quái, ta phải cho ngươi biết tay!

Thẳng đến khi khuất xa vẫn còn nghe được tiếng gầm gừ của Lục Nhĩ Mi Hầu vọng lại, lúc này Dương Thiền và Thanh Tâm mới chậm rãi thở phào một hơi.

Cả người Thanh Tâm như thể hư thoát ngồi bệt xuống trên ghế.

- Dương Thiền tỷ... Ngươi thật lợi hại. Thế mà ngươi cũng làm được...

- Xuỵt!

Dương Thiền đưa tay làm động tác cấm thanh.

Thanh Tâm vội vàng ngậm miệng.

Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của Thanh Tâm, Dương Thiền từng bước đi tới vách tường. Nhìn quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở một nơi hết sức bình thường.

Chỉ thấy năm ngón Dương Thiền tấn tốc ngưng tụ linh lực, “quang” một tiếng, cả cánh tay đâm vào trong vách tường. Khắc sau, từ trong tường rút ra một khối thủy tinh nho nhỏ.

Trên đó còn lấp lánh quang mang nhỏ yếu, tương hỗ hô ứng cùng thủy tinh mà vừa nãy Lục Nhĩ Mi Hầu làm rơi rớt trên nền đất.

- Không phải ngươi sai, là Đa Mục Quái tính kế ta từ trước, bố trí vật này ngay trong phòng ta.

Nói rồi, Dương Thiền “két” một tiếng. Trực tiếp bóp vụn khối thủy tinh.

Màn này, Thanh Tâm nhìn mà sùng bái không thôi. Đảm thức như thế, tâm tư như thế, đúng là nàng cố gắng cả đời cũng không theo kịp.

*****

- Ba!

Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng vung tay quật mạnh, Đa Mục Quái bị đánh bay nguyên chiếc răng cửa.

- Ba!

Trở tay lại thêm một tát.

Mặt Đa Mục Quái nghiêng lệch sang một bên.

- Ba!

Cái tát thứ ba, tóc mai Đa Mục Quái triệt để tán loạn.

Hắn khẽ cúi đầu, một sợi tơ máu từ khóe miệng dật ra.

Thoáng chốc, hắn nhớ tới ba cái bạt tai bị hầu tử táng cho ở Xa Trì quốc. Đúng thật là châm chọc.

- Ngươi có muốn giải thích gì không?

Lục Nhĩ Mi Hầu lệ thanh hỏi.

Đa Mục Quái không thốt nửa lời, chỉ cúi đầu, phảng phất như người đã chết.

- Nếu không có, vậy ngươi vĩnh viễn giam mình ở đây đi. Nếu không phải niệm tại ngươi có công tại thân, giờ ta đã lấy mạng ngươi rồi!

Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu quay người, bước nhanh đi tới cửa lao.

Đầu không ngoảnh lại.