Đại Bát Hầu

Chương 784: Lựa chọn



Tường cũ ngói nát, cát vàng lăn lộn.

Ngay nơi không xa, là Phụng Tiên quận gần như đã bỏ hoang kia.

Huyền Trang mặt đầy cát vàng bưng bát nước chuốc một ngụm, quay đầu nhìn quanh xa xa.

Ngay bên cạnh hắn, một ông lão chính đang phí sức lôi gàu nước từ dưới giếng lên, mệt đến thở dốc liên hồi.

Quay đầu lại, Huyền Trang khẽ thở dài:

- Lão nhân gia, giếng này có bao sâu?

- Khoảng chừng năm mươi trượng, trong toàn Phụng Tiên quận chỉ còn miệng giếng này là có nước.

- Thế ngày thường đều múc nước từ giếng này lên để tưới tiêu hoa màu?

- Hoa màu?

Lão nhân lập tức bật cười, thong thả nói:

- Giếng này không chỉ sâu, lượng nước còn rất ít. Sắp không đủ uống tới nơi, lấy đâu ra để tưới tiêu hoa màu? Hơn một năm trước Phụng Tiên quận đã không ai trồng hoa màu nữa rồi.

Nghe vậy, Huyền Trang sững sờ, cúi đầu nhìn chén nước trân quý trong tay mình, đành chịu thở dài một hơi.

- Cả Phụng Tiên quận đều không ai trồng hoa màu, lại không thấy trâu dê, cũng không thấy đi săn... Lão nhân gia, thế ăn uống ngày thường thì sao?

Dùng khăn lông xám xịt quấn trên cổ lau mặt một cái, lão nhân thở hắt ra một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Huyền Trang, ngồi xổm xuống, nói:

- Ngươi nhìn ta, giống nhân vật nào?

- Hả?

- Thì là... Ngày thường nghề nghiệp ta là gì?

- Nghề nghiệp...

Huyền Trang nhíu mày suy nghĩ một chút, nhẹ giọng thán nói:

- Lão nhân gia ngài tuy trên tay có kén, lại không dày, không giống nông dân. Nghe ngài nói chuyện, giống như người có học. Nghề nghiệp... Bần tăng thực sự đoán không ra.

Lão nhân đứng thẳng người lên, xoa eo cười cười đắc ý, thong thả nói:

- Thực không dám giấu, lão già này, chính là Quận Vương nơi đây.

- Quận Vương?

Huyền Trang không khỏi cả kinh.

Vương một quận, theo hiểu biết của hắn. Dù chỉ là tước hàm cũng không đến nỗi luân lạc tới nước này.

- Đúng, Quận Vương.

Lão nhân quay mặt qua giơ tay lên, thập phần đắc ý nói:

- Phương viên trăm dặm quanh đầy đều là phong địa tổ tiên để lại. Tuy hiện tại đã không đáng một đồng. Nhưng lão già này vẫn phải giữ lấy, không đến nỗi mất mặt với tổ tông. Nơi này mấy năm không hạ người, những người khác đều đã đi sạch, chỉ còn mình ta ở lại. Bởi vì, ta còn dư chút lương thực. Tuy lúc xua tán người nhà đã tống đi không ít, nhưng vẫn dư một chút, một chút....

Lão nhân vươn tay ra dấu. Lộ ra ý cười thập phần hóm hỉnh.

- Có điều, cũng không nhiều, chỉ cần dăm ba năm không hạ mưa, ta cũng chết đói. Ha ha ha ha.

Quay đầu lại, lão nhân bắt gặp Huyền Trang đang do dự nhìn nửa bát thanh thủy và bánh tráng thừa lại trong tay, cười nhẹ nói:

- Ăn đi, bản Quận Vương tuy nghèo, nhưng chút đồ ăn thức uống thì vẫn còn. Nếu thượng thiên muốn chết khát ta, đói chết ta, dù có thêm một hai người như ngươi thì ta cũng không sống nổi. Đừng khách khí.

Huyền Trang thật không dễ dàng mới nặn ra ý cười, gật gật đầu với lão nhân.

- Hơn nữa, ta còn hi vọng Phật tổ của nhà ngươi có thể phù hộ phù hộ. Đông Thiên Đình thì chúng ta đắc tội thảm rồi. Không trông cậy gì được. Chỉ còn Tây phương, nói không chừng còn có chút hi vọng.

- Đắc tội Đông Thiên Đình?

- Đúng vậy.

- Lão nhân gia ngài chẳng phải Quận Vương phàm trần ư? Sao lại liên quan gì tới Thiên Đình?

- Cái đó... Nhất thời nói không rõ được, tóm lại, Ngọc đế hạ chỉ, bản địa trăm năm không hạ mưa. Báo mộng cho từng người. Mới đầu, lão già ta còn tưởng nói đùa, giờ xem ra, là thật...

Nói rồi, lão già thở dài một hơi đành chịu. Lại quay sang nhìn Huyền Trang hai hồi, thúc giục nói:

- Đại sư ăn nhanh đi. Ăn xong, chúng ta còn phải trở về. Chỗ này buổi tối lạnh lắm. Về lại nhà ta nghỉ ngơi thôi.

Nơi xa, hầu tử đứng trên đỉnh núi nhìn xuống.

- Ngưu Ma Vương đã trở về chưa?

- Vẫn chưa, lên Thiên Đình, e rằng không nhanh vậy được.

*****

Thời này khắc này, Ngưu Ma Vương đang đứng ngoài Nam Thiên môn, mắt nhìn chằm chằm Lý Tĩnh.

Ngưu Ma Vương nhíu mày, có phần nghi hoặc hỏi:

- Phụng Tiên quận không hạ mưa là vì Hoa Quả Sơn?

- Đúng vậy!

Lý Tĩnh lặng lẽ gật đầu:

- Hủy miếu thờ thần tiên chẳng qua là cái cớ thôi. Nếu thật chọc giận Thiên Đình, làm gì có khả năng báo mộng nhắc nhở, nói cho bách tính tại chỗ biết sắp sửa cấm mưa?

- Sao lại liên quan tới Hoa Quả Sơn? Ta... Ta không hiểu.

- Lượng mưa của toàn tam giới là cố định, nơi này nhiều, nơi khác phải ít.

- Thế vì sao trước kia Hoa Quả Sơn bị phán cấm mưa, chúng ta lại vẫn có thể hạ mưa như thường. Như thể mấy người vạn thánh Long Vương chỉ cần ra chiêu là được, đâu rắc rối phức tạp như vậy.

Lý Tĩnh khẽ thẳng lưng lên, nói:

- Long Tộc có thể hô phong hoán vũ, đó là thiên phú của bọn họ. Nhưng không phải là không chừng mực. Một khi quá mức, mưa sẽ khô kiệt. Dù là Long Tộc triệu hoán, cũng triệu không được. Huống hồ, lúc đó lượng mưa mà Hoa Quả Sơn các ngươi cần không nhiều, chứ hiện giờ Hoa Quả Sơn đã khô hạn mấy trăm năm, rất nhiều chuyện đang chờ hoàn thành, nếu không gấp gáp hạ mưa, sợ rằng khó mà khôi phục lại được. Hơn nữa, đấy chỉ là một phần.

- Phần khác là...

- Phần khác là hồn phách. Mưa móc tư nhuận, vạn vật phục tô. Nhưng hồn muốn phục tô thì từ đâu mà tới? Dù có là con kiến, cũng phải có một sợi hồn phách dưới Địa phủ đối ứng. Có sống, tất có chết.

- Ý ngươi là, vì Hoa Quả Sơn, Ngọc đế hủy trọn cả Phụng Tiên quận? Hắn tốt vậy ư?

- Đầu tiên, mấy trăm năm trước, Phụng Tiên quận vốn là một mảnh sa mạc, mấy năm trước, lại bởi một trận biến cố, sớm đã vạn vật điêu linh. Giờ quay về sa mạc, tịnh không có gì không đúng.

Hơi dừng thoáng chốc, Lý Tĩnh khẽ thở dài:

- Ngoài ra, bệ hạ làm vậy, không chỉ vì chiều lòng Đại Thánh gia các ngươi, mà còn vì Nữ Oa nương nương. Hoa Quả Sơn, có phủ đệ của Nữ Oa nương nương ở đó.

Nói xong, Lý Tĩnh mím môi nói:

- Chuyện này, ngươi trước đi về thông báo tường thực cho Đại Thánh gia. Xem hắn nói thế nào. Nếu hắn quả muốn hy sinh Hoa Quả Sơn thành toàn Phụng Tiên quận, đến lúc đó bẩm báo bệ hạ, rồi hẵng định đoạt.

Ngưu Ma Vương lặng lẽ gật đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn đi sứ thay mặt hầu tử. Trên đường, hắn còn đang nghĩ nên làm sao mới dọa nạt được thần tiên Thiên Đình. Đáng tiếc, sự tình căn bản không như hắn vẫn nghĩ. Ngọc đế đều không cần gặp, đối phương chỉ quăng mấy câu đã khiến hắn á khẩu không nói.

Đặc biệt là một khi kéo tới Hoa Quả Sơn, chuyện này, hắn không làm chủ được.

Thở dài một hơi đành chịu, Ngưu Ma Vương chỉ biết xoay người, đằng không mà lên.

*****

Trên đường đi về, Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ cùng theo lão nhân.

Đi qua khu phố trống rỗng, đi qua lầu các chìm trong một mảnh hắc ám yên lặng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Huyền Trang chỉ biết trầm mặc.

Trấn nhỏ này hẳn đã từng rất phồn hoa, giờ lại bởi một phần ý chỉ của Thiên Đình mà biến thành nơi hoang vu không người...

Ở trước mặt Thiên Đình, Phật Môn, phàm nhân, thậm chí hết thảy sinh linh phàm trần đều chỉ như kiến hôi, không có mảy may quyền lực tự chủ.

Bây giờ nghĩ lại, ý tưởng lấy phàm thân chứng đạo của mình sao mà hoang đường.

Trong tình thế không có ngoại lực can dự, đối mặt với hết thảy trước mắt, có lẽ chỉ còn thừa lại một lựa chọn. Đó là giống như lão nhân gia này, chấp nhận, chờ đợi. Nhưng mà, nhẫn nại, liệu có thể đợi đến ngày gạt ra mây đen thấy được ánh trăng?

Thứ đợi đến, không chừng chỉ là tử vong.

Trên đường, lão nhân không nói chuyện, Huyền Trang cũng không lắm lời.

Rất nhanh, hai người đi tới trước phủ đệ lão nhân.

Đó là một tòa phủ đệ cực rách nát, tường che sân viện sớm bởi khô hạn mà sụp đổ, tấm biển trước cửa cũng bị xâm thực đến nỗi nhìn không ra chữ viết. Cơ hồ mỗi một ngóc ngách đều tràn ngập cảm giác sắp sửa đến hồi chung kết.

Đẩy ra cửa khép hờ, Huyền Trang nhìn thấy một lão phụ nhân đã gần trăm tuổi, mặt đầy nếp nhăn như khe rãnh trên bãi cát vàng ngồi trước cửa một tòa phòng nhỏ, xem bộ dáng có vẻ đã đi không nổi nữa.

- Vương gia... Ngài về rồi?

Thanh âm cực khàn khàn.

- Đã bảo đừng gọi ta vương gia, ta sớm chẳng còn là vương gia nữa rồi.

Nói tới đây, hai lão nhân đều cười lên ha ha.

Huyền Trang thấp giọng hỏi:

- Vị này là?

- Đây là... Một vị hương thân.

- Hương thân?

Huyền Trang sững sờ.

Tòa viện tử này rất lớn, có thể nhìn ra được, lão Quận Vương tuy không phải người xa mị hưởng lạc, nhưng gia để vẫn là có.

Thẳng đến khi đi vào đủ sâu, xác định lão phụ nhân kia không nghe được, lão Quận Vương mới thấp giọng nói:

- Thanh niên trai tráng đều chạy nạn cả, lão nhân, già đến độ đi không nổi đành phải phó thác cho ta. Trong viện tử này còn có bốn năm vị nữa. Giờ chỉ có ta là trẻ tuổi nhất, còn có thể đi múc nước, làm chút việc nặng.

- Thế... Tử tôn Quận Vương ngài đâu?

Nghe vậy, lão Quận Vương muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

*****

- Phụng Tiên quận không hạ mưa là bởi Hoa Quả Sơn?

- Đúng, Lý Tĩnh nói vậy.

Hầu tử bỗng bật cười:

- Ngọc đế tử tế vậy ư?

- Lý Tĩnh nói, Ngọc đế hạ đạo ý chỉ này, không chỉ bởi Đại Thánh gia ngài, mà còn bởi Nữ Oa nương nương.

- Đánh rắm!

Hầu tử chợt rống lên, sợ đến nỗi Ngưu Ma Vương lập tức rụt cổ lại:

- Nữ Oa nương nương là chuyện từ thời nào? Trong khi Phụng Tiên quận đã bao năm không hạ mưa! Trước Hoa Quả Sơn có hạ mưa một chút, nhưng chỉ như muối bỏ biển, tiếp đó cũng chỉ ý tứ ý tứ vậy thôi, mẹ nó, làm như lão tử không biết gì chắc? Bọn họ đang lừa ngươi đấy! Đi thêm một chuyến, lần này mà còn không nói rõ ràng, ngươi cũng đừng trở về!

- Dạ... Dạ!

Ngưu Ma Vương sợ đến nỗi quay đầu liền đi.

Quay mặt sang, hầu tử chỉ vào Lữ Lục Quải thủ ở bên nãy giờ, nói:

- Ngươi! Đi xem hòa thượng kia nói thế nào!

- Ta... Ta?

- Chẳng lẽ còn muốn ta cầm cái mặt này đi chà mông đít hắn?

Hết cách, Lữ Lục Quải đành phải xách ống quần lên chạy ra ngoài cửa.

Chúng nhân trong phòng đều nhíu mày, nhìn hầu tử giận dữ lôi đình.

*****

Nháy mắt, Lữ Lục Quải đã đi tới phòng Huyền Trang.

Hắn cuộn lên tay áo sảng giọng nói:

- Đại Thánh gia nói, Huyền Trang pháp sư ngài muốn hành phổ độ chi đạo, hắn ủng hộ. Ngài muốn cảm thụ nỗi khổ của vạn vật, muốn tự lực cánh sinh, hắn cũng chiều ngươi. Giờ hắn chỉ muốn hỏi ngài một câu: Nỗi khổ của Phụng Tiên quận này chính bởi Thiên Đình mà ra. Nếu muốn giải quyết, lại cũng không khó, gửi một phong thư cho Ngọc đế, mọi chuyện liền được giải quyết. Về phần phong hàm ấy có nên gửi hay không, cái đó phải xem ý của Huyền Trang pháp sư ngài.