Đại Bát Hầu

Chương 785: Hồi đáp của Huyền Trang



- Bởi Thiên Đình mà ra…

Nghe được câu này, ánh mắt Huyền Trang bất giác ảm đạm đi nhiều.

Đây là chuyện lão Quận Vương sớm đã nói cho hắn biết, giờ chẳng qua là khẳng định lại qua miệng Lữ Lục Quải thôi.

Cho dù như thế, trên mặt Huyền Trang vẫn không che nổi vẻ ngao ngán.

Có đôi lúc, sinh linh phàm trần nhỏ bé vậy đấy, chỉ bằng một câu nói của thần tiên, không quản vì lý do gì, liền có thể khiến ngàn ngàn vạn vạn sinh linh chết mất mạng, không có chút dư địa để thương lượng mảy may.

Trầm mặc hồi lâu, Huyền Trang mới nhẹ giọng nói

- Biết... Lí do là gì không?

- Cái đó ... không rõ lắm.

Lữ Lục Quải chấn vỗ tay áo, nhíu mày kéo dài giọng nói:

- Ý tứ đại thể là, nước mưa có hạn, sinh linh phàm trần lại nhiều như vậy, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nơi này nhiều, nơi đó đành phải ít. Cũng là chuyện bất đắc dĩ.

- Có hạn...

Huyền Trang không khỏi nhíu mày.

- Chính là ý đó.

Lữ Lục Quải cũng không khách khí, khẽ nhảy lên, ngồi xuống ghế bên cạnh Huyền Trang, ý vị sâu xa nói:

- Cũng tức là, ngươi giải quyết khô hạn ở đây, tự nhiên sẽ có nơi khác bị khô hạn. Không ai có thể đồng thời giải quyết khô hạn ở khắp các nơi được.

Nói rồi, Lữ Lục Quải còn cố ý cầm lên nửa khối bánh tráng đặt trên bàn, điềm nhiên cắn nuốt.

Đó là lão Quận Vương để lại cho Huyền Trang, Lữ Lục Quải ăn rồi, Huyền Trang phải chịu đói. Tuy trong hành lý Huyền Trang còn dư chút lương khô, nhưng đấy dù sao cũng là thứ bảo mạng.

Lại trầm mặc hồi lâu, Huyền Trang mới nhẹ giọng nói:

- Liệu có thể, cho bần tăng suy xét thêm một đêm?

- Có thể.

Lữ Lục Quái đang điềm nhiên nhai nuốt bánh tráng chợt nhảy xuống ghế, phủi phủi mẩu bánh dính trên người, phất tay áo nói:

- Vậy ngày mai ta lại tới.

Nói xong. Xoay người liền đi.

Đằng sau. Huyền Trang cung kính khom người tạ lễ:

- Bần tăng cảm tạ thí chủ.

Vừa đi ra cửa vài bước. Lữ Lục Quải chợt trông thấy Tiểu Bạch Long đứng dựa bên góc tường.

- Này, qua đây.

- Làm gì?

- Hắn nói thế nào?

- Còn nói thế nào được nữa, do dự không quyết thôi. Hắc hắc, ta ăn bánh của hắn.

- Hả?

Ngẩng đầu lên, Lữ Lục Quải đắc ý nói:

- Ta cố ý, ai bảo đã đến nước này còn do dự không quyết, làm hư chuyện của Đại Thánh gia? Đáng đời hắn chịu đói.

Nói xong, Lữ Lục Quải lắc lắc tay áo. Dương dương đắc ý mà đi.

Đêm tối mênh mang, Tiểu Bạch Long ngửa đầu nhìn thiên không trên đỉnh đầu, thở dài một hơi đành chịu.

*****

Thời này khắc này, Sư Đà quốc, ngoài cung thánh mẫu vẫn trú đóng rất nhiều binh vệ, ai nấy đều làm như vô ý quan sát chung quanh, cảnh giới vô cùng nghiêm mật.

Trong cung, đèn đuốc sáng trưng.

Gian phòng nho nhỏ được cải tạo thành lao tù, Dương Thiền cầm lấy một chiếc bình hoa nện mạnh xuống đất. Chỉ nghe “hoa lạp” một tiếng, vụn sứ văng đầy đất.

Trong lao tù, Thanh Tâm ngồi thẳng ở đó. Nhíu mày nhìn Dương Thiền.

- Làm cho người ngoài xem thôi, rất nhanh bọn họ sẽ bẩm báo cho Lục Nhĩ Mi Hầu.

Dương Thiền nhàn nhạt liếc Thanh Tâm một cái, nói:

- Trong cung này, không ai là người của chính ta cả.

- Vậy ngươi còn quyết ý ở lại chỗ này?

- Không ở lại thì đi đâu?

- Ngươi có thể... Đi Hoa Quả Sơn, hoặc về Hoa Sơn? Hắn hẳn sẽ đón ngươi ngay khi thỉnh kinh xong.

- Thỉnh kinh thật sẽ thành công?

Dương Thiền hỏi ngược lại.

Vừa nghe, thần thái trong mắt Thanh Tâm lập tức hơi ảm đạm.

- Ngươi cũng không tin?

Khẽ cười cười, Dương Thiền thở dài một tiếng, nói:

- Kỳ thực, ai tin chứ? Có lẽ chính hắn đều không quá tin tưởng. Căn bản là chẳng còn cách nào khác để đánh bại Vô Ngã của Như Lai. Thỉnh kinh, chẳng qua là lựa chọn bất đắc dĩ thôi.

Nhấc ấm trà ngoài lao phòng, Dương Thiền lặng lẽ châm đầy một chén trà nóng, từng bước đi tới lan can vươn tay đưa cho Thanh Tâm.

Thanh Tâm vội vàng tiếp lấy, nói:

- Điều ngươi nói, ta cũng nghĩ tới. Kỳ thực... Nếu hắn nguyện ý không ghi hận chuyện hơn sáu trăm năm trước, chịu sống chung hòa bình với Như Lai thì cũng chưa hẳn là không thể. Rốt cuộc, Như Lai tứ đại giai không, chỉ cầu Phật pháp, tịnh không có chỗ nào xung đột với hắn. Không đến mức phải liều tới ngươi chết ta sống.

- Vậy ư?

- Không phải sao?

Hai người lặng lẽ đối thị, hồi lâu, Dương Thiền bật cười. Ý cười có phần đành chịu. Thanh Tâm lại có vẻ mờ mịt.

- Có chút chuyện, không hề đơn giản như ngươi nghĩ. Không phải ngươi nguyện ý lui nhường, liền sẽ có đường lui.

Quay người, Dương Thiền ngồi thẳng trên ghế, thong thả nói:

- Giống như chuyện ở Hoa Quả Sơn đương sơ. Giả thiết, ta nói là giả thiết, chúng ta không khiêu hấn Thiên Đình, không đối địch cùng Thiên Đình, ngươi cảm thấy, hai phía có thể cùng sống hòa bình?

Thanh Tâm chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Dương Thiền, tựa hồ không quá hiểu ý trong lời Dương Thiền muốn nói.

- Đáp án là, không thể.

Nhìn đăm đăm mặt bàn, Dương Thiền nói tiếp:

- Ngươi đốt đốt bức nhân, sẽ dẫn phát xung đột. Ngươi nhu nhược khả khi, cũng sẽ dẫn phát xung đột. Chỉ là, quyền chủ động chuyển về trên tay đối thủ.

- Nhưng mà, nếu hắn không đột phá đến Thiên Đạo, ta nghĩ không ra Như Lai sẽ bởi vì lý do gì mà lần nữa ra tay với hắn.

- Ngươi nghĩ không ra, chứ không có nghĩa là không có.

Dương Thiền cười nhẹ một tiếng, nói tiếp:

- Ai có thể ngờ được Như Lai sẽ ra tay với Lão Quân, bố ra bẫy rập đợi Lão Quân chui đầu vào? Nhưng đến cuối cùng, chẳng phải đã xảy ra?

Thanh Tâm lập tức sửng sờ.

- Một đời phàm nhân, ngắn lắm. Một đời tu giả, lại có thể dài đến mấy vạn năm, thậm chí vĩnh cửu. Ai có thể bảo chứng, trong quang âm dài lâu đến vậy, liệu không có điều bất trắc? Đến lúc đó, dù ngươi muốn đổi ý, mọi sự đã không còn đường lui.

Chậm rãi khép mắt lại, Dương Thiền nhẹ giọng nói:

- Huống hồ, hắn không đột phá đến Thiên Đạo, lại tùy thời bảo lưu năng lực vượt qua bậc cửa Thiên Đạo, mọi chuyện chẳng phải càng thêm hỏng bét? Nếu không thỉnh kinh, chỉ sợ Như Lai đã ra tay trước rồi.

- Đánh cờ chỉ tồn tại trong tình thế khi đây đó đều có thể khiến đối phương cảm thấy “đau”. Nếu một phương trong đó không chút uy hiếp tới phương còn lại, thì lấy đâu ra tư cách đánh cờ. Con khỉ kia tuy xung động, nhưng tầng đạo lý này, hắn vẫn rất rõ ràng.

Nói rồi, Dương Thiền ý vị sâu xa nhìn Thanh Tâm một cái.

Vừa nhìn, Thanh Tâm lập tức cảm thấy như bị một chậu nước lạnh tưới xuống đương đầu.

Nàng ánh mắt ảm đạm nói:

- Xem ra, các ngươi đều nhìn rõ ràng, cũng chỉ có ta là mù mờ.

- Bởi vì bản thân ngươi không phải người trong cục.

Dương Thiền không cần nghĩ ngợi đáp nói:

- Vô luận tiền thế hay là đời này, ngươi đều không phải người trong cục, thậm chí, hoàn toàn không có năng lực sinh tồn trong thế cục trung. Sự tồn tại của ngươi, hết thảy ngươi có hôm nay, gần gần là bởi... Nhớ mong mà hắn dành cho ngươi, khiến ngươi có một tầng thân phận đặc thù.

Lời tới chỗ này, Thanh Tâm chậm rãi cúi đầu. Tay nâng chén trà không ngừng xoa vuốt, tựa hồ rất không thoải mái.

Trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm mới thấp giọng nói:

- Ta cho là... Ngươi sẽ nương theo cơ hội lần này, trở mặt đối phó ta. Rốt cuộc bởi vì ta ngươi mới...

- Tuy trước mặt những đại năng kia Dương gia không tính là gì, nhưng ta là nữ nhi của Dao Cơ, là muội muội Nhị Lang thần... Không đến nỗi hèn hạ vậy đâu .

Dương Thiền chợt cười lên khinh miệt, nói:

- Ngươi cứ an tâm ở lại đây, ta không để hắn đánh chủ ý lên người ngươi đâu. Nhưng, ngươi cũng không đi được, trừ phi hai vị sư phó kia của ngươi nguyện ý đưa chân vào vũng nước đục này, đến đón ngươi đi. Bằng không, ta sẽ có nguy hiểm.

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lữ Lục Quải lần nữa đi tới phòng Huyền Trang, lại phát hiện trong phòng không người. Cũng may bốn phía quanh Huyền Trang đều có yêu tướng ngày đêm giám thị, không lâu sau, hắn liền phát hiện thân ảnh Huyền Trang ở phía đông quận thành Phụng Tiên quận.

Hắn cầm lấy bút than tự chế bằng than đen đêm qua, đang không ngừng tiêu ký lên bộ da dê, bên cạnh là lão Quận Vương đi theo sát gót.

- Hắn đang làm cái gì? Chẳng phải đã nói sớm nay sẽ cho câu trả lời?

- Câu trả lời đấy thôi.

Thiên Bồng ở bên lắc lắc đầu đành chịu:

- Hắn đang tìm nguồn nước.

- Tìm nguồn nước?

Lữ Lục Quải ngơ ngác.

- Ngươi đừng nói, còn thật có khả năng tìm được.

Thiên Bồng mím môi cười cười, thong thả nói:

- Trong quận thành đã có một giếng nước còn có thể ra nước, chứng tỏ vẫn có nước ngầm. Đạo tu hành thuật pháp, Huyền Trang pháp sư một khiếu bất thông. Nhưng nói tới ba trò tam giáo cửu lưu này, Huyền Trang pháp sư thông thạo lắm. Ngươi thấy hắn dùng công phu thảo dược trị bệnh cứu người rồi chứ, chẳng kém gì đại phu thực sự đâu.

*****

Lúc Thiên Bồng về đến trú địa, Ngưu Ma Vương tới Thiên Đình đòi một lời giải thích cũng đã trở về. Chẳng qua tin tức mang về lại chẳng khác gì hôm qua.

- Nước nơi này quả thực được chuyển dùng tới Hoa Quả Sơn. Lần đầu tiên điều nước, là bởi Đại Thánh gia ngài yêu cầu Hoa Quả Sơn tiếp tục hạ mưa, mấy năm trước lại điều động một lần tôm cá lương thực, chính là bởi sự kiện tại Ô Kê quốc. Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, không khả năng điều động lung tung, nếu không sẽ loạn mất. Đến sau, lại xảy ra chuyện của Nữ Oa nương nương, thế là Phụng Tiên quận liền đi đứt...

Vừa nghe Ngưu Ma Vương nói vậy, Quyển Liêm đứng ở một bên không khỏi lúng túng cười gượng.

Chuyện ở Ô Kê quốc một phần bởi hắn mà ra, vốn tưởng đã được hầu tử ra tay giải quyết, ai ngờ, còn giữ lại đằng chuôi thế này...

- Thế nên…? Bọn họ không định hạ mưa cho Phụng Tiên quận?

- Cái đó không thấy nói.

Ngưu Ma Vương hồi tưởng thoáng chốc, đáp nói:

- Ý Lý Tĩnh là, tưởng muốn hạ mưa cũng được, chỉ là điều nước ở nơi khác tới thôi. Có điều, nếu lấy phổ độ làm mục đích, làm vậy e rằng chỉ được nhất thời. Hắn muốn chúng ta suy nghĩ cho kỹ.

Nghe nói vậy, nhất thời hầu tử không biết đối đáp thế nào.

Quay đầu sang, hắn vừa khéo nhìn thấy Thiên Bồng cùng Lữ Lục Quải đi đến, thuận miệng nói:

- Hòa thượng kia nói thế nào?

- Hắn... Hắn không nói. Chẳng qua, giờ hắn chính đang chuẩn bị đào giếng.

- Hả?

Hầu tử lập tức lao mình ra ngoài cửa.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Huyền Trang cùng lão Quận Vương trong một viện tử bỏ hoang phía thành nam.

Huyền Trang cởi trần nửa người, tay cầm chùy, giơ lên từng khối gỗ, tự thân động thủ đào giếng.

Từ xa xa nhìn Huyền Trang miệt mài bận rộn, hầu tử súc mày thành hình chữ bát.

- Đại Thánh gia, giờ làm thế nào?

- Làm thế nào?

Hầu tử hừ lạnh một tiếng, nói:

- Kệ hắn thôi. Đúng là hết chỗ nói.