Đại Bát Hầu

Chương 786:



Đào giếng là một công việc cực vất vả, đặc biệt là trong tình trạng thiếu hụt sức lao động.

Quận Vương đã già, trọn cả Phụng Tiên quận chỉ còn mỗi Huyền Trang đủ khả năng làm việc này. Tự nhiên mà vậy, gánh nặng đổ hết lên đầu Huyền Trang.

Kết quả, liên tục mấy ngày, Huyền Trang tinh mơ đã dậy xác thuổng đào giếng, lão Quận Vương thì bận trước bận sau làm trợ thủ giúp Huyền Trang.

Trong ngóc ngách bốn phía, một đám yêu tướng, mấy người hầu tử cứ thế nhìn từ sáng tới tối.

- Chỗ này thật có thể đào ra nước? Nếu đào ra được, vì sao trước đó người ta không đào?

- Đúng a, người nguyên một quận hợp lực đào, tính thế nào cũng nhanh hơn một mình Huyền Trang pháp sư, đúng không?

Thời gian dần dần trôi đi, năm trượng, mười trượng, hai mươi trượng. Mãi vẫn không thấy nước.

- Chúng ta có cần giúp đỡ không? Nếu chúng ta động thủ, một buổi tối đào chừng hai trăm trượng hẳn không thành vấn đề?

- Ngươi ngu à, giúp thì được ích lợi gì? Ngươi đã quên thái độ Huyền Trang pháp sư rồi ư? Một khi chúng ta giúp đỡ, không chừng lại to chuyện. Phí sức còn khiến người ta mất vui, cần gì?

Ba mươi trượng, năm mươi trượng. Vẫn không có nước.

- Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ hắn định cứ thế đào mãi?

- Vậy tây hành của Đại Thánh gia thì làm thế nào?

Đám yêu tướng ngơ ngác nhìn nhau.

Đồng thời với đó, mỗi ngày nhìn Huyền Trang vùi đầu đào giếng, trên dưới khắp người lấm lem bùn đất, hầu tử hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tính tình càng ngày càng gắt gỏng.

*****

Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.

- Huyền Trang đào giếng ở Phụng Tiên quận? Hắn ngu đến thế rồi ư?

- Nơi đó quả thực có mạch nước ngầm, nhưng lưu lượng cực ít. Nếu chọn đúng vị trí, đào ra chút nước không phải là không thể. Chỉ là, chút nước như vậy thì làm được gì?

- Sao lại không được gì. Bản thân người còn sống ở Phụng Tiên quận đã không nhiều, có thể thêm một giếng nước, dù số lượng hơi ít, hẳn cũng có thể khiến bách tính đỡ kham khổ phần nào.

- Nhưng mà nghĩa lý gì đâu? Chẳng lẽ đây chính là đạo phổ độ của hắn? Cứu mấy mạng người, chứ đâu phải cứu nguyên cả quận?

Đại điện trầm mặc, chư Phật đối mặt nhìn nhau.

- Liệu có phải... Chúng ta đánh giá hắn quá cao? Đạo độ thế đến nước này. Huyền Trang đã thành nỏ mạnh hết đà, đi vào tử cục?

Trong đám đông, Linh Cát đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ bật cười.

Nhất thời. Chư Phật trong điện ngoái đầu nhìn lại.

- Linh Cát tôn giả có lời gì? Không ngại nói ra cho mọi người nghe xem.

Nghe vậy, Linh Cát chấn vỗ tay áo, từng bước đi xuống bậc thềm, đi tới chính giữa đại điện, hai tay hợp mười, khom người hướng Như Lai xá dài một cái.

- Bần tăng có một diệu kế.

- Diệu kế?

- Đúng vậy.

- Nói nghe xem nào!

Linh Cát lắc đầu khoát tay. Mặt mày hớn hở nói:

- Không thể nói, không thể nói. Nói, liền không ổn. Chỉ có thể, làm.

Vừa nghe, chư Phật tại trường càng nghi hoặc, ai nấy đều súc mày.

Linh Cát thoáng ngửa đầu, ngước mắt nhìn Như Lai.

Hồi lâu, Như Lai gật đầu nói:

- Vậy, cứ thử xem sao.

- Linh Cát tuân mệnh.

Nói xong, Linh Cát khom người lui ra ngoài điện.

Đợi hắn đi rồi. Chư Phật tức thì ồ lên nghị luận.

- Linh Cát muốn làm gì? Vì sao không thể nói? Chẳng lẽ, nơi ấy còn có nội ứng?

- Chắc chỉ ra vẻ thần bí thế thôi!

- Chiếu theo tính cách của hắn, cái đó cũng không có gì là lạ. Chẳng qua, kế sách ấy diệu hay không, khó mà nói trước.

- Nghe bảo ngày đó hắn bỡn cợt Huyền Trang ở Cao lão trang, đến sau chẳng những không thành, lại làm đồ cưới cho đối phương. Mong rằng “diệu kế” lần này đừng có lộng khéo thành vụng.

Ngay lúc chư Phật đang nghị luận liên hồi, Như Lai lại dường như không nghe thấy, cúi đầu khẽ thở dài:

- Sự xuất hiện của Dương Thiền, e là chính Địa Tàng tôn giả cũng không ngờ tới? Như thế, con cờ Lục Nhĩ Mi Hầu xem như phế. Bình an vô sự, lấy đâu ra pháp để biện đây?

Nói xong, ánh mắt từ từ chuyển động, nhìn về hướng Địa Tạng vương.

- Cái đó thì không đến nỗi.

Địa Tạng vương nhàn nhạt nói:

- Từ lúc Lục Nhĩ Mi Hầu hiện thế. Liền chú định không đội trời chung cùng con khỉ kia, sao có thể nói là bình an vô sự?

Như Lai hít một hơi thật sâu, nói:

- Bản tọa nghe nói, ngư phu thường thả cá nheo vào trong hồ nuôi, để khiêu động đám cá trong hồ bôn tẩu đào mạng, bảo đảm chúng còn sống. Giờ xem ra, chắc Địa Tàng tôn giả cũng muốn thả cá nheo vào trong hồ nuôi Lục Nhĩ Mi Hầu. Khiến hắn giữ được đấu chí, không đến nỗi sa sút tinh thần qua ngày, đợi khi đại kiếp tới đòi mạng.

Chúng Phật Đà lẳng lặng nhìn đăm đăm Địa Tạng vương.

Hồi lâu, Địa Tạng vương hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ với Như Lai, khom người lui ra đại điện.

*****

Đồng thời điểm, Phụng Tiên quận.

- Ngươi nói... Thanh Tâm thượng nhân đang ở trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu?

Lữ Lục Quải trùng trùng gật đầu.

Thiên Bồng có phần kinh ngạc trông hướng Ngưu Ma Vương.

Ngưu Ma Vương cũng trùng trùng gật đầu xác nhận.

Hai tên yêu quái ngày thường chỉ cần gặp mặt liền khó miễn nhao tới nhao lui, lúc này lại đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Thiên Bồng.

Thoáng thu thần, Thiên Bồng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi không xa, hầu tử chính đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà, nhãn thần phẫn hận nhìn hướng tây phương.

- Vấn đề này... Còn chưa nói cho hắn?

- Không dám nói a.

Lữ Lục Quải thấp giọng nói:

- Gần đây tâm tình Đại Thánh gia rất ác liệt, nếu để hắn biết, bảo đảm sẽ lập tức giết tới Sư Đà quốc. Bởi thế chúng ta đành phải tới tìm ngươi thương lượng.

- Ta không quá rõ ràng, vì sao... Vì sao Thanh Tâm thượng nhân lại ở trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu? Hắn sao biết Thanh Tâm thượng nhân chính là Phong Linh. Hơn nữa, Thanh Tâm thượng nhân hẳn phải ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động mới đúng... Sao lại...

- Tuy Lục Nhĩ Mi Hầu không biết, nhưng Thiên Đình, và cả Côn Luân sơn đều biết. Ta đoán, chính đám chết tiệt kia cố ý phóng ra phong thanh, gây loạn cho chúng ta.

Lữ Lục Quải một bên nhìn về hướng hầu tử, một bên thấp thỏm nói:

- Về phần Thanh Tâm thượng nhân vì sao lại rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ta không rõ ràng. Chỉ cảm thấy đây hẳn là bẫy rập.

- Thế giờ các ngươi tính thế nào? Các ngươi đi cứu người... Chắc không được đúng không? Nếu không nói, đến lúc đó lỡ nàng xảy ra chuyện, với tính tình Đại Thánh gia... Các ngươi biết rồi đấy.

- Cái đó...

Vừa nghe lời này, tâm tình Lữ Lục Quải cùng Ngưu Ma Vương lập tức lạnh nửa phần.

Hồi lâu, Lữ Lục Quải mới hít một hơi thật sâu nói:

- Có tin tức nói, Thanh Tâm thượng nhân đang ở chung cùng thánh mẫu đại nhân, tạm thời rất an toàn.

- Tin tức có thể tin ư?

- Xác định có thể tin.

- Có thể tin là tốt.

Nói xong, ba người trong nhà đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Lúc này, hầu tử vừa tung mình nhảy xuống nóc nhà. Nhân khi lão Quận Vương rời đi tấn tốc chạy đến mép giếng Huyền Trang đang đào.

Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu vào miệng giếng đen kìn kịt chỉ thấy mỗi ánh lửa le lói dưới lòng đất, nói:

- Này, là ta!

Trong giếng không đáp lại.

Thoáng trầm mặc phút chốc. Hắn lại kêu nói:

- Ngươi muốn dày vò thế này tới khi nào? Đã bao nhiêu ngày rồi, có hết hay không? Nơi này đã cách Linh sơn không quá xa!

Dưới đáy giếng, Huyền Trang gân cổ đáp nói:

- Tây hành là vì phổ độ, không phổ độ. Tây hành ích gì?

- Đánh rắm! Mẹ nó, thế này mà là phổ độ? Chỉ cần một câu thôi, đừng nói giếng, ta lập tức chuyển tới cho ngươi một hồ nước cũng được! Ngươi cứ phải ầm ĩ thế này đến bao giờ, có nghĩa lý gì không?

- Bần tăng có thể khiến Đại Thánh gia ngài di sơn đảo hải, nhưng người khác thì sao? Làm thế chỉ là công lao của riêng mình. Không phải đạo phổ thế!

- Vậy ngươi muốn thế nào? Cứ phải đào thấy nước mới thôi? Tin hay không, ta cầm khối đá đè ngươi chết ngạt dưới kia, khiến ngươi xuống âm phủ mà phổ độ?

Dưới đáy giếng, Huyền Trang không nói gì thêm. Chỉ có mỗi tiếng “cheng cheng” đáp lại.

Hơi cắn răng, hầu tử xoay người dời một khối đá to, gầm nói với miệng giếng:

- Ngươi đừng tưởng ta không dám, dù sao ngươi cứ kéo dài như vậy thì đời này đừng mơ đến được Linh sơn, ta dứt khoát siêu độ ngươi cho rồi!

Nói xong, “choang” một tiếng, khối đá phong kín miệng giếng.

Nhưng mà. Huyền Trang ở dưới lại vẫn như không biết gì, tiếp tục lặng lẽ đào móc.

Hai người cứ thế giằng co.

Không lâu sau, một tên yêu tướng khe khẽ nhô đầu ra từ bức tường đổ nát nơi xa, áp thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, lão Quận Vương đã trở về, không thể để hắn thấy ngài được.

Dưa chín héo thì ngọt đâu được.

Hết cách, hầu tử chỉ biết lắc đầu, dời tảng đá về chỗ cũ.

Từ đầu tới đuôi, Huyền Trang không có lấy nửa lời trách móc.

*****

Thời này khắc này, Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngồi nhàm chán trên vương tọa, vẻ mặt buồn bực.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lục Nhĩ Mi Hầu phát hiện một khi mình đối mặt với Dương Thiền khóc náo, lập tức liền bất giác sợ hãi. Cảm giác ấy, hệt như từ khi sinh ra đã có.

Chẳng lẽ liên can tới mảnh vụn ký ức?

Lục Nhĩ Mi Hầu liều mạng hồi ức. Nhưng càng cố nhớ đầu càng đau, đau đến trực ứa mồ hôi lạnh.

Hết cách, chỉ đành dứt khoát không nghĩ.

Thật không dễ dàng mới hoãn thần, hắn ngửa đầu nói với đám Yêu Vương:

- Các ngươi... Ai có cách nào lôi được Thanh Tâm kia ra khỏi cung thánh mẫu?

Nghe vậy, chúng Yêu Vương đối mặt nhìn nhau, ai nấy đều cúi đầu.

- Cút! Một đám vô dụng!

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt gầm gào:

- Cút hết ra ngoài cho ta!

Một tiếng hống điếc tai. Đám Yêu Vương sợ đến nỗi vội vàng khom người lui ra ngoài đại điện.

Sư Đà vương khe khẽ kéo lấy tay Bằng Ma Vương, nói:

- Hắn... Sao vậy?

- Còn sao trăng gì nữa?

Bằng Ma Vương cố ý đề thăng âm điệu, nói:

- Sợ lão bà thôi. Ngươi phải nhớ kỹ, sau này chuyện của Đại Thánh gia, có thể làm thì làm, không thể làm... thì đáp một tiếng thỏa đáng, cùng lắm là bị mắng một trận. Chứ chuyện của thánh mẫu đại nhân, dù có liều mạng cũng phải làm cho tốt. Bây giờ mặt dưới oán thán ghê lắm, điều chúng ta có thể làm, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Nói xong, mắt khẽ liếc qua Cửu Đầu Trùng và mấy tiểu Yêu Vương đi bên cạnh.

Đám Yêu Vương tuy trầm mặc không lên tiếng, nhưng ai nấy đều bất giác gật đầu tán đồng.

Đúng lúc này, Sơn Dương tinh, kẻ đương sơ gặp được Lục Nhĩ Mi Hầu sớm nhất, thân mặc hoa phục từ nơi xa đi tới, gấp gáp sát vai qua chúng Yêu Vương, trực tiếp chạy thẳng vào trong đại điện.

- Đó là ai?

- Còn có thể là ai? Hắn chính là tân nhiệm thừa tướng. Cũng lại là vận khí tốt, bằng không, với tu vị, kiến thức kia, ai cho làm thừa tướng?

- Người như thế mà còn làm thừa tướng, xem ra Sư Đà quốc này chắc không đi xa được.

Cửu Đầu Trùng lành lạnh quét chúng Yêu Vương một cái, thấp giọng nói:

- Nói chuyện cẩn thận.

Vừa nghe, mấy tên Yêu Vương mới ngậm miệng lại.

*****

Trong đại điện, Sơn Dương tinh hai tay dâng lên một phong tín hàm, sảng giọng nói:

- Khải bẩm Đại Thánh gia, vừa nãy có người đưa tới phủ thần một phong thư, nói là chuyển cho Đại Thánh gia. Thần không dám chậm trễ, liền lập tức đưa tới cho ngài.

Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay mở ra tín hàm, lướt xuống vị trí lạc khoản, tức thì sững sờ.

- Địa Tạng vương?

- Đúng vậy.

- Giờ hắn ở đâu?

- Đang ở trong phủ thần.

- Đi! Dẫn ta đi gặp hắn!

Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu đứng bật dậy tức tốc đi ra đại điện.