Đại Bát Hầu

Chương 787: Lãng phí thời gian



Dưới ánh mặt trời long lanh, một tòa lương đình đứng nghiêm chính giữa ao nước, Địa Tạng vương đang ngồi ngay ngắn dưới lương đình, tay mân mê chén trà.

- Đại Thánh gia, mời sang bên này.

Nơi không xa, Sơn Dương tinh dẫn theo Lục Nhĩ Mi Hầu vội vã đi qua cổng vòm.

Vừa nhìn thấy Địa Tạng vương ở đằng xa, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức dừng bước.

Hai người lặng lẽ đối thị qua ao nước.

Hồi lâu, Địa Tạng vương khẽ bật cười, buông xuống chén trà trong tay. Lục Nhĩ Mi Hầu thở dài một hơi thật sâu, men theo hàng lang uốn lượn bước nhanh đi tới.

- Đã lâu không gặp!

Hai mắt Địa Tạng vương cúi thấp, một bên phẩm trà, một bên khẽ thở dài:

- So với lần gặp trước, hiện giờ, các hạ quả đã phong quang không ít. Đúng là sĩ biệt ba ngày, lau mắt mà nhìn.

- Nói đi. Ngươi đến tìm ta, có việc gì.

Lục Nhĩ Mi Hầu đặt mông ngồi xuống đối diện bàn đá, tròng mắt mở to, sít sao coi chừng Địa Tạng vương.

Nhưng mà, Địa Tạng vương lại chỉ nhìn quanh, tựa hồ cảnh trí trong viện khiến hắn hứng thú hơn xa Lục Nhĩ Mi Hầu ở trước mặt.

- Ngươi đoán.

- Đừng quanh co lòng vòng, có lời cứ nói, có rắm mau thả!

Thẳng đến lúc này, Địa Tạng vương mới thong thả liếc Lục Nhĩ Mi Hầu một cái. Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu nghiến răng nghiến lợi, nộ ý khó mà diễn tả bằng lời.

- Vẫn nên để ngươi nói trước.

Hồi lâu, Địa Tạng vương khẽ thở dài:

- Thời gian lâu vậy rồi, chắc các hạ có rất nhiều chuyện muốn hỏi bần tăng.

- Cũng được.

Hai tay Lục Nhĩ Mi Hầu trải ra, chống lên bàn án, nhìn chằm chằm Địa Tạng vương nói:

- Tại sao đương sơ ngươi lại cứu ta?

- Nếu bần tăng nói, bần tăng bởi từ bi mới làm vậy, ngươi tin?

- Đương nhiên không tin! Ngươi cứu ta, nhất định là có mục đích riêng!

- Nếu trong lòng các hạ đã có đáp án, cần gì phải hỏi thêm?

- Ngươi!

Nhất thời Lục Nhĩ Mi Hầu á khẩu.

Nếu là người khác, dám dùng loại ngữ khí bỡn cợt này nói chuyện cùng Lục Nhĩ Mi Hầu, chắc Lục Nhĩ Mi Hầu đã nổi giận lôi đình. Dù không đến nỗi khiến đối phương đầu thân đôi ngả, thì tuyệt đối cũng sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Nhưng mà, đối với Phật Môn, đặc biệt là người có bản sự cứu mình từ trên tay thiên kiếp, biết rất nhiều môn đạo mà thế nhân không ngờ tới. Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi có phần kiêng sợ.

Thật không dễ dàng mới án xuống nộ ý trong lòng, Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng thấp giọng nói:

- Được rồi, ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi. Dù sao thì có hỏi cũng chẳng được gì. Nếu đã thế, cứ nói thẳng điều ngươi muốn nói đi. Đột nhiên chạy đến Sư Đà quốc, chắc không phải là bởi nhân tiện tạt qua chứ?

Địa Tạng vương ngửa đầu nhìn trời, nói:

- Chắc chắn là không phải rồi.

- Nếu đã không phải, vậy ngươi tới Sư Đà quốc nhằm mục đích gì?

- Bần tăng tới Sư Đà quốc. Là muốn chuyển mấy lời cho các hạ, xem như nhắc nhở, cũng có thể coi là khuyến cáo.

- Ngươi nói đi!

Nghe vậy, Địa Tạng vương cười cười, chậm rãi đứng dậy, vươn ra một ngón nói:

- Thứ nhất, thiên kiếp.

Nghe được câu này, tâm tạng Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức lộp bộp một tiếng, hơi thở gấp gáp.

- Lúc nào thì thiên kiếp tới?

- Cái đó, bần tăng cũng không biết.

Địa Tạng vương chắp tay nói:

- Có lẽ rất nhanh. Có lẽ phải một năm nửa năm, nhưng tóm lại sẽ không quá lâu.

- Ngươi đặc ý tới đây là để nhắc nhở chuyện này?

- Đương nhiên không chỉ.

Nói rồi, Địa Tạng vương mím môi lách tới vài bước. Từ đầu tới cuối, ánh mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chưa từng rời khỏi người hắn.

Nhưng mà, mãi lúc lâu vẫn không thấy Địa Tạng vương nói gì thêm, chỉ không ngừng nhìn quanh bốn phía. Cảm giác ấy, nói là đang tổ chức ngôn ngữ, chẳng bằng nói là đang thất thần.

Cuối cùng. Lục Nhĩ Mi Hầu có phần mất kiên nhẫn, hừ lạnh nói:

- Ý gì đây? Nếu đã không chỉ, thì ngươi cứ nói thẳng. Tội gì phải lãng phí thời gian?

Địa Tạng vương nhàn nhã lắc lắc đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi:

- Bần tăng đang lãng phí thời gian?

- Chẳng lẽ không phải?

Địa Tạng vương vẻ như hoảng nhiên đại ngộ, thuận miệng hỏi:

- Thế bần tăng lãng phí mất bao lâu rồi?

- Lãng phí …

Lời còn chưa dứt, Lục Nhĩ Mi Hầu như chợt tỉnh ra. Hắn đứng bật dậy, cả giận nói:

- Ý ngươi là sao? Chuyên trình tới bỡn cợt ta?

Vừa nghe, Địa Tạng vương lại cười.

Hai bên bàn đá, một đầu là Lục Nhĩ Mi Hầu nộ khí xung xung. Đầu còn lại là Địa Tạng vương mặt đầy vẻ cười cợt.

Thái độ Địa Tạng vương như vậy, trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu như đáng trống.

- Rốt cục ngươi có ý gì?

- Kỳ thực, chẳng có ý gì cả.

Địa Tạng vương thoáng thu thần, chấn vỗ tay áo nói:

- Vừa nãy bần tăng mới lãng phí chưa đến một nén hương, các hạ đã tức giận. Chẳng qua kể cũng phải, thiên kiếp gần trong gang tấc, các hạ thời gian quý báu, sao có thể lãng phí? Nhưng mà…

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt sững sờ, kinh ngạc nhìn Địa Tạng vương.

Hít một hơi thật sâu, Địa Tạng vương nói tiếp:

- Nhưng mà, nếu thời gian của các hạ đã quý báu như thế, vì sao lại tùy ý lãng phí? Thời gian ngài lãng phí đâu chỉ khu khu một nén hương, mà là mấy ngày, mấy tháng.

Tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi híp thành một khe nhỏ:

- Ý ngươi là?

- Không có ý gì hết.

Địa Tạng vương cười nhẹ nói:

- Bần tăng chỉ muốn nhắc nhở các hạ, những chuyện mà các hạ đang làm, thống thống đều là lãng phí thời gian.

- Chuyện ta đang làm đều là lãng phí thời gian?

Thanh âm Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức cao tám độ.

Chỉ thấy sắc mặt Địa Tạng vương chợt biến, dùng thanh âm lớn hơn cả tiếng Lục Nhĩ Mi Hầu, quát nói:

- Chẳng lẽ không đúng?

Lập tức, trọn cả đình viện sa vào yên lặng.

Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Địa Tạng vương.

Địa Tạng vương cũng mở to hai mắt, nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Ngươi muốn thay thế Tôn Ngộ Không, bởi thế, ngươi tin lời Đa Mục Quái, đánh bại Yêu Vương Sư Đà quốc, thu phục bọn họ dưới trướng, trùng kiến yêu quốc, đúng không?

- Đúng!

- Ngươi muốn thay thế Tôn Ngộ Không, thế nên, ngươi tin lời Bằng Ma Vương, cướp Dương Thiền ra khỏi Hoa Sơn, đúng không?

- Đúng!

- Ngươi muốn thay thế Tôn Ngộ Không, thế nên, ngươi tin lời Dương Thiền, uy hiếp tam giới, sử dụng lực lượng của trọn cả Sư Đà quốc, chuẩn bị dời đô về Hoa Quả Sơn, đúng không?

- Đúng!

Bị hỏi liên tiếp mấy câu như vậy, lại thêm ánh mắt sắc như lưỡi đao của Địa Tạng vương nhìn chằm chằm, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức có phần hoang mang. Hắn nghi hoặc hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ta làm vậy có vấn đề?

- Đương nhiên là có vấn đề.

Địa Tạng vương tức thì co tay lại, chậm rãi nói:

- Kỳ thực, muốn thay thế Tôn Ngộ Không, ngươi chỉ cần làm một chuyện là được rồi.

- Chuyện gì?

- Để thiên kiếp lấy đi hắn thay ngươi!

- Hả…

- Ngược lại, nếu cuối cùng ngươi bị thiên kiếp lấy đi, như vậy, hết thảy những gì ngươi đang làm đều thành công cốc. Bởi vì khi chỉ thừa lại một Tôn Ngộ Không, liền không tồn tại vấn đề thật giả nữa!

Ánh nến cháy lên xì xèo, gió đêm ào ào thổi qua cửa sổ.

Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi dựa trước cửa sổ, đôi mắt trợn tròn nhìn đăm đăm bên ngoài, trong mắt bày đầy tơ máu.

Lời Địa Tạng vương không ngừng văng vẳng trong đầu hắn.

- Ta đã nói với nàng chuyện thiên kiếp chưa nhỉ?

- Ta nhớ hình như đã nói qua một lần, chuyện trọng yếu như vậy nàng hẳn không quên mới đúng.

- Nếu nàng đã biết, vì sao còn phí hết tâm cơ muốn ta dời đô, mà không phải nghĩ cách đánh bại đối thủ?

Hồi lâu, hắn chậm rãi khép mắt lại.

Địa Tạng vương nói đúng, hắn đang lãng phí thời gian. Đoạn thời gian này, hắn đã triệt để mơ hồ.

Trong lòng Đa Mục Quái chỉ có ý niệm phục hưng Yêu tộc. Thứ y để ý căn bản không phải Đại Thánh gia là mình. Về phần đám yêu quái khác thì càng không cần nói.

Còn trong lòng Dương Thiền rốt cục đang nghĩ gì, ai cũng không biết.

Từ đầu tới cuối, không có bất cứ người nào thực sự đứng chung lập trường với mình. Ngay cả Địa Tạng vương cũng vậy. Nhưng ít ra lời hắn nói là đúng. Không có chỗ nào để biện giải cả.

Có điều, mình phải làm sao mới đánh bại được đối thủ?

Vụ đụng độ lần trước, đến nay Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn nhớ như in.

Chỉ cần nhớ lại, hắn liền cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhói.

Muốn thực sự trở thành Tề Thiên đại thánh đâu phải dễ dàng. Đáng tiếc, Phật Môn có bản sự trợ giúp mình, song thái độ lại một mực ái muội.

Làm sao bây giờ?

Một hồi đập cửa nhỏ nhẹ truyền đến.

- Vào đi!

Cửa chậm rãi đẩy ra.

Sơn Dương tinh khom người thấp thỏm tiến vào.

- Thần, tham kiến Đại Thánh gia.

Lục Nhĩ Mi Hầu có vẻ khá là bực dọc nói:

- Đã trễ thế này, có việc gì?

- Xảy ra chút chuyện nhỏ!

Sơn Dương tinh ho khan hai tiếng, thấp giọng nói:

- Phía thành đông có mấy tên hung đồ muốn đào ly Sư Đà quốc, bị biên quân bắt lại.

- Đào ly? Sao lại phải đào ly.

- Bọn họ!

Nuốt khô ngụm nước bọt, Sơn Dương tinh dè dặt nói:

- Bọn họ cảm thấy, pháp lệnh Sư Đà quốc quá khắc nghiệt, đặc biệt là kế hoạch tạo hạm, đến nỗi…

- Hả?

Hai mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chợt trợn trừng.

Vừa mở mắt, lập tức hù cho Sơn Dương tinh run bắn người, vội vàng kêu nói:

- Thần đã nói cho bọn họ, rằng pháp lệnh khắc nghiệt là vì Yêu tộc quật khởi. Nhưng bọn họ vẫn ngu dốt không cải. Việc này đã bẩm báo lên thánh mẫu đại nhân, thánh mẫu đại nhân sai thần xử tử mấy tên hung đồ kia! Thần đi làm ngay!

Nói xong, Sơn Dương tinh quang liên tục dập đầu ba lượt, đang định đứng dậy lui thân ra ngoài cửa.

- Đứng lại!

Lục Nhĩ Mi Hầu quát một tiếng, Sơn Dương tinh vội dừng chân, song vẫn không dám ngẩng đầu.

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt xuống trên trán.

Trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu mới nhẹ giọng nói:

- Có phải ngươi cũng cảm thấy pháp lệnh quá mức khắc nghiệt?

- Thần không dám!

- Không dám thì nửa đêm nửa hôm ngươi tới tìm ta làm gì? Nói! Thứ ngươi vô tội!

Có liều thuốc an thần đảm bảo, giờ Sơn Dương tinh mới phồng lên dũng khí, quỳ đất, dập đầu nói:

- Thần cho là, pháp lệnh quả thực có phần khắc nghiệt. Xử phạt là cần thiết, nhưng nếu bởi thế mà giết bọn họ, sau này sợ là…

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu bước nhanh qua sát vai Sơn Dương tinh.

- Đi!

- Đại Thánh gia, ngài… ngài đi đâu?

- Cung thánh mẫu!