Đại Bát Hầu

Chương 788: Thuyết khách



Màn đêm đen nhánh, mấy ngọn đèn lẻ loi lấp lánh trong cung thánh mẫu.

Một dãy binh vệ giơ cao cây đuốc rầm rập đi qua.

Đêm dài thinh lặng tựa như bình thường. Hai tên thị vệ canh cửa thỉnh thoảng lại ngáp dài.

Bỗng đột nhiên, một tên trong đó chợt mở to tròng mắt.

- Đại... Đại Thánh gia!

Tên thị vệ còn lại sợ đến nỗi giật cả mình, vội vàng ngẩng đầu lên.

- Hư!

Không đợi hai người kịp phản ứng, Sơn Dương tinh đã giơ tay ra hiệu cấm thanh. Hai người vội vàng nuốt lại lời đã đến bên mồm, lặng lẽ hành lễ.

Ở Sư Đà quốc, không yêu quái nào dám cả gan ngăn trở chuyện Lục Nhĩ Mi Hầu muốn làm, dù có là thủ hạ của Dương Thiền cũng không ngoại lệ.

Cửa lớn từ từ mở ra.

Lục Nhĩ Mi Hầu bước qua bậc cửa, Sơn Dương tinh dẫn một đám thân vệ theo sát phía sau.

- Đại Thánh gia, chúng ta đi gặp thánh mẫu đại nhân?

Nghe được câu này, trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức thoáng hiện tình cảnh mấy ngày trước, bước chân bỗng dừng lại.

Thoáng ngập ngừng phút chốc, hắn nhẹ giọng nói:

- Trước khoan gặp nàng, chúng ta đi gặp… cái cô Thanh Tâm kia.

Quay mặt sang, Sơn Dương tinh vội khoát tay với thị vệ cung thánh mẫu đi theo bên cạnh:

- Nghe thấy không? Còn không mau dẫn đường?

- Dạ... Dạ!

Hai tên thị vệ vội vàng giơ đèn lồng đi ở đằng trước.

Lúc nhấc chân lên, Lục Nhĩ Mi Hầu lành lạnh nhắc nhở Sơn Dương tinh:

- Còn nữa, tạm thời ta không muốn gặp tam thánh mẫu.

*****

Trong phòng, Dương Thiền đúng giờ thắp đèn tra xem tấu chương đột nhiên cả kinh, bất chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt khẽ lấp lánh.

Giây phút sau, nàng vội vàng đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài cửa.

Nhưng mà, lúc nàng đẩy cửa phòng ra, lại đã thấy có tên yêu tướng ngăn ở trước mặt.

Sau lưng hai tên yêu tướng kia, hai thị nữ vốn phụ trách thủ vệ khẽ cúi đầu, không dám lên tiếng.

Dương Thiền trợn trừng mắt đối thị cùng hai tên yêu tướng.

Dưới ánh mắt sắc bén của nàng. Hai tên yêu tướng vội cúi đầu, lại không nhường ra nửa bước.

- Đại... Đại Thánh gia nói, nói thánh mẫu đại nhân vì quốc sự mà vất vả cả ngày. Trong lòng rất áy náy. Đêm nay, muốn thánh mẫu đại nhân nghỉ ngơi sớm chút.

- Ta muốn gặp hắn!

Thanh âm Dương Thiền chợt đề thăng tám độ.

- Đại Thánh gia nói để thánh mẫu đại nhân sớm nghỉ ngơi.

Cánh tay vẫn ngăn trước người Dương Thiền. Yêu tướng kia cúi đầu, dè dặt nói:

- Xin thánh mẫu đại nhân đừng khiến tiểu yêu khó xử...

Đây là... Giam lỏng?

Thời này khắc này, Dương Thiền hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nếu có thể nhìn thấy, có lẽ nàng còn cách nào đó để xoay vần. Đáng tiếc, nếu cả cơ hội gặp đều không cho...

*****

Từng bước kề cận lầu các giam giữ Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên dừng bước.

Đằng sau, chúng yêu bao gồm cả Sơn Dương tinh dồn dập dừng bước theo, ai nấy đều ngơ ngác nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Dưới ánh trăng. Trên lầu các chỉ có mấy ánh đèn le lói, u tĩnh dị thường.

Lục Nhĩ Mi Hầu lẳng lặng mà nhìn, đôi mắt chậm rãi híp thành một khe hở nhỏ.

Hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói:

- Các ngươi chờ ở đây, đừng khinh cử vọng động.

Nói xong, thân hình hắn hơi lắc, hóa thành một người hầu ngày thường vẫn đi theo bên cạnh Dương Thiền, từng bước tiến về hướng lầu các.

*****

Trong lầu các, Thanh Tâm chính đang tựa người trên giường xem sách.

Nói là giam cầm. Nhưng đãi ngộ chẳng khác gì khách nhân. Chỉ bỏ thêm mấy đạo lan can trong phòng cho có, còn lại, từ ăn mặc đến sinh hoạt không thiếu thứ gì. Thứ thiếu hụt duy nhất chắc là không có người nói chuyện.

Dù sao cũng đang ở địa bàn của Lục Nhĩ Mi Hầu, nếu Dương Thiền cấp cho Thanh Tâm đãi ngộ như thượng khách, thậm chí phái hạ nhân đến hầu, đến lúc đó không chừng người ở Sư Đà quốc sẽ có dị nghị.

- Đông đông đông.

Tiếng đập cửa truyền đến, Thanh Tâm thoáng ngẩng đầu, tùy ý nhìn một cái, nói:

- Vào đi.

Cửa từ từ đẩy ra một kẽ hở.

Bên ngoài, Lục Nhĩ Mi Hầu hóa thành người hầu rón rén nhìn vào trong phòng nghỉ, trên mặt hiện ý cười. Nhấc chân vượt qua bậc cửa.

- Thanh Tâm tiểu thư, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi?

Thanh Tâm thấy là người hầu của Dương Thiền liền cũng không nghi ngờ, chỉ nhàn nhạt cười đáp lại. Nói:

- Xem hết hai quyển này rồi ngủ. Có chuyện gì không?

- Kỳ thực cũng không việc gì.

Lục Nhĩ Mi Hầu cười khan nói:

- Thánh mẫu đại nhân cảm thấy tiểu yêu làm việc khá chu đáo, nên sắp xếp để sau này tiểu yêu ở lại đây phục thị Thanh Tâm tiểu thư.

- Hả?

Thanh Tâm chợt sững sờ:

- Dương Thiền tỷ phái ngươi tới hầu hạ ta?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu sửng sốt, vội vàng ra vẻ khó hiểu nói:

- Có... Có vấn đề gì ư?

- Sao nàng lại phái ngươi tới hầu hạ ta?

- Đây chẳng phải điều hẳn nên ư?

Lục Nhĩ Mi Hầu vội cười nói:

- Ngài và Đại Thánh gia có tình duyên tam thế, đó là chuyện mà toàn tam giới đều biết. Thánh mẫu đại nhân là yêu hậu được công nhận, ngài, lại có kém mấy đâu? Nói không chừng, qua mấy ngày không cần ngài mở miệng, cũng không cần Đại Thánh gia nói chuyện, thánh mẫu đại nhân sẽ chủ động đệ trình để Đại Thánh gia nghênh thú ngài. Sao có thể không có ai hầu hạ được?

Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu che miệng cười, tròng mắt thoáng mở to, thời thời khắc khắc chú ý biến hóa trên khuôn mặt Thanh Tâm.

Thời này khắc này, nghe xong mấy lời kia, Thanh Tâm triệt để hồ đồ. Nàng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, chớp chớp mắt sững sờ, tâm tư giống như một đoàn đay rối.

Dương Thiền cao ngạo, thế cho nên, dù là tình địch, Dương Thiền cũng không đáng động thủ với nànng. Nhưng chính bởi vì sự cao ngạo ấy, chẳng lẽ Dương Thiền có khả năng chủ động đề ra hai nữ cộng thị một phu?

Không đúng... Lúc này đề ra, thì dù là hai nữ cộng thị một phu, đối tượng cộng thị cũng là Lục Nhĩ Mi Hầu. Có thể ư?

Chẳng lẽ... Dương Thiền muốn mình cùng Lục Nhĩ Mi Hầu thành hôn, gạo nấu thành cơm, sau đó...

Nghĩ đến đây, Thanh Tâm lập tức hoảng. Tay nắm quyển sách chợt siết lại.

Chẳng qua, rất nhanh nàng liền bình tĩnh.

Nàng đột nhiên nhớ tới những lời Dương Thiền đã nói, nàng nói, ở Sư Đà quốc này, không có ai là người của nàng.

Nếu thế. Vậy chỉ có một loại khả năng... Hoặc là người hầu này hiểu lầm ý Dương Thiền, hoặc là... Những lời này, căn bản không phải do Dương Thiền nói!

Nghĩ đến đây, Thanh Tâm không khỏi cảnh giác nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Đến lúc này, biến ảo trên thần sắc Thanh Tâm đã bị Lục Nhĩ Mi Hầu xem tại trong mắt. Hắn vội cúi đầu nâng ấm trà trên bàn châm nước cho Thanh Tâm, mượn cớ tránh đi ánh mắt nàng.

Thanh Tâm vẫn đăm đăm coi chừng hắn.

Nấu nước, pha trà. Mỗi một bước đều làm rất điêu luyện, rất nhanh, một chén trà nóng hổi được đưa tới trước mặt Thanh Tâm. Từ đầu tới cuối. Lục Nhĩ Mi Hầu hệt như không hề chú ý tới ánh mắt chất nghi của Thanh Tâm.

Trong trọn cả quá trình, hắn lần nữa tổ chức lại ngữ ngôn.

Rất tự nhiên ngồi xuống ghế cách Thanh Tâm không xa.

Vừa ngồi. Thanh Tâm lập tức bật cười.

- Thanh Tâm tiểu thư cười cái gì?

- Ngươi được Dương Thiền tỷ phái tới hầu hạ ta?

- Đương nhiên.

Nhìn đăm đăm chén trà nóng kia, Thanh Tâm thong thả thán nói:

- Hạ nhân của Dương Thiền tỷ tuyệt sẽ không tự tác chủ trương ngồi xuống khi chủ nhân chưa cho ngồi. Nói đi, ngươi đến cùng là ai?

Nói xong, Thanh Tâm đột nhiên trợn trừng mắt quét tới Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhưng mà, dưới ánh mắt sắc bén kia, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt cười.

- Thanh Tâm tiểu thư quả nhiên tinh mắt.

Một tay Thanh Tâm đã án lên pháp khí giữa eo. Cẩn thận quan sát Lục Nhĩ Mi Hầu.

Đúng lúc này, lời Lục Nhĩ Mi Hầu đột ngột xoay chuyển, cười nhẹ nói:

- Không sai, tiểu yêu không phải hạ nhân do thánh mẫu phái tới hầu hạ Thanh Tâm tiểu thư. Tiểu yêu kỳ thật là... thuyết khách của Thánh mẫu đại nhân.

- Thuyết khách?

- Đúng, thuyết khách.

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ gật đầu, ra vẻ đành chịu, nói:

- Đại Thánh gia... Hoặc nói cách khác, Lục Nhĩ Mi Hầu đã khởi nghi. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, bằng không, việc này hẳn phải do thánh mẫu đại nhân tự thân nói với ngài. Đáng tiếc...

Lời đến chỗ này, Lục Nhĩ Mi Hầu từ từ đứng dậy, từng bước đi tới trước cửa sổ. Vươn tay đẩy ra.

- Thanh Tâm tiểu thư, ngài tự mình xem đi.

Thuận theo song cửa, Thanh Tâm nhìn thấy trụ sở Dương Thiền trong cung thánh mẫu đã bị trọng binh vây kín. Từng điểm ánh lửa di động tới lui, đó là rất nhiều yêu quái đang tuần tra.

- Thánh mẫu đại nhân... Không tới được.

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ thở dài một hơi, nói:

- Thế nên đành phải để tiểu yêu là ta chạy tới đây một chuyến.

Nhất thời, Thanh Tâm ngây dại.

Cung thánh mẫu, trụ sở Dương Thiền đều bị vây. Điều này chứng tỏ Lục Nhĩ Mi Hầu quả thực đã hoài nghi. Hơn nữa lần nghi ngờ này không đơn giản như trước. Dương Thiền chỉ bằng vài câu đôi lời liền có thể đuổi đi.

- Ta... Ta muốn gặp Dương Thiền tỷ.

- Không gặp được. Nếu có thể gặp, thì tiểu yêu đã không phải đi chuyến này. Đừng nói thánh mẫu đại nhân. Dù là khu khu một hạ nhân như tiểu yêu cũng rất phí sức mới tới được trước mặt Thanh Tâm tiểu thư ngài.

- Thư đâu? Nếu Dương Thiền tỷ đã phái ngươi tới làm thuyết khách, vậy ít nhất phải có tín hàm phó thác chứ?!

- Không có.

Lục Nhĩ Mi Hầu lắc lắc đầu nói:

- Nếu có tín hàm, tiểu yêu sao tới được đây. Trên đường sớm đã bị tìm ra, sau đó một đao bay đầu.

- Không có tín hàm, thì tín vật?

- Cũng không nốt. Tiểu yêu trên thân không mang vật gì mới được cho vào, nếu trên người mang theo châu thoa thủ sức, một khi bị tìm ra, e rằng liền táng mạng đương trường.

- Vậy sao ta có thể tin tưởng ngươi?

Bị Thanh Tâm hỏi vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức sửng sốt. Hồi lâu, lại chợt bật cười, nói:

- Tiểu yêu vừa vào cửa, Thanh Tâm tiểu thư liền bắt đầu chất nghi thân phận tiểu yêu, tiểu yêu đã nói là tới làm thuyết khách, đến cùng là muốn nói điều gì, Thanh Tâm tiểu thư lại không hỏi mảy may. Chẳng lẽ... Tiểu thư không hiếu kỳ?

Nghe được lời này, Thanh Tâm lập tức càng thêm hoảng loạn.

Nàng đột nhiên nhớ tới trong cuộc đối đáp vừa nãy. Tuy mới đầu mình đã rất cảnh giác, nhưng mà... Trong cuộc vấn đáp, đối phương chỉ bằng một câu “Lục Nhĩ Mi Hầu khởi nghi”, mình thậm chí không hỏi lại đối phương “khởi nghi cái gì” ... Chẳng phải đã ám thị đối phương, giữa mình và Dương Thiền đang có bí mật nào đó, hoặc Dương Thiền vốn đang làm chuyện gì mà Lục Nhĩ Mi Hầu không cho phép?

Cứ thế trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm mới hoãn thần lại, khẽ cúi đầu nói:

- Nói đi, nàng sai ngươi tới là muốn thuyết phục ta điều gì.

- Chuyện quá khẩn cấp, thực sự cũng hết cách.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu nhẹ giọng nói:

- Thánh mẫu đại nhân hi vọng, Thanh Tâm tiểu thư có thể đáp ứng thành hôn cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Câu này vừa thả xuống, tay đang nắm sách của Thanh Tâm lập tức run lên.