Đại Bát Hầu

Chương 789: Trù bị hôn lễ



Cửa từ từ mở ra.

Lục Nhĩ Mi Hầu huyễn hóa thành bộ dạng người hầu khom lưng lui ra ngoài cửa.

Nháy mắt khi đại môn khép lại hắn tức thì thẳng người dậy. Ý cười bồi trên mặt lập tức tiêu tán, hóa thành lãnh mạc, thậm chí mang theo tí ti phẫn nộ.

- Đại Thánh gia, thế nào rồi?

- Nàng nói... Cho nàng chút thời gian để suy xét.

- Suy xét?

Lục Nhĩ Mi Hầu hóa về hình thái nguyên bản, răng lợi nghiến vang ken két.

- Mới đầu rõ ràng nàng không muốn để ta biết thân phận. Từ đầu tới cuối, nàng chỉ chấp nhận người kia. Bây giờ cư nhiên lại đổi giọng suy xét cho Dương Thiền, suy xét? A ha ha, thật thú vị, thật thú vị!

Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu siết chặt nắm tay từng bước đi tới cung thánh mẫu.

Một tên yêu tướng thân cận của Lục Nhĩ Mi Hầu vẻ mặt lờ mờ, thấp giọng hỏi:

- Đại nhân, Đại Thánh gia đây là...

- Còn không nghe hiểu à?

Sơn Dương tinh áp thấp giọng nói:

- Người gọi là chuyển thế của Phong Linh tiểu thư kia, lòng nàng hướng về thánh mẫu đại nhân. Như thế, kẻ có vấn đề không chỉ là nàng, còn có thánh mẫu đại nhân!

Nói xong, Sơn Dương tinh ném lại yêu tướng kia, bước nhanh đuổi theo Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Đại Thánh gia, Đại Thánh gia! Ngài chậm chút. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?

- Chuẩn bị hôn lễ!

- Chuẩn bị... Hôn lễ?

Chúng yêu tại trường ngơ ngác nhìn nhau.

- Cần ta nhắc lại ư?

- Dạ... Dạ!

*****

Trong gian phòng, Thanh Tâm ngơ ngác nhìn chén trà đặt trước mặt.

Đó là trà Lục Nhĩ Mi Hầu pha cho nàng, nước trà đã nguội lạnh, tâm tư nàng lại vẫn hỗn loạn không thôi.

- Nếu ngài không đáp ứng, thánh mẫu đại nhân khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Ngài cũng biết rồi đấy, Lục Nhĩ Mi Hầu mà điên lên, ai cũng không ngăn được. Huống hồ, hắn tịnh không có ký ức cùng chung hoạn nạn với thánh mẫu đại nhân. Thánh mẫu đại nhân cũng vì bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.

Lời “khuyên nhủ” của Lục Nhĩ Mi Hầu vang vọng trong đầu Thanh Tâm, nhịp tim gia tốc, phảng phất muốn bức huyết dịch khắp người ra ngoài cơ thể.

- Dương Thiền tỷ, sẽ xảy ra chuyện?

Nàng không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Dương Thiền lại bị giam lỏng, càng không biết Lục Nhĩ Mi Hầu do đâu mà khởi nghi tâm. Nhưng...

Trực giác nói cho nàng. Hết thảy nhất định có liên quan đến sự hiện diện của nàng.

Ngày đó chẳng phải Dương Thiền đã chiếm hết thượng phong? Vì sao đột nhiên lại...

Hồi lâu, nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Nàng đã quyết định chặt đứt quá khứ, nhưng mà, giờ có lẽ không đến lượt nàng quyết định nữa rồi. Thậm chí, vì duy hộ dự tính đã vạch sẵn. Nàng tất phải bồi cả chính mình...

*****

- Thánh mẫu đại nhân...

Một tên yêu tướng len lén mở hé cửa sổ phòng Dương Thiền.

Dương Thiền vội bước nhanh đi tới.

- Ngài là...

- Mạt tướng là bộ hạ cũ của Lữ thừa tướng, thừa cơ lần này Sư Đà quốc chiêu binh mãi mã nên lẻn vào.

Yêu tướng kia thần sắc hoảng hốt nói:

- Mạt tướng vừa nghe được một ít tin tức xác thực. Nói Lục Nhĩ Mi Hầu đã lén tới gặp Thanh Tâm thượng nhân, hơn nữa còn dùng diện mạo kẻ hầu dưới trướng ngài. Giờ hắn đang hạ lệnh trù bị hôn lễ.

- Hôn lễ?

Dương Thiền không khỏi cả kinh.

Không đợi Dương Thiền kịp phản ứng, yêu tướng lại nói tiếp:

- Mạt tướng chính đang nghĩ cách liên hệ Thanh Tâm thượng nhân, có điều, lầu các kia nhìn như không người canh giữ, nhưng trong bóng tối, thủ vệ lại nghiêm hơn cả nơi này. Mạt tướng không biết liệu có thành công hay không. Mạt tướng tới chuyến này, chỉ hi vọng thánh mẫu đại nhân được biết. Lục Nhĩ Mi Hầu đã có giới tâm với ngài, mong ngài chú ý an toàn bản thân, đừng nên khinh cử vọng động!

Nói xong, yêu tướng quay đầu liền đi.

Ánh trăng mờ tối, Dương Thiền thậm chí không thấy rõ nét mặt yêu tướng kia, chỉ kịp nhớ được khí tức của hắn.

- Muốn... Cử hành hôn lễ?

Dương Thiền bất giác siết chặt nắm tay.

Không lâu sau, một đội yêu binh giơ cao cây đuốc đi qua trước cửa sổ, ánh sáng hắt tới chiếu ngời xung quanh.

*****

Thời này khắc này, đêm khuya. Gió từ từ thốc tới, cuộn lên cát bụi đầy đất.

Trọn cả Phụng Tiên quận chìm trong thinh lặng.

Trong phòng. Huyền Trang châm ngọn đèn dầu, ngồi trước bàn chăm chú tra duyệt gì đó. Một tay xoa nhẹ bả vai.

Đau nhức, là cảm giác duy nhất hiện giờ.

Một thân phàm thể, ngày ngày không ngừng đào móc dày vò.... Một ngày hai ngày có lẽ còn được, chứ nếu thường niên như thế, ai có thể chịu cho thấu?

Ban ngày còn đỡ, lúc làm việc chỉ cảm thấy mệt nhọc, chứ một khi đến đêm buông lỏng nghỉ ngơi... Toàn thân không có tấc thịt nào là không run rẩy.

- Đông đông đông.

Một hồi tiếng đập cửa truyền đến.

- Huyền Trang pháp sư.

Đây là thanh âm của lão Quận Vương.

Huyền Trang khoác áo lên, bước nhanh đi tới, khẽ vươn tay mở ra cửa phòng.

Ngoài cửa. Lão Quận Vương tay cầm một chiếc khay,trong khay là mấy mẩu bánh khô.

- Lão Quận Vương đây là...

Huyền Trang lập tức sửng sốt.

- Huyền Trang pháp sư khổ cực.

Lão Quận Vương nghiêng người lách qua cửa, đặt khay trên mặt bàn, cười nói:

- Mấy ngày nay, Huyền Trang pháp sư vì Phụng Tiên quận chúng ta mà khổ cực. Lão đầu tử nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì quý giá tặng cho ngài. Mấy khối bánh khô này, xem như chút tâm ý nho nhỏ.

Nghe vậy, Huyền Trang lập tức súc mày.

Hắn ngơ ngác nhìn khay bánh khô, lại nhìn lão Quận Vương.

- Lão Quận Vương ngài đây là... muốn tiễn khách?

Vừa nghe, lão Quận Vương không khỏi có phần lúng túng, lại vẫn cắn răng nói:

- Không coi là tiễn khách. Huyền Trang pháp sư có ý tốt, lão đầu tử sao làm chuyện thất đức đấy được? Chỉ là...

Dừng một chút, lão Quận Vương ngập ngừng nói:

- Chỉ là, nếu đã đào không ra nước, thôi thì coi như xong...

Hồi lâu, thần tình Huyền Trang dần bình tĩnh lại.

Đây là chuyện hẳn trong ý liệu. Không đào ra nước, Phụng Tiên quận lại nhiều thêm một miệng ăn, với hiện tại mà nói, không phải là chuyện tốt.

Hắn hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn lão Quận Vương, không nói lời nào.

Lão Quận Vương lại vẫn trông mong nhìn hắn.

Lúc này, hai người đều không biết, ngay trên nóc nhà, hầu tử sớm đã xốc lên mái ngói, khe khẽ quan sát bọn họ.

- Lần này, chắc Huyền Trang pháp sư sẽ vứt bỏ?

Lữ Lục Quải ở bên áp thấp giọng nói.

- Chắc phải vứt bỏ thôi. Có điều hắn tuyệt đối không phải loại người chưa làm được gì đã chịu rời đi.

Ngưu Ma Vương nhẹ giọng nói:

- Có lẽ hắn sẽ nhờ chúng ta đào giúp, hoặc để chúng ta xin Thiên Đình hàng chút mưa xuống đây.

Nói rồi, trên mặt hai người đều hiện thần sắc vui mừng.

Hầu tử lại cười không ra.

Một bên, Tiểu Bạch Long khe khẽ nói:

- Nhưng mà, làm thế khác gì chứng tỏ phổ độ chi đạo của Huyền Trang pháp sư là sai? Vậy chúng ta tây hành, còn ý nghĩa gì nữa?

Vừa nghe, Lữ Lục Quải và Ngưu Ma Vương lập tức ngậm miệng, không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, thiên địa đột nhiên chợt lóe, một tiếng sấm rền truyền đến.

Hầu tử chợt ngước đầu, trông thấy một mảnh mây đen!