- Trời muốn mưa?
Hai mắt hầu tử không khỏi mở to, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Chẳng phải Lý Tĩnh đã nói nơi này hạ mưa, nơi khác phải chịu khô hạn ư? Sao lại đột nhiên cho phép?
Đây có vẻ không giống với tác phong Thiên Đình.
Trong nhà, Huyền Trang và lão Quận Vương vừa nghe được tiếng sấm rền liền chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Nháy mắt, nước mắt lão Quận Vương tràn mi mà ra.
- Trời muốn mưa, ha ha ha ha, hạ mưa rồi?
Cả người hắn nhảy nhót tung tăng như hài đồng, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, lôi kéo tay Huyền Trang nói:
- Nhanh, mau tìm thau chậu hứng nước! Mau mau mau mau! Lão thiên mở mắt rồi, lão thiên mở mắt rồi!
Hắn vung chân cuồng chạy về hướng sân viện nhà mình.
- Nhanh đi ra hứng nước! Trời sắp mưa! Trời sắp mưa! Phụng Tiên quận được cứu rồi! Ha ha ha ha!
Tiếng cười vui thảnh thốt như tiếng khóc vang vọng giữa trời đêm.
Trong tiếng sấm rền chớp giật, từng cơn gió mang theo khí lưu ướt át đập mặt mà đến. Hết thảy mọi thứ bốn phía như chợt bừng lên sức sống, cảm giác như thể toàn bộ thế giới được hồi sinh trở lại.
Huyền Trang ngẩng đầu nhìn lên hầu tử trên nóc nhà.
- Đây là...
- Ta cũng không biết.
Hầu tử phất phất tay.
Không ngập ngừng quá lâu, Huyền Trang xoay người, lao vút vào trong nhà, rất nhanh liền chuyển ra một đại đội thau chậu.
- Giúp đỡ hắn đi.
Hầu tử quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Ngưu Ma Vương:
- Dọn hết mọi thứ có thể hứng nước của Phụng Tiên quận ra đây.
- Dạ!
Tùy theo Ngưu Ma Vương vươn tay khẽ vẫy, vô số yêu tướng từ trong mấy ngóc ngách túa ra. Bọn họ nhanh chóng xông tới những phòng ốc bỏ hoang chung quanh, lôi hết thảy những vật có thể hứng nước ra.
Nhất thời, mọi ngóc ngách trong trọn cả Phụng Tiên quận cơ hồ đều đặt đầy thau chậu dung khí.
- Thế này có được tính là Huyền Trang pháp sư phổ độ thành công?
Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi.
- Chắc là không được. Chẳng qua... Cũng đỡ hơn triệt để thất bại.
Hầu tử khẽ thở dài một hơi:
- Có lẽ Thiên Đình chuyển chút nước mưa từ nơi nào đó, trước đưa tới chiếu cố chúng ta. Khó được có lúc Ngọc đế cũng khai khiếu.
Hầu tử khom lưng ngồi xuống, sờ cằm nhìn quét hết thảy trước mắt, lặng lẽ chờ đợi trận mưa to tầm tã đổ xuống.
Nơi xa, lão Quận Vương vẫn đang kêu gào:
- Mau ra hết đây! Mau ra đây! Trời sắp mưa! Nhanh nhanh hứng nước!
Thời này khắc này, hắn đã lão lệ tung hoành.
Trọn cả Phụng Tiên quận trung sớm đã không còn mấy người, số lão nhân còn lại đều ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn vẫn cứ không ngừng kêu gào, điên điên khùng khùng, như thể muốn kêu gào những người đã rời đi quay lại.
- Cũng tốt, xem như giải vây. Làm được một chuyện tốt.
Hầu tử cười lên đành chịu.
Lữ Lục Quải ở bên cũng cười.
Không phải kết quả tốt nhất, nhưng... Chí ít không phải xấu nhất. Nếu không có trận mưa này, chắc Huyền Trang chỉ còn nước bị đuổi ra khỏi Phụng Tiên quận.
Ẩn ẩn, hầu tử có phần thất vọng.
Rất nhanh, mọi công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành. Lão Quận Vương vẫn muốn chuyển ra càng nhiều dung khí. Lại đột nhiên phát hiện dung khí trong toàn Phụng Tiên quận đã được dời ra từ thủa nào!
- Đây nhất định là thần tiên hiển linh! Nhất định là thế! Ha ha ha, đều nhờ phúc của Huyền Trang pháp sư. Lão phu ngu độn, ngài nhất định là do Phật tổ phái tới cứu vớt Phụng Tiên quận. Lão phu cư nhiên còn muốn đuổi ngài đi... Cầu Huyền Trang pháp sư tha thứ! Cầu Huyền Trang pháp sư tha thứ!
Hắn dẫn theo đám lão giả vội quỵ sụp trước mặt Huyền Trang, nắm lấy tay Huyền Trang ngao ngao khóc lớn.
- Lão Quận Vương đừng như vậy, mưa này... Mưa này không liên quan gì đến bần tăng.
- Mưa khoan hẵng nói, chứ những thau chậu này, chắc phải có liên quan, đúng không? Là Huyền Trang pháp sư cảm động thương thiên, là Phật tổ hiển linh a!
Huyền Trang đành chịu nhìn bọn họ, chỉ biết luống cuống tay chân dìu đỡ lão Quận Vương, đáng tiếc dù làm thế nào lão Quận Vương cũng không chịu đứng dậy.
Mấy gõ vái vang rền. Huyền Trang không nhận cũng phải nhận.
Thời gian dần dần trôi đi, mấy lão giả ai nấy đều kích động tới nỗi ngao ngao khóc lớn, Huyền Trang luống cuống tay chân vỗ an, hầu tử ở trên mái hiên đành chịu đứng nhìn.
Nhưng mà, sấm rền chớp giật liên tục, lại một mực không thấy hạ mưa.
Dần dần, lão Quận Vương ngừng khóc kêu. Cư dân bốn phía đều nghi hoặc nhìn trời.
- Không đúng a, mây gió như vậy... Liệu có phải có vấn đề?
Hầu tử thoáng ngước đầu.
Ngay khi hầu tử đang chuẩn bị đằng không mà lên, xông tới tầng mây xem xem tình hình. Thì mây đen bất chợt dần tiêu tán!
Sững sờ, tất cả mọi người, bao gồm hầu tử, lão Quận Vương, Huyền Trang, ai nấy đều ngây dại.
Chỉ thoáng chốc, đỉnh đầu liền khôi phục lại vẻ trời quanh mây tạnh như trước, mấy ngôi sao sáng lên lấp lánh giữa đêm đen.
- Chuyện gì thế này?
Hầu tử không khỏi giật mình, vội vàng nhún người lao vút lên trời cao, lại phát hiện hết thảy vết tích đã tiêu tán từ thủa nào. Hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí không còn một phân một hào bóng dáng của mây đen.
Nháy mắt, chúng nhân đối mặt nhìn nhau.
Gió khô khốc lại lần nữa quét qua mặt đất Phụng Tiên quận, hết thảy tựa hồ lại trở về như trước, chỉ thừa mỗi đám đông đứng ngơ ngác trên đại địa, còn có vô số dung khí bày la liệt.
- Đây là... Chuyện gì? Chẳng phải trời sắp mưa ư?
Lão Quận Vương ngơ ngác trông hướng Huyền Trang.
Nhất thời, Huyền Trang chỉ biết cúi đầu.
Vấn đề này, hắn không cách nào hồi đáp.
- Không, không đâu, lát nữa nhất định sẽ hạ mưa, lát nữa nhất định sẽ hạ mưa.
Lão Quận Vương chém đinh chặt sắt nói.
Một đám lão nhân nửa người xuống mồ cứ thế bọc lấy chăn tụ vào nhau, ngơ ngác nhìn trời.
Thần tình ấy, Huyền Trang nhìn mà tâm tạng khẽ run lên.
- Chuyện này rốt cục là thế nào? Bày trò đùa chúng ta chắc?
Hầu tử chỉ vào Ngưu Ma Vương quát nói:
- Ngươi! Lập tức gọi Lý Tĩnh tới đây gặp ta! Lập tức!
- Dạ!
Chống lấy eo, hầu tử trùng trùng thở dốc. Cảm giác hệt như vừa bị kẻ nào đó đùa bỡn.
Ngưu Ma Vương đi, Phụng Tiên quận vui quá hóa buồn lại vẫn chưa hề tiêu tán.
Những lão nhân kia vẫn đứng ngơ ngác giữa sân cùng lão Quận Vương, ngửa đầu nhìn trời, không nguyện rời đi.
Huyền Trang đành phải ở lại trong sân cùng bọn họ, tay nắm chặt Tàng Tâm thạch mà Nữ Oa cấp gửi tặng.
- Liệu có phải... Bần tăng đã làm sai điều gì?
- Không, không!
Lão Quận Vương vội vàng quay người, nắm chặt tay Huyền Trang nói:
- Không phải Huyền Trang pháp sư ngài sai, là lão đầu tử ta sai. Ngài giúp chúng ta đào giếng, cảm động trời cao, mới có mây đen hàng xuống. Nhưng lão đầu tử ta cư nhiên muốn đuổi Huyền Trang pháp sư đi... Nhất định là lão đầu tử ta sai! Nhất định là lão đầu tử chọc giận Phật tổ, mới khiến Phụng Tiên quận bị trừng phạt! Đại sư và mây đen đều là hi vọng của Phụng Tiên quận, mây đen đi rồi! Đại sư ngài không thể cũng đi theo!
Ngưng thị nhìn lão Quận Vương lão lệ tung hoàng, nhất thời Huyền Trang không biết nói gì để an ủi. Chỉ đành giữa nguyên tư thế, lẳng lặng nhìn hắn.
Trên mái hiên, hầu tử tức tối đến nỗi khóe môi giật giật liên hồi.
*****
- Phụng Tiên quận hạ mưa?
Lý Tĩnh súc mày hỏi.
- Không có mưa. Nhưng vấn đề là vốn sắp mưa, mây đen, chớp giật, cái gì cũng đủ cả, kết quả lại đột nhiên chẳng thấy đâu.
Ngưu Ma Vương xoa xoa nắm tay nói:
- Đại Thánh gia rất tức giận, gọi Lý thiên vương lập tức tới gặp hắn.
Lý Tĩnh nghe mà sửng sốt không thôi, vội vàng quay đầu trông hướng Na Tra ở bên, nói:
- Phụng Tiên quận là địa giới của Tây Hải Long Vương. Nhanh cầm tấu báo hạ mưa của Tây Hải Long Vương tới.
Na Tra gật đầu, xoay người chạy nhanh tới thành lâu Nam Thiên môn.
Không lâu sau, liền thấy hắn trở về, trong tay cầm một bản sách cao nửa người.
Trải sách ra đất, Lý Tĩnh nhoài người tra duyệt. Rất nhanh, hắn tìm đến ghi chép tại Phụng Tiên quận. Chỉ thấy có mỗi dấu x, trừ đó ra, không thấy viết gì nữa cả.
- Không khả năng, không khả năng, trong vòng ba năm nữa Phụng Tiên quận không khả năng hạ mưa.
- Cái đó bản vương quản không nổi.
Ngưu Ma Vương hừ một tiếng nói:
- Dù sao đã thấy mây đen, chớp giật.. Thế này đi. Thiên vương vẫn nên tới giải thích một tiếng cho Đại Thánh gia. Chứ nếu ngài không đi, làm vậy e rằng sẽ khiến Đại Thánh gia tự thân tới mời.
Đối mặt với câu nói giống như thông điệp sau cùng này, Lý Tĩnh do dự hồi lâu, cuối cùng từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc giản.
*****
Đồng thời với đó, Huyền Trang đã mượn cớ rời khỏi sân viên mà đám lão nhân đang tụ tập, đi tới một con hẻm nhỏ.
Trong góc hẻm nhỏ, hầu tử chính đang ngồi xổm móc móc lỗ tai.
Từng bước đi tới trước người hầu tử, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Bần tăng từng nói qua, chuyện tây hành, không cần Đại Thánh gia ra tay.
- Ta không ra tay. Nếu ta ra tay. Liền không chỉ có mỗi mây đen, hẳn phải hạ mưa luôn mới đúng.
Nói rồi, hầu tử điềm nhiên phủi phủi móng tay như không có việc gì.
Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, nhìn đăm đăm hầu tử. Không nói nửa lời.
Nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng ai oán của đám lão giả, nắm tay Huyền Trang bất giác siết chặt
- Làm sao, ngươi không tin tưởng?
Hầu tử chống eo chậm rãi đứng lên.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn hướng lão Quận Vương đang đứng, nói:
- Bần tăng tin tưởng, chỉ là...
- Chỉ là?
- Chỉ là. Chuyện tây hành chứng đạo cần phải đi từng bước một, không thể một lần là xong. Đạo chưa chứng, dù đến Linh sơn, lại có ích gì?
- Vậy là vẫn không tin tưởng?
Hầu tử nhếch môi, khẽ thở dài:
- Ta từng nói qua, nếu quả đúng là ta ra tay, vì sao cuối cùng không thấy hạ mưa?
- Thế vì sao thau chậu trong toàn Phụng Tiên quận đều được dời ra? Không lẽ chính chúng mọc chân?
- Ngươi!
Câu này vừa ra, nhất thời, hầu tử không biết nên trả lời thế nào. Chỉ biết trợn trừng mắt coi chừng Huyền Trang.
- Bần tăng đã nói rồi, chuyện tây hành, không cần Đại Thánh gia ra tay.
- Nếu ta không ra tay, ngươi còn sống được tới giờ?
- Chính bởi vạn sự ỷ lại Đại Thánh gia, chặng đường này bần tăng mới chẳng có mấy thành tựu.
- Ngươi đang trách ta?
Hầu tử chợt bật cười, ý cười mang đầy vẻ trào phúng.
Dưới ánh trăng, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Huyền Trang không nhường nửa bước, hồi lâu, hầu tử đành nhịn. Lắc đầu phẫn hận nói:
- Quên đi, ta cũng không hi vọng ngươi tin tưởng ta. Ngươi có tin hay không đều thế cả.
Nói rồi, hầu tử tiện tay vung quyền trùng trùng đánh lên vách tường, trực tiếp đánh xuyên vách tường vốn đã hủ hoại mềm nhũn.
Cát bụi tràn ra.
Xoay người, hầu tử tung mình nhảy lên mái hiên, tấn tốc liền tan biến vào trong bóng đêm.
Hẻm nhỏ chỉ thừa lại mỗi mình Huyền Trang lặng lẽ đứng đó, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chậm rãi xoay người, rời đi.
*****
Cách đó trăm dặm, Linh Cát khẽ cười, xoay người rời đi.