Đối với một cá nhân mà nói, đáng sợ nhất, thường thường không phải là không có hi vọng. Trên thực tế, đối với tuyệt đại đa số sinh linh sinh tồn trên thế giới ở thời này khắc này, bao gồm Yêu, Nhân, cũng gồm cả thần tiên, đối với bọn họ mà nói, sinh hoạt đều là không có hi vọng. Mà bọn họ cũng sớm quen với tháng ngày không có hi vọng ấy.
Đáng sợ nhất, thường thường là nghênh tới hi vọng, rồi lại mất đi.
Đêm nay dài đăng đẳng, ngay cả Huyền Trang đều không biết nó sẽ kéo dài tới bao giờ. Hắn phảng phất nhìn thấy đám lão nhân tụ cùng một chỗ đang già đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Mà một khắc trước, bọn họ còn đang hân hoan vui sướng.
Đó là sự tuyệt vọng hiện hữu ngay trước mặt.
Lão Quận Vương liên tục lôi kéo tay Huyền Trang, không ngừng nói:
- Huyền Trang pháp sư, ngài ngàn vạn không thể đi, ngài ngàn vạn không thể đi.
Tiếng cầu xin nức nở cứ vang lên mãi đến khi lão Quận Vương ngất đi.
Hắn té xỉu. Nhưng mà, các lão nhân bốn phía đều không mấy sá dị, ai nấy thần tình đờ đẫn.
Chỉ chớp mắt, Huyền Trang đột nhiên hiểu được nhân quả trong đó.
Đại khái từ cái khắc mà bọn họ chọn ở lại nơi này, liền đã chú định kết cục phải nhận hôm nay. Khổ cực sống sót, sống mà không có hi vọng, thẳng đến ngày nào đó, đột nhiên chết đi...
Đây là chân tướng mà ai trong bọn họ cũng đều biết.
Huyền Trang không đi khuyên nhủ những lão nhân kia trở về phòng, bởi vì khắc này, hắn phảng phất hiểu được thống khổ trong lòng họ.
Khuyên, cũng khuyên không nổi. Quan trọng hơn là, chính bản thân Huyền Trang đều không biết nên khuyên thế nào.
Sau khi dìu lão Quận Vương về phòng, Huyền Trang lại lần nữa cầm lên chiếc thuổng. Dưới ánh trăng, hắn từng bước đi tới miệng giếng còn đang đào dở.
Từ xa xa nhìn theo lưng ảnh Huyền Trang, hầu tử thấp giọng nói:
- Ngươi cảm thấy, phổ độ liệu có được không?
Thiên Bồng ở bên nghiêng mặt sang, đờ đẫn nhìn hầu tử.
Hồi lâu, hắn quay đầu lại, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cảm thấy không được?
- Ta không cảm thấy không được.
- Nhất định là ngươi cảm thấy không được mới hỏi như thế. Bằng không ngươi tuyệt đối sẽ không nói vậy.
- Ngươi!
Nhất thời hầu tử cứng họng, cắn răng, hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Được rồi, đúng là ta cảm thấy, chúng ta càng lúc càng đi vào ngõ cụt. Tâm lý càng lúc càng không có lòng tin. Giờ ta cũng không biết đường này mà chúng ta đi... Rốt cục sẽ dẫn tới đâu.
- Lý Tĩnh tìm ta.
- Hả?
- Hắn nói chuyện mây đen sấm chớp không liên quan gì tới Thiên Đình, ta cảm thấy, điều hắn nói là thật.
Nghe vậy, hầu tử có phần bực dọc nghiến răng nói:
- Vậy cũng phải đi qua gặp ta một chuyến, không tới, ta xem như hắn mặc nhận. Rồi sẽ cho hắn biết tay!
- Tới thì sẽ tới, có điều... Ngươi cũng nên nắm chắc phân tấc.
Hít một hơi thật sâu. Thiên Bồng thong thả nói:
- Ý ta là, nếu đã không liên quan tới bọn họ, vậy đừng quá điêu nan làm gì.
*****
Trời dần chuyển sáng.
Trong thư phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi xiên xẹo trên ghế, vẻ mặt không vui.
- Đại Thánh gia, thánh mẫu đại nhân nói muốn gặp ngài.
- Nàng còn nói gì nữa không?
- Không, chỉ nói muốn gặp ngài thôi.
- Không thấy!
- Dạ... Dạ!
Yêu binh vội khom người chắp tay, lui ra ngoài cửa.
Hồi lâu, Sơn Dương tinh thủ ở bên cạnh thấp thỏm nói:
- Đại Thánh gia, ngài thật... Thật sự không gặp thánh mẫu đại nhân một lần?
- Gặp nàng làm gì?
- Thánh mẫu đại nhân đương sơ cúc cung tận tụy vì Hoa Quả Sơn. Nếu không có nàng, đương sơ sao có thể...
- Im mồm!
Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án.
Lập tức, Sơn Dương tinh sợ đến nỗi quỳ rạp cả người xuống, không dám nhúc nhích mảy may.
- Đều là lừa đảo, toàn bộ là lừa đảo!
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng giận quát:
- Dương Thiền! Từ mới đầu ta đã tin tưởng nàng như vậy, thậm chí ném cả Đa Mục vừa lập công lớn vào ngục giam. Kết quả, rốt cục nàng cư nhiên... Cả Thanh Tâm kia nữa, ngay từ đầu đã gạt ta. Thậm chí ta đã phóng thấp giới tâm với nàng, bởi vì nàng có thân phận sư muội. Ta liền cho phép nàng tự do lui tới trong Sư Đà quốc. Kết quả thì sao?
Sơn Dương tinh cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe.
Lục Nhĩ Mi Hầu càng nói càng giận, lại thêm một chưởng vỗ lên bàn án, giận quát nói:
- Ta hung ác với người khác. Nhưng ta chưa từng hung ác với các nàng? Dù có là hiện tại, đối với Thanh Tâm kia, ta cũng chỉ giam lỏng. Nếu thực sự muốn đối phó nàng, sớm đã ném vào trong lao cho ăn khổ hình, làm gì dung nàng qua ngày thoải mái như vậy? Hai nữ nhân này... Ta có điểm nào không bằng hắn? Vì sao đều hướng về hắn? Nếu đã thế, còn gì để nói nữa? Ta dùng các nàng làm mồi câu gia hỏa kia! Chỉ cần ta gióng trống khua chiêng thành thân. Không sợ hắn không đến, đến lúc đó, từ từ nghĩ xem làm sao dày vò!
Nghe xong đoạn lời này, tâm tạng Sơn Dương tinh lập tức lộp bộp mấy tiếng.
- Dùng thánh mẫu đại nhân và Thanh Tâm tiểu thư làm... Làm con tin?
- Thì sao? Ngươi đồng tình các nàng?
Tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi nghiêng hướng Sơn Dương tinh.
Vừa nhìn, Sơn Dương tinh không khỏi giật mình, vội lắc đầu.
- Không phải là được!
Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi, thong thả nói:
- Ta đã không còn nhiều thời gian. Nếu không phải, vậy ngươi giúp ta nghĩ phương án nào khả thi. Lần này, nhất định phải khiến hắn chỉ tới không lui!
Nhất thời, thư phòng chìm trong thinh lặng, chỉ thừa mỗi tiếng thở dốc trùng trùng của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Sơn Dương tinh quỳ rạp xuống đất, tâm tạng như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hắn không phải một phương chư hầu Yêu tộc như Đa Mục Quái hay Bằng Ma Vương, trong cảm thụ của hắn, bất luận là Đại Thánh gia, tam thánh mẫu, hay Phong Linh tiểu thư, đó đều là tồn tại cực trọng yếu với Yêu tộc, không thể đụng tới.
Nhưng mà, giờ hắn... Cư nhiên bị yêu cầu dùng tam thánh mẫu và Phong Linh tiểu thư đi đặt bẫy một Đại Thánh gia khác...
Nghĩ tới đây, tay chân hắn không khỏi phát lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Hồi lâu, hắn ngập ngừng nói:
- Đại Thánh gia, thần có câu này, không biết có nên nói hay không.
- Nói.
- Lấy thực lực của Đại Thánh gia ngài, lại thêm hai lá bài tam thánh mẫu, Phong Linh tiểu thư, tưởng muốn... Tưởng muốn thành sự, không khó. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Sơn Dương tinh khẽ ngẩng đầu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, thấp giọng nói:
- Chỉ là, thần sợ Đại Thánh gia ngài ngày sau, hối hận.
Cúi đầu nhìn xuống Sơn Dương tinh quỳ ở trước mặt, Lục Nhĩ Mi Hầu nhàn nhạt nói:
- Tiếp tục.
Nghe vậy, Sơn Dương tinh mới nuốt khô ngụm nước bọt, phồng lên dũng khí thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia là hi vọng của Yêu tộc, cũng là ân nhân của thần. Nếu không phải nhờ Đại Thánh gia, không chừng giờ thần vẫn đang ổ trong ngóc ngách nào đó, chứ làm gì được thành thừa tướng. Thần cảm thấy, yêu quái ở Sư Đà quốc hẳn đều chung suy nghĩ như thần. Không nghi ngờ, so với người kia, Đại Thánh gia ngài càng thêm có lợi với đại Yêu tộc ta.
Lời tới chỗ này, Sơn Dương tinh lại thoáng ngẩng đầu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu. Sau khi xác định sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu không thấy có bất cứ dị thường nào, mới nói tiếp:
- Nhưng mà, tam thánh mẫu và Phong Linh tiểu thư không phải là yêu, ở trong mắt các nàng, chắc sẽ cảm thấy quá khứ càng thêm trọng yếu.
- Quá khứ?
- Đúng vậy.
Sơn Dương tinh vươn tay lau mớ mồ hôi, thấp giọng nói:
- Chính là ký ức.
- Thế nên, ta vĩnh viễn không bằng hắn, ý ngươi là vậy?
- Không không không!
Sơn Dương tinh vội lắc đầu khoát tay nói:
- Thần cho là, Đại Thánh gia hẳn nên nói chuyện thẳng thắn cùng các nàng! Thật đấ, đây là lời thật lòng của thần! Có lẽ, ngồi xuống nói chuyện, vấn đề liền được giải quyết!
- Ngồi xuống nói chuyện liền giải quyết?
Nhìn Sơn Dương tinh kinh hoảng bất an, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi bật cười.
- Cũng không phải cứ ngồi xuống nói chuyện là nhất định có thể giải quyết.
Thâm tâm Sơn Dương tinh liều mạng tính toán, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra lời nào để bảo trụ Dương Thiền và Phong Linh, đành dứt khoát nói:
- Thần cho là, chí ít Đại Thánh gia ngài nên nói chuyện thẳng thắn với các nàng, sau đó hẵng làm quyết định. Rốt cuộc... Chuyện trước kia tuy Đại Thánh gia ngài không nhớ rõ, nhưng rốt cuộc nó đã tồn tại. Nhỡ ngày nào đó ngài nhớ lại, khi ấy biết làm thế nào...
Vừa nghe, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức sửng sốt.
Ánh nến khẽ đong đưa, trong thư phòng, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Hồi lâu, đôi mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi híp thành một khe nhỏ:
- Ngươi nói đúng. Nếu đã thế, vậy ta các nàng một lần cơ hội. Sinh tử có mạng, nếu gặp xong vẫn không đổi, khi ấy không trách ta được.
- Thế, Đại Thánh gia ngài quyết định gặp ai trước?
Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày, trong đầu phù hiện thân ảnh Thanh Tâm, lắc lắc đầu, lại phù hiện thân ảnh Dương Thiền, bất giác rùng mình một cái.
- Gặp Thanh Tâm kia trước đi, lần này, lấy diện mạo vốn có đi gặp!