Sáng sớm, trước cửa cung điện Sư Đà quốc trình liệt quân trận sừng sững, từng mũi trường kích dài tới hai trượng chỉ thẳng trời xanh, từ xa nhìn lại, hệt như một mảnh rừng rậm đen nhánh.
Ngay lối đi chính giữa quân trận, Thanh Tâm chậm rãi bước tới.
Bốn phía, vô số binh tướng củng vệ, ai nấy mày mắt trợn trừng, thần tình nịnh nọt thường ngày sớm đã biến mất tăm. Đối với bọn họ, thời này khắc này Thanh Tâm càng giống như một tù phạm.
- Phong Linh tiểu thư, thần cũng tính xuất thân từ Hoa Quả Sơn. Tuy trước kia thân phận thấp nhỏ, không thể có tiếp xúc gì với ngài, song cũng biết một ít. Kể ra, ngài còn là chủ mẫu của thần.
- Nói câu tiếm việt thân phận, thần không hiểu rốt cục cách nhìn của ngài đối với vị Đại Thánh gia này có gì khác biệt với vị Đại Thánh gia kia, nhưng, lát nữa ngài nhất định phải trả lời thẳng thắn.
- Tốt nhất, nên nói dễ nghe chút, ngàn vạn đừng đùa giỡn với tính mạng mình.
- Kỳ thực, hai người đó chẳng phải đều là Đại Thánh gia? Ngài gả cho ai mà không được?
- Vị Đại Thánh gia này của khác với vị kia, hắn không có ký ức khi xưa, ấn tượng đối với ngài cũng chỉ biết được chút ít thông qua miệng người khác. Bởi thế, ngài ngàn vạn đừng cảm thấy hắn không dám ra tay với ngài.
- Điều thần có thể làm chỉ đến đây thôi. Thừa lại, trông đợi vào tạo hóa của chính ngài.
Ôm lấy tâm tình thấp thỏm, dưới sự dẫn đường của Sơn Dương tinh, Thanh Tâm tản bộ bước qua quân trận, đặt chân lên đại điện.
Nền đất trơn bóng, cột trụ cao vút, trọn cả đại điện trống trơn, tuyệt nhiên bất đồng với giáo trường bên ngoài. Cơ hồ mỗi một ngóc ngách đều lộ ra khí tức lạnh buốt.
Trên vương tọa chính giữa đại điện, Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi thẳng ở đó, khẽ cúi đầu nhìn xuống Thanh Tâm.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Tâm thoáng cúi đầu tiếp tục tiến tới, đi thẳng đến trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Chuyện hôm qua, chắc là đã có người thông gió báo tin cho ngươi?
Thanh Tâm không trả lời.
Sơn Dương tinh áp thấp giọng rụt rè nói:
- Phong Linh tiểu thư, Đại Thánh gia đang hỏi ngài.
Thanh Tâm vẫn không đáp lời. Nàng khẽ giương mắt nhìn hướng Lục Nhĩ Mi Hầu, vẻ thấp thỏm cùng đành chịu hiện hết trên mặt.
- Không sao, nàng không muốn đáp. Vậy xem như nàng còn chưa biết.
Lục Nhĩ Mi Hầu bĩu môi nói:
- Ngươi đi xuống trước đi.
- Dạ.
Sát na khi xoay người, Sơn Dương tinh liều mạng nháy mắt với Thanh Tâm.
Thấy thế, Thanh Tâm lại chỉ cơ giới gật gật đầu, tính là cho hắn an tâm.
Đợi khi Sơn Dương tinh rời đi rồi. Lục Nhĩ Mi Hầu mới thong thả nói:
- Ta chuẩn bị thành hôn cùng ngươi.
- Dương Thiền tỷ biết chưa?
Thanh Tâm hỏi ngược lại.
- Nàng có biết hay không, liên quan gì đâu? Dù sao thì về cơ bản ta đã xác định tâm tư nàng không phải hướng về ta.
- Vậy vì sao ngươi còn muốn thành thân với ta? Ta cũng đâu có vẻ gì là hướng về ngươi.
- Nhưng ngươi có thể hướng về ta, không phải sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hừ nói:
- Ý ta là, bắt đầu từ bây giờ.
Ngoài cửa, Sơn Dương tinh cách qua cánh cửa nghe được câu này lập tức dậm chân.
Đây mà là nói chuyện thành khẩn? Phải là uy hiếp dọa nạt mới đúng?
Chẳng qua. Cũng hết cách rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu vốn là người như thế. Nghĩ lại, quả thực mình đã quá ngây thơ, cư nhiên hi vọng Lục Nhĩ Mi Hầu có thể thẳng thắn nói chuyện cùng Thanh Tâm... Chẳng qua, cũng đã tận lực. Về phần sự thể phát triển thế nào, sớm đã không phải tiểu nhân vật như hắn có thể khống chế.
- Ý gì đây?
Thanh Tâm hỏi ngược lại.
- Ý ta là, chuyện ngươi gạt ta, ta không so đo. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ngươi không được gạt ta nữa, phải toàn tâm toàn ý. Hiểu chứ?
Nghe vậy. Thanh Tâm lập tức bật cười.
Ý cười trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu chợt tan biến:
- Ngươi cười cái gì, điều kiện ta đưa ra chẳng lẽ không đủ tốt?
- Ngươi quả nhiên chẳng có chút ký ức nào về ta. Nếu thực sự là ngươi, tuyệt sẽ không nói với ta như vậy.
- Thực sự là ta?
Khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức co rút:
- Ý ngươi là, ta, không phải thực sự là ta?
Thanh Tâm lặng lẽ đứng dậy, nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn trước ngươi.
- Trả lời!
Gầm gào một tiếng, Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án.
Lập tức, thanh âm vọng ra toàn đại điện, ngay cả vệ binh phòng thủ ngoài cửa đều sợ đến nỗi thoáng rụt cổ lại.
Hồi lâu. Thanh Tâm mới chớp chớp mắt nói:
- Ngươi biết, bi kịch tiền thế xảy ra thế nào không?
- Hả?
- Phong Linh sớm biết mình là Tước Nhi, lại không dám nói. Bởi vì thứ căn bản nhất của một người, chính là ký ức. Đã không có ký ức. Khác gì biến thành người xa lạ, đâu còn là chính mình.
- Khi đó, hai sư phó kia còn chưa biết thực ra có cách để thực nhập ký ức vào trong thể xác. Ngay cả... Ngay cả hắn cũng không biết. Phương thức duy nhất khi ấy, chính là đánh vào địa hồn, khiến đời này triệt để tiêu tán, từ đó chân chính hồi sinh tiền thế.
Lục Nhĩ Mi Hầu híp mắt nhìn Thanh Tâm:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Phồng lên dũng khí. Thanh Tâm ngẩng đầu, từng câu từng chữ nói:
- Ta muốn nói, ngươi, xác thực không phải ngươi.
Câu này vừa ra, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức hít sâu một hơi, tròng mắt trợn trừng.
Ngoài cửa, Sơn Dương tinh căng thẳng đến nỗi đấm ngực dậm chân.
- Lớn mật!
- Chẳng lẽ không đúng ư? Ngay chính bản thân ngươi đều sợ hãi người khác chất nghi thân phận! Còn nói cái gì mà thành thân với ta... A ha ha ha, đừng nói là ngươi, dù có là người ta, ta cũng đã quyết tâm rời xa. Sở dĩ đến chỗ này, hoàn toàn là bởi bị Đa Mục Quái hiếp bách! Trước khi nói với ta những lời kia, ngươi có nghĩ qua ta đang nghĩ gì không? Đã thế, ngươi còn muốn ta toàn tâm toàn ý với ngươi? Thật là đáng cười.
Nhất thời, Lục Nhĩ Mi Hầu bị Thanh Tâm chất vấn cho á khẩu, nắm tay siết chặt run rẩy không thôi.
- Im mồm!
Khắc sau, Lục Nhĩ Mi Hầu lật tung bàn án trước người. Vật kiện trên bàn rơi rớt đầy đất. Thanh Tâm lại vẫn cứ bình tĩnh đứng đó, nghiêng mắt đi không nhìn hắn.
Chỉ vào Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy nói:
- Ngươi thật không sợ ta giết ngươi?
- Ngươi không giết được ta.
Thanh Tâm hừ lạnh nói:
- Trước khi ngươi đột phá Thiên Đạo, hai sư phó của ta liên thủ, ngươi căn bản không cách nào ứng đối. Càng huống hồ, còn có hắn.
- Đùa!
Lục Nhĩ Mi Hầu quát nói:
- Nếu hai sư phó kia không đồng ý, Đa Mục Quái có bản sự lừa ngươi ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động?
Nghe vậy, Thanh Tâm lập tức hơi ngớ.
*****
- Hắt xì!
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tu Bồ Đề đột nhiên trùng trùng hắt hơi một tiếng.
Phía đối diện bàn cờ, Lão Quân cười hì hì nhìn sang:
- Xem ra, có người đang nhắc tới ngươi.
Tu Bồ Đề khẽ súc mày, mắt đăm đăm coi chừng bàn cờ.
- Như quả không đoán sai...
Nhặt lên một quân đen đặt trên bàn cờ, Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Chắc là nha đầu Thanh Tâm. Oan có đầu nợ có chủ. Lần này nàng không mắng sai người. Ha ha ha ha.
Tu Bồ Đề vẫn cứ im lìm ngồi đó, ánh mắt tụ hết lên bàn cờ, tâm tư lại không biết đã bay tới nơi đâu.
- Người lão phu thương yêu nhất là đồ đệ này. Phật Môn bắt đầu động thủ, nếu vẫn không quản chuyện ở Sư Đà quốc, không biết sự thể sẽ phát triển tới đâu. Nếu ngươi vẫn cứ như trước, bày ra đó rồi bỏ mặc không quản, lão phu phải quản.
Nói rồi, Lão Quân nâng chung trà lên nhè nhẹ nhấp một ngụm, nói tiếp:
- Chẳng qua ta phải nói trước, nếu để lão phu quản, sau này Thanh Tâm liền thành đồ đệ của mình lão phu, ngươi... không được nhúng tay.
- Yên tâm.
Tu Bồ Đề thoáng ngẩng đầu nhìn Lão Quân một cái, vuốt râu dài nói:
- Đánh cờ mà, ra tay trước có ưu thế của ra tay trước, ra tay sau cũng có ưu thế của ra tay sau. Hơn nữa, ra tay trước thường thường thiếu hụt hiểu rõ về kỳ lộ của đối phương, đôi khi ra tay sau mới càng có lợi. Địa Tạng vương đi nhúng tay chuyện ở Sư Đà quốc, Linh Cát tới Phụng Tiên quận, giờ, nên đến lượt chúng ta.
- Đừng, chỉ ngươi mà thôi, không phải chúng ta.
Tu Bồ Đề nhặt một quân trắng lên, đặt trên bàn cờ, nói:
- Được được được, chỉ mình ta.
*****
Ngay lúc không khí trong đại điện chìm trong giằng co, một tên binh vệ đột nhiên từ ngoài cửa bước nhanh tiến vào, quỳ rạp xuống đất.
Nhất thời, ánh mắt chúng nhân tụ lại trên người hắn.
- Khải bẩm Đại Thánh gia.
Binh vệ chắp tay nói:
- Ngoài cung tới một vị tu sĩ, nói là phụng mệnh tới bái phỏng ngài.
- Tu sĩ?
Lục Nhĩ Mi Hầu đang lành lạnh nhìn chằm chằm Thanh Tâm, quát nói:
- Phụng mệnh ai? Không rảnh, không gặp, bảo hắn cút!
- Nhưng mà...
- Không nghe hiểu à? Cút!
- Nhưng mà, Đại Thánh gia.
Vệ binh rụt rè nói:
- Người đó nói là phụng mệnh sư phó ngài.