Đại Bát Hầu

Chương 793:



- Ta... Sư phó?

Lục Nhĩ Mi Hầu tức thì mắng nói:

- Ta nào có sư phó?

Nhưng mà, khắc sau, hắn ngơ ngác. Không chỉ hắn, ngay cả Thanh Tâm cùng Sơn Dương tinh ngoài cửa cũng đều ngơ ngác.

- Tu Bồ Đề tổ sư?

Yêu binh trùng trùng gật đầu.

Lập tức, lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi súc lại thành hình chữ bát, đưa mắt nhìn Thanh Tâm.

- Vừa nhắc tới hắn, hắn liền đến, muốn làm gì đây?

Thanh Tâm thẫn thờ chớp chớp mắt. Thời này khắc này, sắc mặt nàng cũng đầy vẻ mê mang.

- Không phải bản nhân Tu Bồ Đề tổ sư, chỉ là người do hắn phái tới.

Yêu binh nhẹ giọng bổ sung:

- Trung niên đạo sĩ, một thân đạo phục, tu vị đại khái là hóa thần cảnh Thái Ất tán tiên, xem bộ dạng có vẻ là môn đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Hơn nữa, còn mang theo một đứa trẻ tu vị chỉ có Ngưng Thần cảnh.

- Hài tử?

Thanh Tâm tức thì nghĩ đến Trầm Hương.

- Dẫn theo hài tử, thế ít nhất... Hẳn không phải tới để đánh nhau.

Lục Nhĩ Mi Hầu thở dài một hơi, tròng mắt đảo quanh nói:

- Gọi hắn lên điện đi.

Không lâu sau, Vu Nghĩa liền dắt theo Trầm Hương xuất hiện trong điện đường.

Vừa bước vào cửa điện, ánh mắt Trầm Hương bèn khóa định trên người Thanh Tâm, nhưng mà, rất nhanh hắn liền phát hiện sự tồn tại của Lục Nhĩ Mi Hầu, khẽ cúi đầu, bất động thanh sắc tiến về phía trước. Tròng mắt lại vẫn cứ len lén quan sát Thanh Tâm.

Tùy theo Vu Nghĩa một đường đi tới trước vương tọa Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngồi, hai người dừng chân lại.

Vu Nghĩa khom lưng chắp tay nói:

- Đệ tử Vu Nghĩa, tham kiến Ngộ Không sư thúc, tham kiến Thanh Tâm sư thúc.

Trầm Hương cũng vội học theo, khom người chắp tay:

- Đệ tử Trầm Hương, tham kiến sư phó.

Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ vào Trầm Hương hỏi:

- Đồ đệ của ngươi?

Thanh Tâm không đáp lời mà hướng Trầm Hương vẫy vẫy tay.

Vừa vẫy, Trầm Hương lập tức chạy chậm lao vào trong lòng Thanh Tâm.

- Sư phó...

- Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải đã bảo ngươi ngẩn ở trong giám? Ai cho ngươi tới?

- Ta hỏi sư tôn nói ngươi đi đâu rồi, sư tôn nói, ngươi bị giữ ở một nơi, tạm thời không về được. Sau đó ta liền ương cầu sư tôn để Vu Nghĩa huynh dẫn ta tới tìm.

- Sư phó thật là...

Khẽ vỗ về xoa đầu Trầm Hương, Thanh Tâm đành chịu nhìn Vu Nghĩa một cái.

Nàng càng lúc càng không hiểu nổi rốt cục Tu Bồ Đề muốn làm gì, bỏ mặc mình bị bắt thì cũng thôi. Giờ, lại đưa Trầm Hương tới nơi này... Chẳng phải khiến nàng càng thêm bó tay bó chân?

Nếu dắt Trầm Hương tới, dù cho thật có cơ hội, e rằng nàng cũng không dám trốn.

Ngẩng đầu, Trầm Hương trông hướng Lục Nhĩ Mi Hầu trên vương tọa:

- Sư phó, là Ngộ Không sư bá không cho ngươi về ư?

- Ngộ Không sư bá

Bốn chữ này vừa ra, Lục Nhĩ Mi Hầu vốn có vẻ lãnh đạm chợt sinh hảo cảm, không khỏi bật cười. Ánh mắt nhìn Trầm Hương thoáng hiện vẻ nhu hòa.

- Chuyện này ngươi đừng quản, không cần nghĩ nhiều.

- À.

Đúng lúc đó. Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay vẫy vẫy Trầm Hương, nói:

- Tới đây, để sư bá xem xem.

- Không được!

Tay Trầm Hương ôm lấy Thanh Tâm chợt càng siết chặt, nhân tiện còn trừng Lục Nhĩ Mi Hầu một cái.

Vừa trừng, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi ngẩn ngơ.

Từ trước tới nay, chỉ có Dương Thiền và Thanh Tâm mới khiến hắn có phần e dè, hôm nay cư nhiên cầm mặt nóng đi chà mông đít, lại còn chà mông đít của một đứa nhóc. Tức thì mặt đỏ lên.

Phát giác được biến hóa trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, Thanh Tâm vội lôi Trầm Hương ra sau người. Cảnh giác nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Lại đây!

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay móc móc về hướng Trầm Hương, ngữ khí có vẻ sắp phát nộ.

- Không muốn!

Trầm Hương kéo chặt chéo áo Thanh Tâm, thậm chí còn làm mặt quỷ với Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Lại đây!

Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án.

Trầm Hương bị dọa cho nhảy dựng, lại vẫn mạnh mồm nói:

- Không! Không tới! Dựa vào cái gì?

Trong cơn hoảng loạn, Thanh Tâm vội vàng che kín miệng Trầm Hương không để hắn tiếp tục chọc giận Lục Nhĩ Mi Hầu, lại hầm hầm nói với Lục Nhĩ Mi Hầu:

- Hắn còn là đứa con nít, phát nộ với nó, đáng ư?

- Ta mới không quản hắn có phải con nít hay không, hôm nay phải lột da nó mới được!

Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu đứng bật dậy.

- Ngộ Không sư thúc!

Đúng lúc này. Vu Nghĩa cơ hồ nãy giờ bị lơ là đột nhiên mở miệng.

Lập tức, chúng nhân tại trường đều quay mặt nhìn sang. Chỉ thấy Vu Nghĩa cung kính chắp tay nói:

- Sư tôn thấy Trầm Hương sư đệ nhớ nhung Thanh Tâm sư thúc, cho nên mới sai Vu Nghĩa dẫn hắn tới, sau này. Còn mong Ngộ Không sư thúc chiếu cố nhiều hơn. Ngoài ra...

Hơi dừng thoáng chốc, Vu Nghĩa mới sảng giọng nói:

- Môn quy Tà Nguyệt Tam Tinh Động không cho phép đồng môn tương tàn. Dù Trầm Hương sư đệ mục không tôn trưởng, nhưng rốt cuộc tuổi hắn còn nhỏ, mong Ngộ Không sư thúc hạ thủ lưu tình. Hơi hơi trách phạt là được.

- Cầm môn quy tới áp ta? Ta đường đường là...

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt nổi giận, nhưng mà. Không đợi hắn nói xong, liền lại sửng sốt.

Hắn đột nhiên phát giác thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, con ngươi tức tốc đảo quanh.

Mới đầu gọi hắn là “Ngộ Không sư thúc”, xong rồi lại nhắc tới “môn quy”, đây là...

Nuốt khô ngụm nước bọt, Lục Nhĩ Mi Hầu có phần không xác định nói:

- Tu Bồ Đề kia... À không, cái kia, sư phó, hắn lão nhân gia nhận ta làm đồ đệ?

- Ngài đi gặp qua sư phó chưa?

- Chưa!

- Ngài không đi gặp, sao biết hắn nhận hay không?

Chấn vỗ tay áo, Vu Nghĩa nghiêm mặt nói:

- Sư tôn nhờ Vu Nghĩa chuyển mấy câu cho ngài. Sư tôn nói, hắn cùng ngài đã là sư đồ tám trăm năm, tuy sớm hiểu rõ tính tình ngươi, nhưng có đôi lúc, ngươi cũng làm thái quá. Đặc biệt là lần này, sống lại lâu vậy rồi, mà không thấy tới bái hội sư phó, đúng là mục không tôn trưởng!

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức khẽ bật cười.

- Hắn... Hắn thật nói như vậy?

- Sư tôn trách cứ, chẳng lẽ còn giả được? Sư tôn nói, ngươi náo đông náo tây, làmcho long trời lỡ đất, chẳng lẽ không nhớ giáo huấn hơn sáu trăm năm trước? Nếu đã gặp phải vấn đề, vì sao không tới thỉnh giáo sư phó?

- Hắn nhận ta làm đồ đệ?

Lục Nhĩ Mi Hầu ngập ngừng hỏi:

- Thế còn người kia?

- Cái đó, không thấy sư tôn nhắc tới.

Vu Nghĩa nhàn nhạt nói:

- Được rồi, sư tôn còn nói, chuyện mục không tôn trưởng không thể cứ vậy mà bỏ qua, phạt ngươi chép lại môn quy năm trăm lần, để biết ngày sau còn tránh.

- Được!

Thời này khắc này, vẻ vui mừng trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu sớm đã tràn cả ra:

- Vậy ta chép ngay, chép xong rồi, cùng ngươi về Tà Nguyệt Tam Tinh Động bái kiến sư phó, thỉnh giáo thỉnh giáo lão nhân gia!

Lúc này câu này, Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để lơ là Thanh Tâm cùng Trầm Hương đang đứng bên cạnh.

*****

Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tu Bồ Đề vuốt râu khẽ thở dài:

- Nói đến cùng, đó cuối cùng vẫn là đồ đệ ta. Chỉ cần chịu hạ mình, Phật Môn nói một ngàn câu một vạn câu, cũng không bằng một câu của ta. Hắc hắc, ván cờ này, e là Phật Môn hạ sai rồi.

Nói xong, Tu Bồ Đề mỉm cười ngước nhìn Lão Quân, được đến đáp lại chỉ là một cái xem thường.

- Nói đi thì cũng phải nói lại, ngươi phân được rõ ràng trong hai bọn họ, cái nào là hồn phách tới từ thiên ngoại, cái nào vốn là thạch hầu không?

- Phân không rõ.

Tu Bồ Đề chậm rãi lắc đầu:

- Chẳng qua, cũng không cần phân rõ. Đối với ta mà nói, bọn họ đều như nhau.