Sau thoáng chốc hoảng hốt, một cảm giác kiệt sức cực độ đột nhiên ập tới, nháy mắt liền xâm chiếm toàn bộ thân thể khiến hắn cảm thấy mình như đang trí thân trong hầm băng.
Lục Nhĩ Mi Hầu kinh hoảng mở to tròng mắt nhìn đăm đăm lòng bàn tay. Trơ mắt chứng kiến nếp nhăn giống như rễ cây điên cuồng sinh trưởng trên đó, tấn tốc bố khắp từng ngóc ngách thể nội.
Tức thì, dưới ánh mắt sợ hãi của hắn, những nếp nhăn kia bắt đầu dần dần nứt ra. Đằng sau lớp da, chỉ có lông tóc...
- Đây là... Đây là chuyện gì? Chẳng phải ta đã hấp đủ máu rồi ư? Sao lại...
- Tinh khí không đủ, thân thể cũng sẽ tan vỡ.
Một thanh âm chợt vang lên trong não hải Lục Nhĩ Mi Hầu.
Hắn đột nhiên quay đầu, trông thấy Địa Tạng vương đứng ngay sau lưng!
- Ngươi... Ngươi đến lúc nào?
- Vừa nãy.
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nguyệt quang thấu qua song cửa chiếu lên mặt hắn, quỷ dị nói không ra lời:
- Ngay lúc... Ngươi nâng ấm trà lên, bần tăng liền đi vào. Ngươi hoàn toàn không cảm giác được ư?
- Ta...
Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi hoảng hốt, bất giác chuyển động thân thể tưởng muốn cách xa Địa Tạng vương hết mức có thể, đúng lúc này, đột nhiên chợt phát hiện sau lưng Địa Tạng vương là Thanh Tâm!
Thời này khắc này, Thanh Tâm bị một đoàn kim sắc quang hoa như có như không bao bọc, trôi lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã hôn mê.
- Ngươi đã quá lâu không hấp thực tinh khí, tu vị chính đang tấn tốc hạ thấp... Có phải ngươi đã quên mình còn một đối thủ, còn Thiên kiếp cần độ?
- Nàng… nàng chẳng phải đi rồi? Sao lại ở trên tay ngươi?
- Chỉ bằng bộ dạng bây giờ của ngươi, muốn đánh bại người kia? Liệu có ngây thơ quá không?
- Ta hỏi vì sao nàng lại ở trên tay ngươi?
Một tiếng gầm gào, Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng nanh ra, gân xanh gồ lên trên trán. Phối với vết rách từ từ lan tràn, có vẻ hung ác dị thường.
Khắc sau, cửa lớn mở toang. Mấy tên yêu tướng từ ngoài ngư quán mà vào.
- Đi ra! Đều đi ra cho ta!
Không đợi đám yêu tướng kịp đứng vững gót chân, Lục Nhĩ Mi Hầu đã quát to, bọn họ lập tức hoảng thần, ánh mắt kinh ngạc nhìn Địa Tạng vương.
- Muốn ta nhắc lại lần nữa à?
Chúng tướng đối mặt nhìn nhau, rất nhanh liền lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Bên trong lần nữa chỉ còn mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu, Thanh Tâm, Địa Tạng vương.
Từ đầu tới đuôi, Lục Nhĩ Mi Hầu một mực trợn trừng sít sao coi chừng Thanh Tâm đang hôn mê. Địa Tạng vương hờ hững mà nhìn.
- Ngươi hỏi nàng?
Hít một hơi thật sâu. Địa Tạng vương khẽ thở dài:
- Lúc bần tăng tạt qua, vừa khéo thấy nàng đang định rời đi, bèn thuận tay mang nàng tới trả cho ngươi. Ngươi nên cảm tạ bần tăng mới đúng.
- Là ta thả nàng đi!
- À? Vậy ư?
Địa Tạng vương quay đầu nhìn Thanh Tâm một cái, thong thả nói:
- Vì sao lại thả nàng đi? Đây chính là lá bài dùng để đánh bại người kia.
- Ta làm thế nào. Không cần ngươi quản!
Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa gầm lên.
Đó là tiếng kêu gào giống như mãnh thú tê thét. Đám yêu tướng ngoài cửa nghe mà nhịn không được rụt rụt cổ. Nhưng Địa Tạng vương chỉ sửng sốt mấy giây, rồi lại cười cười.
- Không cần ta quản... A ha ha ha, là ai, là ai mang ngươi về lại thế giới này?
- Ngươi chuẩn bị kể công với ta?
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi. Ngươi muốn về lại cái nơi đen kìn kịt kia nữa ư?
Nghe vậy, khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ giật nhẹ, một cỗ hàn khí đâm thẳng tận đáy lòng, đến nỗi khiến cho lông tóc trên người dựng đứng cả lên.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Tu Bồ Đề tổ sư thừa nhận ngươi, ngươi liền thực sự thành là Tôn Ngộ Không?
Địa Tạng vương khinh miệt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, thong thả thán nói:
- Vạn sự, đều nên trước khổ sau điềm. Trước điềm, đến sau chỉ có khổ. Người kia chắc là rất rõ đạo lý này. Bởi vậy, hắn mới có thể trở thành Tề Thiên đại thánh. Mà ngươi...
Nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu. Địa Tạng vương cười lên hừ hừ, cười khiến Lục Nhĩ Mi Hầu nghiến răng “ken két”.
Hồi lâu, Địa Tạng vương nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi tưởng muốn đánh bại người kia, bần tăng có thể dạy ngươi. Nếu ngươi không muốn... Đại khái có thể sống tạm qua ngày, bần tăng tuyệt không miễn cưỡng.
Nói xong, Địa Tạng vương vung tay lên, Thanh Tâm lập tức bị ném bay tới chỗ Lục Nhĩ Mi Hầu, được hắn vững vàng tiếp lấy.
- Nếu nàng tỉnh lại hỏi tiểu đồ đệ đã đi nơi nào, cứ nói cho nàng, tiểu đồ đệ của nàng đã theo bần tăng tu Phật. Đợi tu thành, nàng tự nhiên sẽ gặp lại. Còn nữa, đừng để nàng chạy, khỏi mất công bần tăng giúp ngươi bắt lại thêm một lần.
Cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, chớp mắt, thân ảnh Địa Tạng vương phảng phất như cát đá phiêu tán mà đi, biến mất vô ảnh vô tung. Thanh âm lại vẫn vang vọng trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu:
- Về chuyện của chính ngươi... Chờ ngươi nghĩ rõ ràng, hẵng nói cho bần tăng.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghiến răng nghiến lợi, phát ra mấy tiếng gầm nhẹ tràn đầy địch ý, lại cũng hết cách không làm gì được.
Không có tinh khí, hắn chẳng là gì cả. Ngay như Địa Tạng vương khe khẽ tiến vào, hắn đều không phát giác.
*****
Thời này khắc này, Phụng Tiên quận, Huyền Trang cúi đầu nhìn đăm đăm ngọc giản liên hệ Lục Nhĩ Mi Hầu, hít một hơi thật sâu, cất vào trong lòng.
Trên nóc nhà cách đó không xa, hầu tử chính thấu qua cửa sổ làm như vô ý quan sát Huyền Trang.
Tiểu Bạch Long ở bên thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia, có khi nào Huyền Trang pháp sư muốn tìm Lục Nhĩ Mi Hầu?
Hầu tử quay đầu lành lạnh trừng hắn một cái.
- Chuyện đó đâu phải không khả năng, Đại Thánh gia. Ngươi nghĩ mà xem, mấy ngày nay ngươi cùng Huyền Trang pháp sư nhao mấy lần? Nói không chừng, hắn thật động tâm. Ta cảm thấy, hay là ngươi nhận lầm với Huyền Trang pháp sư, đừng để đến lúc Huyền Trang pháp sư thật quay sang nương nhờ Lục Nhĩ Mi Hầu thì có hối cũng không kịp.
Nói rồi, Tiểu Bạch Long trầm tư thoáng chốc, thong thả nói tiếp:
- Nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi, Huyền Trang pháp sư nương nhờ Lục Nhĩ Mi Hầu cũng chẳng sao. Xem ra, Lục Nhĩ Mi Hầu đã nghĩ thông, hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này. Hắn chịu giúp Huyền Trang pháp sư chứng đạo, đây là chuyện tốt. Chỉ cần có thể chứng đạo, Huyền Trang pháp sư đầu phục ai mà chẳng được, đúng không?
- Ngươi có phiền hay không?
- Ách?
Tiểu Bạch Long lập tức hoãn thần lại, vội ngậm miệng.
- Sao mưa còn chưa tới? Chẳng phải Lý Tĩnh đã đáp ứng dời mưa ở Sư Đà quốc sang bên này?
- Không nhanh vậy đâu.
Tiểu Bạch Long khoát khoát tay nói:
- Dời mưa ở Sư Đà quốc sang đây, vậy cũng phải đợi Sư Đà quốc có mưa mới được. Có chỗ nào ngày ngày hạ mưa đâu? Chờ đi, chắc chỉ mấy ngày thôi.
Nghe vậy, hầu tử hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
*****
Thanh Tâm chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mí mắt là một động phủ u ám, một ngọn đèn leo lét. Mà chính nàng, thì nằm trên một chiếc giường đá đơn sơ.
Mấy tiếng vang nhỏ yếu từ nơi xa truyền lại, nghe không rõ rốt cục là tiếng gì.
- Nơi này là... chỗ nào?
Nàng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng đúng lúc này, cảm giác đau đớn ập tới, lập tức, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng vươn tay sờ phải vật gì đó bén nhọn, sợ đến nỗi vội vàng rụt tay lại. Tập trung nhìn kỹ, mới khẽ thở phào một hơi.
Thì ra là cái bàn.
Chỗ này chắc đã có lịch sử rất lâu đời, ngay chiếc bàn đều rách nát cũ kỹ. Vụn gỗ xù xì, trong lúc vô ý mò phải, hệt như sờ trúng châm nhọn.
Thật không dễ dàng mới trấn định lại được, nàng ôm lấy trán bắt đầu tử tế hồi ức.
- Ta rời khỏi Sư Đà quốc, sau đó... Sau đó gặp phải một hòa thượng. Hắn nói hắn là Địa Tạng vương... Tiếp sau... Từ đã! Trầm Hương đâu?
Chỉ chớp mắt, Thanh Tâm chợt thanh tỉnh lại. Nàng sợ đến nỗi vội vàng nhìn quanh bốn phía, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong thạch thất nho nhỏ, chỉ có một chiếc bàn, một ngọn đèn dầu, trừ hai thứ đó ra nào còn gì khác. Càng đừng nhắc tới Trầm Hương.
Thời này khắc này, thân thể nàng đã mệt nhọc vô cùng. Linh lực không biết vì sao mà bị rút sạch, chỉ khẽ có động tác một cái liền đã mệt đến nỗi chảy đầy mồ hôi.
- Trầm Hương... Trầm Hương đâu?
Nàng giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi ra cửa.
Ngoài cửa, là một đường hầm u ám. Đối diện là một gian phòng nhỏ, đẩy cửa ra, nơi này chẳng khác gì chỗ nàng vừa ở. Nếu không phải vị trí chiếc bàn bất đồng, thậm chí Thanh Tâm đều cho rằng mình bị ảo giác.
Nàng gắng gượng đi được một đoạn trong đường hầm, rất nhanh, nàng phát hiện động phủ này lớn vượt xa tưởng tượng. Tuy không phải cố ý bố trí, song quả thực chẳng khác gì mê cung.
Hết cách, nàng đành tìm một nơi nghỉ lại, ngồi xuống điều tức.
Nếu có thể khôi phục một ít linh lực, đi ra nơi này hẳn không thành vấn đề. Chỉ là, hư nhược đến mức này, tưởng muốn khôi phục e rằng không phải một sớm một chiều là được.
Đúng lúc đó, nơi sâu trong động phủ chợt có tiếng gào thét truyền lại. Thanh Tâm cả kinh, vội vàng mở mắt, vươn tay vừa sờ, mới phát hiện pháp khí giữa eo đã không còn.
Chắc là... Bị Địa Tạng vương cầm đi cả rồi...
Nàng căng thẳng vô cùng, lại không có năng lực, chỉ biết sợ hãi trông hướng thanh âm phát ra. Lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu, tiếng gầm nhẹ vẫn đang tiếp tục, bốn phía quanh nàng lại chẳng có gì xảy ra. Tựa hồ tiếng gầm nhẹ không phải nhắm vào nàng. Hơn nữa... Tựa hồ có phần quen thuộc?
Bị lòng hiếu kỳ sai khiến, Thanh Tâm chậm rãi đứng lên, từng bước men theo thanh âm đi tới.
Hồi lâu, cuối cùng nàng đã nhìn thấy một tia sáng ngời. Mà thanh âm kia tựa hồ cũng đã gần trong gang tấc, thậm chí dùng tay đi đụng chạm nham bích, có thể cảm giác rõ nét thạch bích đang khẽ chấn động.
Nàng phồng lên dũng khí, tiếp tục từng bước tiến về phía trước.
Rất nhanh, quang mang chiếu sáng bốn phía, thanh âm lại chợt đình chỉ.
Lúc nàng chớp chớp mắt, thật không dễ dàng mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt, tức thì ngây dại.
Đây là một không gian không nhỏ dưới lòng đất.
Trên nham bích bốn phía có từng cây đuốc đang thiêu đốt, phóng xạ ra quang mang xanh lam chiếu sáng trưng mọi thứ.
Lông khỉ đầy đất, vật kiện tung tóe, mọi thứ vốn được bố trí ở đây đều bị xé thành vụn phấn.
Mà trên bình đài chính giữa không gian, Lục Nhĩ Mi Hầu đang cuộn cong thân mình, thần sắc hung tợn, đăm đăm nhìn nàng!