Đại Bát Hầu

Chương 800: Hấp một chút



Lông khỉ đầy đất tùy theo gió nhẹ Thanh Tâm mang vào mà hóa thành tro bụi phiêu tán, có cảm giác như là ảo ảnh vượt qua vô tận năm tháng.

Thời này khắc này, khuôn mặt Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn qua già nua cả trăm tuổi.

Thanh Tâm sợ đến nỗi vội giật lùi ra sau một bước:

- Ngươi... Ngươi sao vậy?

Lục Nhĩ Mi Hầu không trả lời, chỉ trừng trừng nhìn Thanh Tâm, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ tràn đầy địch ý. Thần tình ấy, hệt như tùy thời sẽ bổ nhào tới.

Thanh Tâm hơi ngớ, vội vàng tiếp tục lùi ra sau hai bước, xoay người muốn chạy.

- Đừng đi...

Một thanh âm khàn khàn truyền lại, Thanh Tâm vội ngừng chân.

Đó là thanh âm Lục Nhĩ Mi Hầu, nghe vào tai, lại giống như lão nhân lâu bệnh mới khỏi, thều thào như muốn đứt hơi.

- Đừng đi...

Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa mở miệng, ánh mắt dần dần trở nên mê ly:

- Ngươi đi, cũng sẽ... bị Địa Tạng vương bắt lại mang về.

Địa Tạng vương?

Thanh Tâm đột nhiên nhớ tới tao ngộ trước lúc hôn mê, vội quay đầu hỏi:

- Trầm Hương đâu? Trầm Hương đi đâu rồi?

- Trầm Hương không ở trên tay ta, nó bị Địa Tạng vương mang đi.

- Bảo hắn trả lại Trầm Hương cho ta, nó chỉ là đứa con nít!

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu gian nan cười cười:

- Ngươi tức giận với ta cũng vô dụng, người Phật Môn làm sao sẽ nghe ta nói?

Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Một bên là Thanh Tâm đang phẫn nộ, một bên là Lục Nhĩ Mi Hầu thống khổ vô cùng, lại vẫn cố gian nan duy trì ý cười.

Hồi lâu, Thanh Tâm lạnh lùng nói:

- Ngươi không đi, vậy chính ta đi đòi người.

- Đứng lại...

Lục Nhĩ Mi Hầu hữu khí vô lực nói:

- Nơi này là lòng đất Sư Đà quốc, đừng đi ra, đừng lộ ra... Nếu những.. gia hỏa kia biết ta đã suy nhược đến mức này... Có lẽ ta không sống nổi. Ta thật sự đã được sư phụ thừa nhận, là sư huynh của ngươi. Ta thả ngươi, ngươi cũng đừng nên cố kỵ ta nữa mới đúng. Hơn nữa, cho dù ngươi đi đòi người, bọn họ đã cố tình bắt lại, nhất định sẽ không chịu trả.

- Ta không tin bọn họ thật dám xé phá da mặt!

- Xé phá thì xé phá thôi, trong tam giới này. Phật Môn còn sợ ai?

Lời này vừa ra, Thanh Tâm ngây người.

Đúng vậy, Phật Môn khác với Đạo Môn. Tuy bọn họ cực kỳ rời rạc, nhưng lại là tông môn cực kỳ bảo thủ. Từ trên xuống dưới đều là như thế.

Phật Môn không lý nào không biết mình là đệ tử của Lão Quân và Tu Bồ Đề tổ sư. Nếu đã dám động thủ, chứng tỏ bọn họ không sợ đắc tội, càng không sợ mình đi đòi người.

Thanh Tâm đột nhiên nhớ lại mấy lời Lục Nhĩ Mi Hầu nói cho mình nghe trên đại điện không lâu trước đây.

Nếu không phải sư phó cho phép, liệu Đa Mục Quái có thể lừa mình mang tới Sư Đà quốc?

Tức thì. Khóe mắt Thanh Tâm thấp thoáng lệ quang. Cảm giác như thể đột nhiên từ tầng mây ngã xuống đáy cốc. Một khắc trước, nàng còn là ái đồ của hai vị đại năng, trên trời dưới đất, tùy tâm sở dục. Giờ thì sao?

Nàng cảm giác mình như một cục đá bỏ đi, ai cũng đều có thể ra tay. Ngay cả hạng tiêu tiểu như Đa Mục Quái đều dám, càng đừng nhắc tới Phật Môn.

Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu phía đối diện cười lên hừ hừ, ngồi bệt ra đất.

- Ngươi cười cái gì?

- Không có gì, ta chỉ nghĩ, sao ngươi nói khóc là khóc ngay được?

Thanh Tâm vội vàng lau nước mắt. Quật cường nói:

- Ta... Ta khóc lúc nào?

- Ừ ừ ừ, ngươi nói không khóc thì không khóc. Ta xem như chưa nhìn thấy gì.

- Ngươi!

Hơi hơi lấy lại bình tĩnh, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn đăm đăm Thanh Tâm, thấp giọng nói:

- Thành thật mà nói, ta thật sự có hơi... Hâm mộ ngươi. Ngươi có thể dùng nước mắt giải quyết vấn đề. Ta lại không khóc, bởi vì khóc, vô dụng, không ai xem cả.

- Ngươi đang nói cái gì?

- Không phải sao? Ngươi có hai người sư phó.

Khoát khoát tay, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả thán nói:

- Được rồi, giờ ta cũng có sư phó. Có điều ta không giống ngươi, phải tự mình giải quyết vấn đề. Thực sự hết cách mới đi tìm sư phó. Không thể lâu lâu lại rớt nước mắt, đó là biểu hiện của vô năng.

Thanh Tâm giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu, không nói nửa lời.

Hồi lâu, đợi Lục Nhĩ Mi Hầu cười mệt. Hắn ngẩng đầu lên thong thả nói:

- Được rồi, nể mặt sư phó, chuyện Trầm Hương ta sẽ giúp ngươi gánh. Bảo chứng giúp ngươi nghĩ cách đòi nó về.

- Thật ư?

- Chẳng lẽ còn có giả?

- Không phải ngươi định âm mưu gì đấy chứ?

- Ta giống người xấu vậy ư?

- Cái đó...

Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt bật cười, khẽ thở dài:

- Kỳ thực không những giống, mà ta chính là người xấu. Từ nhỏ đã chú định là người xấu. Ha ha ha ha. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của ngươi kìa. Được rồi, chuyện này đảm bảo không có âm mưu, bằng không ngươi cứ việc tới chỗ sư phó cáo ta?

“Tới chỗ sư phó... Cáo ngươi?” Hữu dụng ư?

Còn nữa, vì sao sư phó lại thừa nhận con Lục Nhĩ Mi Hầu họa hại sinh linh này, chứ không chịu ra tay cứu trợ mình?

Thanh Tâm thực sự nghĩ mãi mà không ra, lông mày nhíu chặt lại.

Có điều, thời này khắc này tựa hồ nàng đã không còn lựa chọn nào khác. Tuy Lục Nhĩ Mi Hầu đã cực suy nhược, nhưng linh lực nàng cũng bị hấp khô. Cứ vậy mà ra ngoài, làm sao tìm Phật Môn đòi người? Dựa hai bắp chân đi tới Linh sơn? Hay là tạm thời tìm chỗ liệu dưỡng ở cái nơi đầy đất là yêu quái như Sư Đà quốc?

Thế còn không bằng ở lại đây cho an toàn.

Hơn nữa, dù là lúc này, nếu Lục Nhĩ Mi Hầu cứ muốn cường hành giữ lại, nàng cũng không phản kháng được.

Do dự hồi lâu, Thanh Tâm đành lặng lẽ gật đầu.

- Ngươi bây giờ... Tình hình thế nào? Ta nghe nói ngươi cần phải hấp tinh khí sinh linh mới có thể sinh tồn, thiếu tinh khí à?

- Không chỉ là thiếu tinh khí, còn có, cắn trả.

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gãi gãi cổ, tức thì móc ra một nhúm lông:

- Chắc là do Phật Môn làm. Nếu ta không muốn khoái tốc đề thăng tu vị cùng cường hóa thân thể, kỳ thật không cần phải hấp thực quá lượng huyết dịch cùng tinh khí, tốc độ tiêu hao cũng tịnh không quá nhanh. Đại khái là sợ chuyện ta chọc chưa đủ lớn, vậy nên, lúc bọn họ mới sống lại bọn họ liền trồng xuống thứ gì đó trong thể nội, chỉ cần một đoạn thời gian tinh khí không tăng trưởng, liền sẽ sa vào trạng thái như bây giờ... Đám lừa trọc kia, đúng là quá tặc.

- Vậy ngươi định làm thế nào? Cứ một mực hấp tinh khí?

- Ta có lựa chọn khác sao?

- Thế... Giờ ngươi phải làm sao?

Thanh Tâm chớp chớp mắt, có phần thấp thỏm hỏi:

- Ta có thể làm gì giúp ngươi?

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi ngạc nhiên ngước mắt nhìn Thanh Tâm.

- Sao... Sao vậy?

- Không có gì.

Lục Nhĩ Mi Hầu vội nghiêm mặt nói:

- Ngươi muốn giúp ta... Kỳ thực cũng rất đơn giản, tu vị ngươi không tính thấp, hay là, ngươi cho ta hấp chút tinh khí?

- Hả?

Thanh Tâm ngây người.

Lục Nhĩ Mi Hầu lắc lư não đại, chậm rãi đứng dậy nói:

- Yên tâm, ta có chừng mực, chỉ hấp chút thôi.

- Hấp... Hấp chút thôi? Tinh khí còn có thể hấp một chút?

Tinh khí là cái gì, nàng sớm rõ ràng. Nàng cũng biết. Tinh khí của tu tiên giả nồng đậm hơn xa sinh linh bình thường. Nhưng thứ này mà cũng có thể chỉ hấp một chút? Chẳng phải chỉ cần khẽ hấp liền hết sạch?

- Đương nhiên có thể.

Lục Nhĩ Mi Hầu thảnh thơi tiến lại gần nàng, cười hì hì nói:

- Khác thì không dám chắc, chứ nói tới hấp tinh khí, dưới gầm trời này không ai càng chuyên nghiệp hơn ta.

- Nhưng mà... Nhưng mà...

Nhìn ánh mắt đầy vẻ đói khát của Lục Nhĩ Mi Hầu. Thanh Tâm có phần hoảng loạn. Nàng rụt nhẹ ra sau, thoáng chốc đã đến góc tường, không còn đường để lui:

- Nhưng mà, chẳng phải tinh khí chỉ cần lưu mất, liền sẽ chết?

- Đấy toàn là nói càn.

Lục Nhĩ Mi Hầu liếm liếm đầu lưỡi. Từng bước ép sát Thanh Tâm:

- Lại đây, cho ta hấp chút, chờ ta hoãn thần lại được, liền giúp ngươi đi cứu Trầm Hương.

Cắn cắn răng, Thanh Tâm nhắm mắt lại nói:

- Vậy.. được rồi! Đừng... Đừng hấp quá nhiều.

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn lộn trên trán.

Lục Nhĩ Mi Hầu co tay lại, đứng nguyên ở đó nghiêm túc đánh giá Thanh Tâm.

- Còn... Còn chưa bắt đầu? Hay là hấp xong rồi.

Lục Nhĩ Mi Hầu không nói chuyện.

- Nhanh... Nhanh chút. Ta, ta hơi sợ.

Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn không nói chuyện.

Bộ dạng đáng thương kia, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn mà không nhịn nổi bật cười.

- Ngươi còn chưa bắt đầu?

Thanh Tâm khe khẽ mở mắt ra.

Đúng lúc này, Sơn Dương tinh đột nhiên chạy vào trong thạch thất.

Nhìn thấy Sơn Dương tinh đi đến. Thanh Tâm không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Sơn Dương tinh cung kính hành lễ với Thanh Tâm, nói:

- Thần, tham kiến Phong Linh tiểu thư.

Nói xong, lại quay sang hành lễ với Lục Nhĩ Mi Hầu:

- Đại Thánh gia, đã chuẩn bị xong. Không ai biết cả.

- Được!

Lục Nhĩ Mi Hầu tùy theo Sơn Dương tinh từng bước đi ra ngoài thạch thất. Trước khi đi còn quay đầu nhìn Thanh Tâm hoa dung thất sắc một phen, nói:

- Tiểu nha đầu, mấy trăm tuổi rồi, có thể đừng ngu như vậy được không? Người khác nói gì ngươi cũng tin? Tinh khí, đúng là không cách nào chỉ hấp một chút. Ha ha ha ha. Có điều, ta lại rất thích bộ dạng kia của ngươi. Chuyện đã đáp ứng, ta sẽ làm.

Nói xong, hai người tấn tốc đi ra thạch thất. Cũng không biết đi đâu. Trong không gian rộng thoáng chỉ còn lại mỗi mình Thanh Tâm. Nàng quyệt môi, phẫn hận nhìn theo hướng Lục Nhĩ Mi Hầu rời đi, mặt đỏ lên, vừa tức vừa giận.

*****

Một đống thi thể xếp cao như núi. Tất cả đều đã bị hấp khô tinh khí, không còn tiếng thở. Bên trong có yêu quái, có nhân loại, cũng có các loại sinh linh bình thường. Bốn phía đứng đầy thân binh của Sơn Dương tinh.

Ngay bên cạnh chồng thi thể, Lục Nhĩ Mi Hầu bó gối mà ngồi.

Thân thể đã khôi phục nguyên dạng. Mồ hôi lạnh điên cuồng thấm ra trên trán.

- Đại Thánh gia, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa?

Sơn Dương tinh thấp thỏm đưa qua một chén trà.

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gạt đi, hữu khí vô lực nói:

- Xem như... Hoãn thần lại rồi.

- Đại Thánh gia, ngài không trách thần làm việc bất lực chứ?

- Gì?

- Thời gian cấp bách, Đại Thánh gia ngài lại dặn không thể để cho đám Bằng Ma Vương biết, thế nên, thần chỉ tìm được chừng này.

- Đã hoãn thần lại rồi, không sao, ngươi làm rất tốt.

Lục Nhĩ Mi Hầu đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng dậy, thở dài nói:

- Ta vẫn không làm được người tốt... Mỗi ngày mỗi đêm đều cần hấp nạp tinh khí, làm sao có thể thành người tốt được?

- Đại Thánh gia ngài nói đùa.

Sơn Dương tinh cười hì hì nói:

- Đại Thánh gia ngài chính là người tốt, nếu không nhờ ngài, tiểu yêu như chúng ta sao có thể sống tiêu dao như bây giờ? Là ngài cứu mạng chúng ta. Nếu Đại Thánh gia ngài không phải người tốt, thì ai là người tốt?

Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu ý vị sâu xa nhìn Sơn Dương tinh.

Sơn Dương tinh vội khom người chắp tay nói:

- Đại Thánh gia, đó đều là lời trong lòng chúng yêu tam giới. Đừng nói ngài muốn hấp tinh khí, dù muốn mạng của thần, thần cũng vạn chết không từ. Bởi vì, mạng thần là do Đại Thánh gia cấp cho.

- Ngươi... Biết nói chuyện như vậy từ khi nào.

Lục Nhĩ Mi Hầu lắc lắc đầu đành chịu, nói:

- Được, chuyện bên này giao cho ngươi, ta phải mang nàng đi Tà Nguyệt Tam Tinh Động một chuyến.

- Dạ!