- Đi.
- Đi đâu?
- Mang ngươi về trả cho sư phó.
- Hả?
Thanh Tâm ngây người.
Lục Nhĩ Mi Hầu lôi kéo Thanh Tâm không nói hai lời đi thẳng ra ngoài.
Vừa nhảy lên bát quái, Lục Nhĩ Mi Hầu liền quay đầu vươn ra một cánh tay.
Nhìn cánh tay kia, Thanh Tâm lập tức không khỏi thấp thỏm, do dự không biết có nên đi theo.
- Ngươi ở lại nơi này cũng là phiền hà. Trốn đến Tà Nguyệt Tam Tinh Động không đi ra, cho dù Phật Môn muốn làm gì, cũng phải cân nhắc thiệt hơn.
Nhìn bộ dạng do dự của Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu lại bổ sung:
- Nếu ngươi không đồng ý, ta trói ngươi mang về.
Nghe vậy, Thanh Tâm trừng Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, đẩy tay hắn ra, ngoan ngoãn nhảy lên bát quái.
Bát quái khổng lồ chậm rãi vận chuyển, đi thẳng về hướng Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Sờ bát quái dưới chân, Thanh Tâm có phần không quá dám chắc, nói:
- Bát quái này, hình như là pháp bảo của bát sư huynh...
- Chắc vậy!
Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay vứt chiếc túi cho nàng.
Tiếp lấy chiếc túi, Thanh Tâm vội lục lọi, lập tức hoảng nhiên đại ngộ:
- Đây là túi pháp bảo của ta, sao lại ở trong tay ngươi!
- Ta tìm thấy trong thư phòng, chắc là Địa Tạng vương lưu lại.
- Mấy thứ khác đâu? Pháp bảo khác của ta đâu?
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn tham muốn chút đồ kia?
Lục Nhĩ Mi Hầu lườm Thanh Tâm một cái, thong thả nói:
- Trong thư phòng chỉ thấy chừng đó, còn cái khác, ngươi tìm Địa Tạng vương mà đòi.
Cảm giác bị người xem thường rất khó chịu, đặc biệt là còn bị người mình chán ghét xem thường. Chẳng qua Thanh Tâm cũng hết cách.
Rốt cuộc, chênh lệch tu vị giữa nàng và Lục Nhĩ Mi Hầu thực sự quá xa.
Quyệt quyệt môi, nàng ngậm miệng không thèm bắt chuyện.
Một đường không lời.
Không lâu sau, bát quái đã đến trước Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Đạo đồ canh cửa nhìn thấy hai người đi đến, vội vàng bước tới nghênh đón, cung kính hành lễ nói:
- Đệ tử tham kiến Ngộ Không sư thúc, tham kiến Thanh Tâm sư thúc.
- Ngộ Không sư thúc?
Thanh Tâm hét lên:
- Hắn là Lục Nhĩ Mi Hầu, không phải thập sư huynh!
Nhất thời, hai người đều quay sang nhìn nàng.
Đạo đồ kia có vẻ khá là lúng túng, Lục Nhĩ Mi Hầu thì dứt khoát trừng Thanh Tâm một cái, nói:
- Phải hay không. Ngươi nói không tính, sư phó nói mới tính.
- Sư phó... Sư phó thừa nhận ngươi lúc nào?
- Chẳng phải vừa nãy ta đã nói sư phụ thừa nhận ta?
- Ngươi nói qua khi nào?
- Chưa nói ư?
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gãi gãi đầu, thuận miệng đáp:
- Thế giờ nói, được chưa?
Nói xong. Cũng không quản Thanh Tâm trả lời thế nào, bước nhanh đi theo đạo đồ vào trong giám. Bỏ lại Thanh Tâm vẻ mặt kinh ngạc đứng ngây ra đó
Đi được mười bước, tới trước bậc cửa, Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu lại nhìn Thanh Tâm:
- Còn không đi?
- Đi... Ta đi hay không liên quan gì đến ngươi?
- Ra ngoài lâu vậy rồi, về lại đạo quan chuyện đầu tiên cần làm chẳng phải là tới thỉnh an sư phó? Muốn chép phạt môn quy à?
Nghe vậy, tròng mắt Thanh Tâm tức thì trợn tròn như chuông đồng. Lông mày nhíu lại.
Cái gì thế này? Mới đến có một lần, giờ mình lại thành người ngoài?
Đạo đồ dẫn đường cũng vươn tay thỉnh mời:
- Thanh Tâm sư thúc, ngài là nhập thất đệ tử, về đạo quan, hẳn nên tới gặp sư tôn trước.
Lời này Thanh Tâm nghe mà không khỏi dở khóc dở cười. Lại cũng đành chịu, chỉ biết cúi đầu cùng theo.
Không lâu sau, đạo đồ dẫn hai người tới Tiềm Tâm điện.
Tiềm Tâm điện trống rỗng, đạo đồ chỉ nói là sư tôn dặn bọn họ chờ đợi ở đây, nói xong liền rời đi.
Thoáng chốc, trong đại điện chỉ còn mỗi hai người Lục Nhĩ Mi Hầu và Thanh Tâm. Mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoặc chuẩn xác hơn thì là, Thanh Tâm trừng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, trong khi Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả uống trà.
Nơi này là Tà Nguyệt Tam Tinh Động, xem như địa bàn của mình, mặc cho tu vị Lục Nhĩ Mi Hầu cao đến mấy, Thanh Tâm cũng không sợ hắn dám làm chuyện gì quá đáng. Nhưng mà... Tình cảnh này, thực sự quá quỷ dị. Sao cứ cảm thấy mình mới là người ngoài, mà đối phương lại phảng phất như được về nhà?
Cứ thế trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm mở miệng nói:
- Ngươi... Tìm sư phó làm gì?
- Liên quan gì tới ngươi?
- Ngươi tìm sư phụ ta. Đương nhiên là liên quan tới ta!
- Đó cũng là sư phụ ta.
- Ngươi!
Thanh Tâm tức thì nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ biết tiếp tục lành lạnh trừng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lại qua một hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu uống cạn nửa chén trà mới thảnh thơi ngước mắt nhìn Thanh Tâm:
- Ngươi có thật nhiều thân phận.
- Hả?
- Ngươi là sư muội ta. Là sư điệt ta, còn là thê tử chưa qua cửa của ta. Những chuyện đó ta đều rõ ràng.
Thanh Tâm nhíu mày, cúi đầu không nghĩ đáp lời, trong lòng lại không ngừng oán giận sao Tu Bồ Đề mãi còn chưa tới.
Thanh Tâm không muốn bắt chuyện, Lục Nhĩ Mi Hầu liền tự mình lẩm bẩm:
- Kỳ thực, hình như ta cũng đâu đáng hận đến thế? Chí ít không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Vừa nãy chẳng không phải ngươi còn chuẩn bị phân tinh khí cho ta? Sao chỉ mới chớp mắt đã biến thành như sinh tử thù địch?
- Đó là bởi ngươi đáp ứng giúp ta tìm về Trầm Hương.
- Vậy ư?
Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười cười:
- Được rồi, ngươi nói sao cũng được, nể tình ngươi nguyện ý phân tinh khí, ta giúp ngươi cứu về đứa nhóc kia.
- Thật?
Thanh Tâm ngập ngừng ngước đầu lên.
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn dài cổ, từng câu từng chữ đáp nói:
- Giả thôi.
- Ngươi!
Thanh Tâm tức sắp khóc, vươn tay cầm chén muốn nện.
Vừa nâng chén, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức lại cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Được rồi được rồi, không đùa ngươi. Bộ dạng tức tối của ngươi dễ nhìn hơn khóc lóc nhiều, giỡn tiếp nữa là ngươi khóc mất, khó coi lắm.
Chỉ nghe “Hưu” một tiếng, chén trong tay Thanh Tâm hung hăng nện xuống. Tức thì “Xoảng” một tiếng, vỡ thành phấn mạt ngay bên cạnh Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thanh Tâm cũng không quản nện trúng hay không, trực tiếp đứng bật dậy thở hổn hển đi ra ngoài.
- Ngươi đi đâu? Sư phó còn chưa tới!
- Cút! Ta không muốn nhìn thấy cái mặt ngươi!
Nhìn theo bóng lưng Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu sờ cằm thì thào nói:
- Thật là, người này sao kỳ quái vậy nhỉ? Nói muốn ta cút, kết quả lại tự mình cút?
*****
Trên lâu đài, ván cờ giữa Tu Bồ Đề cùng Lão Quân vẫn đang tiếp tục.
Đạo đồ lẳng lặng đứng ở một bên, hiển nhiên đã có phần sốt ruột, lại không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
Tu Bồ Đề nắm lấy quân cờ, vuốt râu lặng lẽ trầm tư.
- Này.
Lão Quân giương mắt khẽ thở dài:
- Chẳng phải nói đang đợi ngươi ư? Sao còn chưa đi?
- Không vội, chờ thêm một chút hẵng đi.
- Chờ một chút?
- Nghĩ xem nên đáp thế nào.
- Ngươi biết hắn muốn hỏi điều gì?
- Thì chẳng qua là vấn đề cần phải hấp thực tinh khí để duy sinh thôi.
- Ai bảo ngươi muốn làm sư phó tận tâm.
Lão Quân cười lên hắc hắc, khẽ thở dài:
- Sư phó tận tâm đâu có dễ làm vậy được. Vấn đề hấp thực tinh khí của Lục Nhĩ Mi Hầu là thủ đoạn Địa Tạng vương dùng khi hồi sinh hắn. Chú văn gia trì trong người hình thành từ tinh huyết Huyền Trang. Giết Huyền Trang, mới có thể giải thoát. Chiêu này quả thực rất ngoan độc.
- Cục này, không kém gì cục ta thiết cho ngươi lúc trước. Đều là tử cục. Chẳng qua, tạm thời Phật Môn sẽ không nói ra. Giống như đương sơ bọn họ cũng không chủ động đi nói cho hầu tử. Lấy cá tính của hắn, nếu biết dụng ý Phật môn, dù muốn giết Huyền Trang, hắn cũng sẽ náo cho Phật Môn long trời lỡ đất. Đến lúc đó, liền phá cục. Cuối cùng chẳng biết là thua hay được. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể nói. Nói, tin hay không là một chuyện, nhưng đầu tiên sẽ nghi ngờ chúng ta. Trọng yếu nhất chính là... Sẽ phá hoại tây hành.
- Muốn thoát khỏi khốn cục này, liền chỉ có một cách. Đó chính là trùng tố kim thân. Nhưng mà một khi trùng tố, hắn phải về lại trong hư không, liền không ai có thể cứu được hắn. Kỳ thực kể ra, đó cũng là tử cục.
Tu Bồ Đề thoáng ngẩng đầu nhìn Lão Quân một cái:
- Thật ra... Còn có một cách khác. Chỉ là, hơi khó.
Lão Quân lập tức sửng sốt, do dự hỏi:
- Cách gì?
Lần này, có cơ hội thích hợp để khoe khoang như thế, Tu Bồ Đề lại tịnh không ra vẻ thần bí như bình thường, đổi lấy, là thần sắc ngưng trọng vô cùng.
*****
Phải tận nửa canh giờ sau, Tu Bồ Đề mới khoan thai đi tới.
Thấy Tu Bồ Đề tiến vào, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức thẳng lưng, trùng trùng dập đầu:
- Sư phó, đệ tử lại tới làm phiền lão nhân gia ngài.
Nhìn bộ dạng trịnh trọng kia, Tu Bồ Đề không khỏi sững sờ.
Nếu đương sơ không phải hồn phách ngoại vực phụ thân vào thạch hầu, đệ tử hắn, có lẽ sẽ là bộ dạng như này.
- Đứng lên đi.
Khoát khoát tay, Tu Bồ Đề bước nhanh đi tới ngồi xuống bồ đoàn, nhẹ giọng nói:
- Đưa sư muội về à?
- Hắc hắc.
Lục Nhĩ Mi Hầu gãi gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói:
- Nàng ở chỗ ta là vướng víu, làm không khéo Phật Môn còn sẽ ra tay với nàng. Thế nên, ta liền đưa về. Làm phiền sư phó chiếu cố giùm.
- Trở về cũng tốt, ngẩn người trong giám cho an toàn.
Tu Bồ Đề lắc lắc phất trần, khẽ thở dài:
- Chỉ là, sợ nàng không ngẩn được quá lâu.
- Không ngẩn được lâu thì trói lại. Chuyện này há có thể làm khó sư phụ?
Nghe vậy, Tu Bồ Đề không khỏi ý vị sâu xa nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái.
Vừa nhìn, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức sững sờ.
- Sao thế? Sư phó cảm thấy đệ tử nói không đúng.
- Đúng thì có đúng, chẳng qua, không phải phong cách hành sự của vi sư.
Tu Bồ Đề khẽ cười cười, nói:
- Trước nay vi sư không miễn cưỡng bất cứ ai làm bất cứ việc gì. Càng đừng nói trói.
- Sư phó ngài là phong phạm đại tiên.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì đáp:
- Đệ tử là tiểu nhân, chỉ có thể nghĩ ra cách tục tằn vậy thôi. Chẳng qua, cách tục tằn, có đôi lúc cũng hữu dụng.
- Được rồi, chuyện này tạm thời gác sang một bên.
Tu Bồ Đề thoáng nghiêng mắt quan sát Lục Nhĩ Mi Hầu, nhẹ giọng nói:
- Nói chuyện khác đi.
- Chuyện khác?
Tu Bồ Đề phất động tay áo nói:
- Chuyện tinh khí. Chẳng phải ngươi tới đây là vì muốn hỏi chuyện này?
- Sư phó liệu sự như thần!
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì đáp nói:
- Phật Môn đặt bẫy trong người đệ tử, bức đệ tử hấp thực tinh khí, thành người thế nhân phỉ nhổ. Đệ tử muốn thỉnh giáo sư phó, đệ tử nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi bẫy rập của Phật Môn?