Dưới chân Linh sơn, Địa Tạng vương cuốn lên tay áo men theo bậc thềm thật dài từng bước đi lên.
Ngay trong lương đình bên cạnh bậc thềm, Phổ Hiền một thân một mình lẳng lặng đứng đó, nhìn qua yên tĩnh lạ thường.
Tự sau khi giao Tùy Tâm Thiết Can binh cho Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn liền không bước vào đại điện Đại Lôi Âm tự, chỉ lẻ loi đứng ở trên đường lên núi, trầm mặc, hoặc là nói, trầm tư.
Thấy Địa Tạng vương đi qua, hắn hai tay hợp mười, cung kính lành lễ. Địa Tạng vương cũng hai tay hợp mười, đáp lễ.
- Địa Tàng tôn giả mới từ bên ngoài trở về?
- Đúng vậy.
- Đi đâu?
Địa Tạng vương nhàn nhạt thở dài một hơi, đáp:
- Đi Sư Đà quốc một chuyến. Tu Bồ Đề tổ sư ra tay, tưởng muốn xoay chuyển cục diện trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Hả?
Phổ Hiền cũng nhàn nhạt cười cười, thong thả thán nói:
- Tây hành này, đến cùng là Huyền Trang chứng đạo, hay là chúng ta đang chứng đạo...
Nghe vậy, Địa Tạng vương không khỏi sửng sốt.
Hai người lặng lẽ đối thị.
Trong ánh mắt Phổ Hiền tràn đầy vẻ đành chịu. Địa Tạng vương lại khe khẽ súc mày.
Phổ Hiền tôn giả cho là việc này có sai?
- Phật Môn tứ đại giai không, nào có đúng sai?
Nghe vậy, Địa Tạng vương lạnh giọng nói:
- Tứ đại giai không, tự nhiên không phân đúng sai, nhưng nghi hoặc muôn đời của Phật pháp muốn giải, tất phải biện ra thật giả mới được. Việc này đã là tên ở trên dây, không thể không phát!
Vừa nghe, Phổ Hiền chợt cười. Gật gật đầu, không nói gì thêm.
Không khí cuộc đàm thoại tựa hồ có phần lúng túng.
Trầm mặc hồi lâu, Địa Tạng vương nhẹ giọng nói:
- Bố cục trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu, bần tăng trù mưu lâu rồi. Đừng nói Tu Bồ Đề, dù có cộng thêm Lão Quân, sợ rằng nhất thời nửa khắc cũng khó mà xoay chuyển. Phổ Hiền tôn giả không theo bần tăng lên điện?
- Không đi, không đi. Trên đó quá ồn ào.
Phổ Hiền khoát khoát tay:
- Bần tăng đứng chờ ở đây cũng được. Chuyện ở Cầu Pháp quốc, tuy Huyền Trang tịnh chưa thực sự lĩnh ngộ được yếu lĩnh, nhưng bần tăng cho rằng, Huyền Trang đã tìm ra tiết điểm then chốt để chứng đạo. Chỉ là chưa vào được kỳ môn thôi. Nếu Huyền Trang có thể chứng đạo, tất sẽ qua đây. Nếu Huyền Trang mê mất trên đường tây hành, chư Phật, cũng tất phải xuống núi qua đây. Bần tăng chờ chỗ này được rồi.
- Nếu đã thế. Bần tăng xin vái biệt.
Nói xong, Địa Tạng vương hai tay hợp mười, vội vã sát vai bước qua Phổ Hiền.
Trong lương đình, chỉ còn lại mỗi mình Phổ Hiền yên tĩnh chờ đợi. Mặt không biểu tình.
*****
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tu Bồ Đề trầm mặc lên. Toàn bộ Tiềm Tâm điện tựa hồ cũng trầm mặc theo.
Thời gian yên ắng trôi đi. Ý cười trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu dần ngưng cố, biến thành thần tình thấp thỏm bất an:
- Chẳng lẽ ngay cả sư phó cũng... Không cách nào giải quyết?
Tu Bồ Đề nhàn nhạt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, nhẹ giọng nói:
- Có.
- Còn mong sư phó chỉ giáo!
Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức trùng trùng dập đầu ba lượt, sảng giọng nói:
- Đại ân đại đức của sư phó, không biết lấy gì báo đáp. Lục... Ngộ Không nguyện ý đời này kiếp này làm trâu làm ngựa cho sư phó!
Tu Bồ Đề thoáng cúi đầu, lẳng lặng nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu bò rạp dưới đất.
Hồi lâu, hắn lại chỉ khẽ thở dài một tiếng:
- Đứng lên đi.
- Sư phó đáp ứng?
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng ngẩng đầu lên.
- Nếu ngươi đã kêu được ta một tiếng sư phó, vi sư, liền không thể khiến ngươi hãm sâu trong đầm bùn. Chẳng qua...
Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng mở to hai mắt. Nhìn Tu Bồ Đề.
Nhè nhẹ vỗ lên gối mình, ngưng lại một lúc, Tu Bồ Đề mới nói tiếp:
- Chẳng qua, giờ còn chưa thể nói cho ngươi. Có chút chuyện, giờ ngươi không biết thì tốt hơn.
- Không thể nói cho ta?
Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi sửng sốt.
Tu Bồ Đề gật gật đầu, vuốt râu dài nói:
- Ngươi gặp qua Thanh Tâm?
- Gặp qua, đệ tử... Đệ tử vừa đưa nàng về.
- Tiền thế của Thanh Tâm là ai, ngươi biết không?
- Tiền thế, hình như gọi là Phong Linh?
- Thế tiền thế của Phong Linh?
- Là Tước Nhi.
- Ngươi biết, quan hệ giữa ngươi và Tước nhi là thế nào?
Lục Nhĩ Mi Hầu ấp a ấp úng đáp nói:
- Đệ tử... Đệ tử hứa hẹn sẽ lấy nàng, nàng vì đệ tử mà chết, bởi thế... Trước giờ đệ tử một mực muốn hồi sinh nàng.
Tu Bồ Đề gật gật đầu nói:
- Xem ra, ngươi biết cả rồi.
- Đệ tử cũng chỉ biết được phần nào.
Lục Nhĩ Mi Hầu gãi gãi đầu nói:
- Ký ức… Đã mất hết. Thế nên, toàn nghe được từ miệng người khác. Chỉ biết từng có chuyện như vậy. Sư phó ngài đột nhiên nhắc lại chuyện này, là có ý gì? Muốn đệ tử thực hiện lời hứa?
Nghe ngôn, Tu Bồ Đề không khỏi bật cười, đành chịu thán nói:
- Thực hiện hay không thực hiện lời hứa là chuyện của chính ngươi. Vi sư quản cái đó làm gì? Vi sư chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có biết tám trăm năm trước, vì đâu mà ngươi thoát ly Tà Nguyệt Tam Tinh Động?
Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi lắc đầu, càng nghe càng hồ đồ.
- Chẳng qua một chữ thôi, nghi!
Tu Bồ Đề chấn vỗ tay áo, đứng dậy chậm rãi dạo bước trong đại điện, ôn tồn nói:
- Ngươi trước lúc mất ký ức, cùng ngươi sau khi mất ký ức, là hai người tuyệt nhiên bất đồng. Ngươi trước lúc mất ký úc, đa nghi, cô tích, chấp niệm quá sâu, đã đến mức không cách nào dễ dàng hóa giải. Đấy là hạt giống trồng xuống trong chặng đường mười năm tây hành cầu đạo của ngươi, ai cũng không cải biến được. Lúc ngươi nghi ngờ vi sư, vi sư dù nói gì cũng đều vô dụng.
- Đương sơ ngươi tưởng rằng vi sư không màng Tước Nhi chết sống, chỉ muốn mưu đồ đại nghiệp bản thân, bởi thế, mới chọn cách thoát ly Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Nhưng mà, đến cuối cùng, chẳng phải “Tước nhi” đã trở về? Bởi vậy có thể thấy, nghi tâm kia, vốn là dư thừa.
Lục Nhĩ Mi Hầu thẫn thờ chớp chớp mắt, nghe mà sửng sốt không thôi.
Quay mặt sang, Tu Bồ Đề nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu nói:
- Vi sư chỉ muốn hỏi ngươi, nếu cho ngươi thêm một lần cơ hội, ngươi có dẫm lên vết xe đổ lúc trước hay không?
Lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu đã nghe đến sững sờ. Thật lâu mới hoãn thần lại được, ấp a ấp úng nói:
- Sư phó, đệ tử, nghe không hiểu lắm.
- Không hiểu?
Tu Bồ Đề khẽ nhíu mày.
- Không hiểu.
Lục Nhĩ Mi Hầu lắc lắc đầu nói:
- Đệ tử không hiểu, đương sơ vì sao đệ tử phải nghi sư phó. Nếu ngay cả sư phó đều nghi, vậy còn ai đáng tin?
- Thế ngươi có thể làm được tin chắc không nghi?
- Có thể!
Lục Nhĩ Mi Hầu chém đinh chặt sắt đáp nói. Trong thần sắc không tồn tại một phân một hào ngập ngừng.
Hai hàng lông mày Tu Bồ Đề lập tức chậm rãi giãn ra.
Rất hiển nhiên, đây là một người khác hẳn với hầu tử, vô luận tính cách hay là kinh lịch. Nói đến cùng, chặng đường mười năm cầu đạo kia, mới là căn nguyên của hết thảy...
Nghĩ tới đây, Tu Bồ Đề không khỏi bật cười, chỉ vào Lục Nhĩ Mi Hầu nói:
- Đây chính là ngươi nói! Nếu đã thế, ngươi đi về trước đi.
- Đi về?
Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức ngây người:
- Sư phó còn chưa nói cho đệ tử làm sao để phá giải.
- Đến lúc ngươi nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết. Ngươi chỉ cần phải biết, vi sư sẽ không hại ngươi.
- A?
Tu Bồ Đề híp mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, thong thả nói:
- Làm sao? Vừa mới nói nhất định không nghi, giờ chỉ chớp mắt, lại bắt đầu nghi ngờ vi sư?
- Không không không! Đệ tử không dám! Đệ tử không dám!
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng dập đầu xuống đất, nói:
- Đệ tử cẩn tuân sư phó an bài!
Lời thì nói vậy, nhưng trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn thấp thỏm không yên.
*****
Trên lâu đài, Lão Quân một mực im lìm đối diện bàn cờ không khỏi thở dài một hơi, thán nói:
- Lão hồ ly phối với đứa ngốc, hắc, đúng thật là một đôi hợp tác trời sinh.
*****
Mắt thấy Tu Bồ Đề đã đứng dậy, Lục Nhĩ Mi Hầu quỳ dưới mặt đất đột nhiên mở miệng nói:
- Sư phó, đệ tử đáp ứng Thanh Tâm sư muội, muốn đi cứu Trầm Hương, không biết sư phó có thể cho phép không.
Tu Bồ Đề đang muốn chậm rãi rời đi, đột nhiên ngơ ngác.
Cúi đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu bổ sung nói:
- Nếu sư phó cho phép, mong sư phó chỉ giáo đệ tử, nên thế nào để cứu về Trầm Hương.
*****
Lão Quân chính đang nắm lấy quân cờ lập tức bật cười, một bên thu dọn bàn cờ, một bên thong thả thán nói:
- Thì ra là lão hồ ly phối với tiểu hồ ly. Đây là đang dò xét. Đều là môn nhân, nếu không cứu Trầm Hương, thì làm sao sẽ cứu hắn? Hắc hắc, Bồ Đề lão nhi a Bồ Đề lão nhi, đừng trách đồ đệ đa nghi, muốn trách, chỉ có thể trách sư phó ngươi quá quỷ dị. Ha ha ha ha.
*****