Một đoàn mây đen chậm rãi tụ lại trên không trung Phụng Tiên quận.
Chúng nhân ngước đầu nhìn lên, lại không thấy hạ mưa, chỉ có mấy tiếng kinh lôi liên tục không ngừng.
Cảnh tượng này sao mà tương tự khi trước.
Hầu tử sờ cằm thong thả nói:
- Liệu có phải là ai tới gây sự? Ta có cần đi lên bắt tận mặt không?
- Ngươi cứ yên tâm đi.
Thiên Bồng ở bên thong thả thở dài một hơi:
- Lý Tĩnh đã nói rồi, đây thật sự là mây mưa, chỉ là còn chưa tới lúc, chờ một chút. Gọi Long Vương tới trước, là để ngươi an tâm.
- Chắc không?
- Chắc!
- Hi vọng ngươi nói đúng.
Hầu tử sờ lên Kim Cô bổng nhe răng nói:
- Nếu lần này là giả, ta phải nện nát Nam Thiên môn thêm một lần mới được, lần này không cho sửa, để chúng vĩnh viễn nhớ kỹ bài học này.
Quay đầu sang, hầu tử nhìn thấy Tiểu Bạch Long chính ở một bên ngơ ngác nhìn trời. Thần tình nhìn qua có phần quái dị.
- Hắn sao vậy?
- Người tới là Tây Hải Long Vương.
Thiên Bồng áp thấp giọng khe khẽ bổ sung:
- Cha hắn!
Hầu tử lập tức rõ ràng, thậm chí trong lòng còn đột nhiên thăng lên tí ti ác ý, cười trộm.
Tiểu Bạch Long cùng Tây Hải Long Vương cũng tính là một đôi oan gia phụ tử. Lần trước lúc Lý Tĩnh dẫn Tây Hải Long Vương tới, hai người đứng xa xa nhìn nhau, thậm chí không thèm chào hỏi một tiếng. Nhìn bộ dạng, có vẻ thật muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.
Ngay trong Phụng Tiên quận cách đó không xa, Huyền Trang còn đang vung sức móc giếng. Lão Quận Vương ở bên không ngừng lợi dụng vòng lăn vận cát bùn dưới giếng lên, nghiêng đổ ra ngoài.
Mấy ngày qua đi, ngoài giếng đã chồng một đống đất cao ngút.
Lão Quận Vương nhìn đống đất kia, lại nhìn mây đen trên trời. Cuối cùng đành chịu thở dài một hơi.
Lúc mây đen mới vừa xuất hiện. Hắn quả thật từng hưng phấn không thôi. Tưởng rằng cuối cùng Phật tổ đã khoan thứ tội lỗi chúng dân nơi này, nguyện ý hạ mưa cho Phượng tiên quận. Đáng tiếc, một lúc sau, mọi thứ đều biến.
Thời gian dài không hạ mưa, mây đen lại cứ lơ lửng trên đầu, cảm giác như thể đang trào phúng. Lão Quận Vương không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
- Có lẽ, là Phật tổ đang nhắc nhở lão hủ. Tội còn chưa chuộc đủ.
Cúi đầu, hắn tiếp tục lặng lẽ giúp Huyền Trang nghiêng đổ đất cát. Mà Huyền Trang dưới giếng tựa hồ cũng tuyệt vọng với mây đen, chỉ tập trung vùi đầu móc giếng.
Đến hoàng hôn, mưa vẫn chẳng thấy đâu, Huyền Trang bò lên khỏi giếng, ôm lấy bánh khô lão Quận Vương đưa cho ngồi bên mép giếng lặng lẽ nhai nuốt. Thỉnh thoảng lại vươn dài cổ nhìn xuống.
Ở bên, lão Quận Vương lâu lâu lại trông hướng Huyền Trang, rồi ngẩng đầu nhìn trời. Tựa hồ mong đợi Huyền Trang có thể nói gì đó về mây đen trên đầu. Đáng tiếc, Huyền Trang hệt như hoàn toàn không thấy.
Nơi không xa, hầu tử thì thào lẩm bẩm nói:
- Giếng kia đào bao sâu rồi?
- Năm mươi trượng.
- Năm mươi trượng mà vẫn tiếp tục đào... Ai nha. Hắn đúng là hồ đồ, đã nói không có nước. Lại vẫn cứ cố đào cho bằng được. Mua việc vào thân.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch Long ở bên đột nhiên nhăn mày lại, vội vàng lật người nhảy xuống nóc nhà, một tay án lên mặt đất. Vừa án, hắn tựa hồ cảm giác được điều gì, sợ đến nỗi vội vàng rụt tay về.
Hơi hơi do dự thoáng chốc, hắn mới lần nữa đưa tay án xuống mặt đất. Ánh mắt khe khẽ lấp lánh.
- Sao vậy?
Hầu tử vươn dài cổ hỏi.
Tiểu Bạch Long ấp a ấp úng nói:
- Thật... Thật có nước. Sắp ra rồi!
- Cái gì?
Biểu tình trên mặt hầu tử tức thì cứng lại.
Hắn cũng lập tức trượt xuống nóc nhà, vung tay nắm chặt cổ áo Tiểu Bạch Long hung hăng quát nói:
- Trước kia chẳng phải ngươi nói không có nước?
- Trước đúng là không nước... Ta, sao ta biết đột nhiên lại có được?
Tiểu Bạch Long giãy dụa định trốn, lại bị hầu tử nắm chặt.
- Cái gì gọi là đột nhiên lại có? Nước còn có thể đột nhiên bật ra? Mẹ nó, ngươi đúng là vô dụng. Một con rồng, không thể đánh không thể gánh thì cũng thôi, giờ ngay cả trắc nước đều trắc không chuẩn.
- Lúc ta trắc nó còn không có, sao biết đột nhiên lại có nước xuất hiện!
Ngay lúc hai người chính đang tranh cãi, Thiên Bồng trên nóc nhà cũng vội trượt xuống, vươn tay thử cảm giác.
Hầu tử tu bảy mươi hai biến Địa Sát, đối với loại chuyện cảm ứng nguồn nước không quá tinh thông. Nhưng Thiên Bồng tu là ba mươi sáu biến Thiên Cương, tuy cảm ứng nguồn nước không được linh mẫn như Long Tộc, nhưng hẳn cũng ở mức tương đối.
Trước kia, hắn không hề cảm giác được, vì sao đột nhiên giờ lại toát ra nước ngầm?
- Mạch nước ngầm theo quý tiết (theo mùa).
Ngay khi hầu tử và Tiểu Bạch Long càng náo càng hung, Thiên Bồng bỗng dưng buột miệng một câu.
Lập tức, chúng nhân đều an tĩnh lại.
- Mạch nước ngầm theo quý tiết?
- Đúng vậy!
Thiên Bồng gật đầu nói:
- Dưới lòng đất hẳn có mạch nước ngầm, chỉ là bởi thường niên không hạ mưa, chỗ này lại không có nguồn nước bổ sung, thế nên mới khô héo. Chẳng qua, nguồn bổ sung không chỉ đến từ bản địa, lúc đầu nguồn đến mùa mưa, mạch nước ngầm liền sẽ xuất hiện lần nữa. Trước kia lúc chúng ta cảm ứng vừa khéo là mùa khô, hiện giờ, mạch nước ngầm dâng lên. Chỉ cần đào sâu thêm, làm chút công tác súc thủy, tưởng muốn mỗi năm bốn mùa đều có nước hẳn cũng không thành vấn đề.
Vừa nghe, hầu tử lập tức bật cười, một tay đẩy Tiểu Bạch Long ngã dúi xuống đất.
- Chuyện này nào có thể trách ta?
Tiểu Bạch Long lăn lộn đứng dậy, vỗ vỗ cát bùn trên người, nói:
- Ta chỉ phụ trách cảm ứng, cảm ứng không được thì nói là không được. Hiện tại có nước, đó cũng là chuyện của hiện tại. Loại chuyện suy tính lúc nào mạch nước ngầm dâng lên đâu phải Long Tộc làm, hẳn nên giao cho tu giả Ngộ giả đạo mới đúng. Hơn nữa... Tuyệt đại bộ phận tu giả Ngộ giả đạo sợ rằng chưa hẳn đã suy tính ra được.
Tiểu Bạch Long hùng hùng hổ hổ trách cứ, hầu tử lại sớm đã không tâm tình đi quản hắn. Hắn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời, nhẹ giọng nói:
- Nhanh.
- Gì?
- Nhanh bảo cha ngươi không cần hạ mưa!
Hầu tử chợt kêu nói:
- Nếu đã có thể đào ra nước, còn cần cha ngươi hạ mưa làm gì? Cứ để hắn đào là được, dù sao chỉ cần thêm một hai ngày! Nước có hay không đâu quan trọng, chúng ta cần là cần hắn chứng đạo! Cần chứng đạo a!
Bị hống như vậy, Tiểu Bạch Long mới chợt tỉnh ngộ, vội vàng gật đầu, xoay người đằng không mà lên, lao thẳng về phía tầng mây.
- Mèo mù đụng phải chuột chết, mèo mù đụng phải chuột chết a!
Hầu tử lập tức bật cười ha hả:
- Xem ra đúng là hắn có chút bản lĩnh, chúng ta đều nhọc lòng vô ích. Sớm biết thế, cứ để hắn đào là được, chúng ta dày vò nhiều như vậy làm gì?
Thiên Bồng cũng thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên người hầu tử:
- Huyền Trang pháp sư năng lực không tồi, đặc biệt là ở chút phương diện nào đó mà chúng ta không hiểu. Có lẽ, chúng ta hẳn nên thường xuyên nghe nghe ý kiến hắn, rốt cuộc người chứng đạo là hắn chứ không phải chúng ta.
- Nếu lần nào hắn đều có thể như này, ta cũng khỏi cần nhọc lòng.
Hầu tử cười lên hừ hừ, tảng đá trong lòng rốt cuộc buông xuống.
Chuyện nơi này gần xong, lại cách Linh sơn chẳng bao xa. Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tóm lại cũng là chuyện tốt trong quãng thời gian gần đây. Tâm tình hầu tử lập tức tốt lên không ít.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa “ừng ực ừng ực” từ phương xa rong ruỗi về hướng Phụng Tiên quận.
Nghe được tiếng xe ngựa ở đằng xa, hầu tử lập tức sửng sốt. Không đợi hắn kịp lên tiếng hỏi, Ngưu Ma Vương đã vội vã đi tới trước mặt, bẩm báo nói:
- Đại Thánh gia, có người đến, phàm nhân.
- Phàm nhân? Cái gì phàm nhân?
- Không rõ lắm, có lẽ là thương nhân tạt qua. Đã dò xét rồi, xác định không có tu vị, thế nên mới không ra tay.
Nhè nhẹ gạt ra Ngưu Ma Vương, hầu tử nắm lấy Kim Cô bổng bước nhanh chạy tới ngắm nhìn.
Lúc này, trừ Huyền Trang vẫn cứ về lại dưới giếng tiếp tục làm việc, lão Quận Vương, thậm chí mấy lão nhân còn lại của Phụng Tiên quận đều nghe được tiếng bánh xe, ai nấy đều ngước mắt mà nhìn.
Chiếc xe ngựa dừng cách lão Quận Vương không xa, từ trên đi xuống một nam tử trung niên quần áo gọn gàng, bên cạnh cùng theo hai tên thị vệ đeo đao vào một phu xe.
Ở cái nơi cát bụi cuồn cuộn như này, quần áo gọn gàng đâu phải người bình thường có thể làm được.
Trông thấy nam tử trung niên, lão Quận Vương chợt ngây dại.
Trung niên kia trông thấy lão Quận Vương, lập tức mặt mày hớn hở đi tới. Hắn nói với lão Quận Vương:
- Phụ thân, bệ hạ thương xót thương bách tính Phụng Tiên quận, tứ một mảnh phong địa khác cho chúng ta. Hài nhi tới đây tiếp ngài!
Nghe vậy, khóe mắt hầu tử bất giác giật nhẹ.