Trong giếng sâu, Huyền Trang nện xuống một cuốc, lập tức như cảm giác được điều gì.
Hắn vội vàng vứt cuốc sang bên, vươn tay đi sờ, mò thấy một mảnh đất mềm ẩm ướt.
Hắn lập tức mở to hai mắt, toàn thân ngây dại.
Giây phút sau, trên mặt nổ tung ra một trận cuồng hỉ!
Chỉnh chỉnh mấy tháng đào móc ở chỗ này, cuối cùng cũng có thu hoạch!
Hắn ngẩng đầu cao giọng kêu gào nói:
- Lão Quận Vương! Sắp ra nước! Sắp ra nước!
Cúi đầu, hắn lại tiếp tục vung sức đào móc. Lần này, hắn sử ra mười hai phần lực lượng, cảm giác mệt nhọc suốt mấy ngày nay tựa hồ biến đi đâu mất.
Quả nhiên, chỉ chốc lát, một tia nước suối thanh mát từ dưới đất túa ra. Thơm ngát.
Huyền Trang không cố được nhiều, vội vàng xổm xuống, vươn tay múc lên uống một hớp.
Rất ngọt, rất mát.
- Quá tốt! Quá tốt! Chỉ cần kiệt tận toàn lực, cuối cùng có thể tích gió thành bão, thành tựu đại đạo ! Ha ha ha ha!
Hắn thất thanh bật cười, lại giãy dụa xoay người, mang cả mang cuốc theo, bò lên thanh dài do dây thừng đan dệt mà thành.
Rất nhanh, hắn từ miệng giếng bò ra, động tác tựa hồ có phần hoảng loạn.
Phía xa xa, một đám yêu quái, bao gồm cả hầu tử đều đang lặng lẽ nhìn hắn, mặt không biểu tình.
- Ra nước.
Tiểu Bạch Long ở bên nhỏ giọng nhắc nhở.
- Biết.
Hầu tử giản đơn đáp một câu, vẫn không nói chuyện.
Biểu tình trên mặt tựa hồ như đang muốn nói cho chúng nhân, có lẽ không ra nước, mới càng tốt.
Lúc nhảy ra khỏi miệng giếng, Huyền Trang té nhào trên mặt đất, song vẫn hớn hở bò dậy, chạy mấy bước mới chợt nhớ tới điều gì, vội vàng quay đầu kiếm tìm.
- Hắn muốn làm gì?
- Chắc là tìm thùng để múc nước lên.
- Nhưng mà nơi đó làm gì có thùng.
Lúc nói chuyện, đám yêu quái vẫn cứ mặt không biểu tình. Thậm chí có phần mệt nhọc.
Rất nhanh, Huyền Trang phát hiện tìm không được thùng, tựa hồ hơi hơi thất vọng. Cúi đầu nhìn trên dưới khắp người ướt sũng, lại chợt cười to. Chạy nhanh tới chỗ lão Quận Vương.
Nhìn theo bóng lưng Huyền Trang đi xa, Tiểu Bạch Long không khỏi thở dài một hơi.
- Rất nhanh hắn sẽ biết chân tướng, liệu có chịu được không?
- Nếu cả cái đó đều chịu không được, còn chứng đạo gì nữa.
- Sao ta cảm thấy chứng đạo này cứ một mực vòng quanh, như thể hoàn toàn không có hi vọng?
- Nói thế nào nhỉ? Nếu chứng đạo mà dễ dàng như vậy, sớm đã chứng rồi, cần gì chúng ta dày vò ở chỗ này?
Yêu quái xung quanh nghị luận liên hồi, sắc mặt hầu tử càng lúc càng khó coi.
*****
Lúc Huyền Trang phong trần mệt mỏi chạy tới. Xe ngựa kia chính đang dừng ở trước cửa phủ Quận Vương.
Trông thấy xe ngựa, trông thấy hai tên thị vệ thủ ở ngoài cửa, Huyền Trang không khỏi sửng sốt.
Gặp Huyền Trang, hai tên thị vệ cũng hơi ngớ.
Một tên trong đó chỉ vào Huyền Trang, mở miệng hỏi:
- Ngươi không phải người Phụng Tiên quận, ngươi là ai?
Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, tên thị vệ còn lại vội vàng ngăn cản đồng liêu, khe khẽ đánh mắt ra hiệu, nói:
- Người Phật Môn, không thể bất kính.
Nói rồi, xoay người hai tay hợp mười hành lễ với Huyền Trang, cung kính nói:
- Chúng ta là thị vệ phủ Quận Vương, còn chưa thỉnh giáo vị đại sư này là...
Đồng liêu kia thấy thế cũng vội vàng học theo khom người hành lễ.
- Thị vệ Quận Vương phủ?
Huyền Trang tức thì ngây dại.
Tới đây đã được một thời gian, nhưng hắn chưa từng thấy qua Quận Vương phủ có thị vệ nào cả. Xác thiết mà nói, trọn cả Phụng Tiên quận chỉ thừa lại lão Quận Vương và một đám lão nhân sắp đi hết nổi thôi.
Thấy vẻ sá dị trên mặt Huyền Trang. Một tên trong đó vội vàng giải thích:
- Chúng ta tùy theo thế tử quay về đón lão Quận Vương.
- Đón... Lão Quận Vương?
Huyền Trang ngây người.
Đúng lúc này, lão Quận Vương vừa khéo cùng thế tử bước ra từ Quận Vương phủ.
Thấy Huyền Trang pháp sư, lão Quận Vương bỗng cười lên, vội vàng lôi kéo nhi tử đi tới, giới thiệu nói:
- Vị này, chính là Huyền Trang pháp sư mà vi phụ mới vừa nói với ngươi.
Nghe vậy, thế tử vội hai tay hợp mười, khom người hành lễ:
- Đệ tử tham kiến Huyền Trang pháp sư!
- Đệ tử?
Huyền Trang sững sờ đứng đó.
Lão Quận Vương ha ha cười nói:
- Nhi tử này của ta tuy còn chưa xuất gia. Nhưng cũng đã vào Phật Môn, tính là đệ tử tục gia. Gặp Huyền Trang pháp sư ngài. Tự xưng một tiếng đệ tử cũng là hẳn nên.
- Đúng đúng đúng.
Thế tử vội vàng phụ họa nói:
- Đều may nhờ phúc Huyền Trang pháp sư. Trước lúc về Phụng Tiên quận, đệ tử còn chưa nghĩ thông làm sao lại may mắn như thế. Trở về rồi, mới biết thì ra đều nhờ công lao của Huyền Trang pháp sư.
Lông mày Huyền Trang chậm rãi súc thành một đoàn.
Thấy thế, lão Quận Vương đành phải giải thích:
- Đứa nào này của ta dẫn một đám bách tính đào ly Phụng Tiên quận, mấy năm qua có thể nói là điên bái lưu ly, ngay cả chỗ để nương thân cũng không có. Nhưng không lâu trước, đột nhiên gặp được một vị Phật gia. Vị Phật gia kia khuyên con trai nhập Phật Môn, tiếp đó xảo thi diệu pháp, không ngờ... Ha ha ha ha, không biết vì sao mà bệ hạ lại quan tâm tới chuyện ở Phụng Tiên quận. Không chỉ là cấp tước vị mới lãnh địa mới, còn ân tứ không ít lương thảo!
- Phật gia?
- Đúng, một vị Phật gia, chẳng nói gì liền ra tay tương trợ. Đệ tử cũng nghĩ mãi không ra.
Thế tử vui vẻ cười nói:
- Chẳng qua, giờ đã rõ rồi. Phụ thân kể cho đệ tử nghe chuyện Huyền Trang pháp sư móc giếng, nhất định là Huyền Trang pháp sư cảm động Phật tổ, Phật tổ mới phái vị Phật gia kia tới tương trợ.
- Đúng đúng đúng, nhớ tới mây đen đêm đó, còn có mây đen mấy ngày nay, quả đúng là kỳ diệu vô cùng.
Lão đầu đứng ở bên cũng phụ họa theo.
Thoáng chốc, chúng nhân đắm chìm trong cảnh hớn hở vui sướng. Chỉ có Huyền Trang là khẽ cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm trên thân mình.
Thời này khắc này, còn ai nhớ tới nước trong giếng?
- Chuyến này đệ tử trở về, là muốn đón phụ thân tới lãnh địa mới. Nghe nói Huyền Trang pháp sư đang trên đường tây hành. Hay là, Huyền Trang pháp sư đi chung cùng ta? Vị Phật gia kia còn đang nghỉ chân trong phủ đệ, không chừng có thể có duyên gặp mặt.
Thế tử hành lễ thêm lần nữa, nói:
- Bên kia cái gì cũng có, không cần chuẩn bị gì cả, chi bằng chúng ta khải trình luôn bây giờ?
Huyền Trang có phần hoảng hốt quay đầu nhìn xe ngựa, nói:
- Nhiều người như vậy, thế này... Sợ rằng ngồi không đủ?
- Không sao.
Thế tử lập tức khoát khoát tay nói:
- Đều đã thương lượng tốt rồi, hai thị vệ lưu lại chiếu cố lão nhân, đệ tử và phụ thân, cùng Huyền Trang pháp sư sẽ đi trước. Đến sau, lại quay về đón bọn họ. Huyền Trang pháp sư cứ việc yên tâm!
- Đúng đúng đúng, Huyền Trang pháp sư cứ việc yên tâm!
- Không sao đâu, trước khổ thế còn chưa chết được, giờ có hai tráng đinh giúp lấy, muốn chết cũng khó? Ha ha ha ha.
Mọi người tại trường đều vui vẻ mong đợi Huyền Trang đáp ứng.
Nhưng mà, Huyền Trang lại chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn chúng nhân, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Rất nhanh, chúng nhân đều cảm giác được thái độ có phần là lạ của Huyền Trang. Ý cười trên mặt chợt cứng lại.
Không khí vốn đang sôi nổi lập tức trở nên lúng túng vô cùng.
Hồi lâu, lão Quận Vương có phần không xác định hỏi:
- Huyền Trang pháp sư... Không nguyện đồng hành?
Thế tử vội vàng bổ sung nói:
- Đại ân đại đức của Huyền Trang pháp sư, trên dưới Quận Vương phủ không biết lấy gì báo đáp. Nếu không nguyện ý, sợ rằng... Đời này phụ tử chúng ta khó mà tâm an.
- Không!
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, nặn ra ý cười, nói:
- Huyền Trang nguyện ý đồng hành.
Vừa nghe, chúng nhân mới không khỏi thở phào một hơi.
Không khí ngoài cửa phủ đệ lập tức hoạt lạc trở lại, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ vang lên.
Nơi xa, Tiểu Bạch Long nhè nhẹ móc móc lỗ tai nói:
- Kỳ thực kết quả này cũng không sai, rốt cuộc cảnh khó xử của Phụng Tiên quận đều được giải quyết dễ dàng. Chẳng qua không ai trong bọn họ phát hiện quần áo Huyền Trang pháp sư ướt sũng vậy ư?
Thiên Bồng thong thả nói:
- Những người này đều là phàm nhân, một đời chẳng qua mới trăm năm quang cảnh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ động liền quy kết cho quỷ thần, lại không biết quỷ thần kỳ thực cũng chẳng khác bọn họ là bao, chỉ là sinh hoạt ở một hình thái khác thôi. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ chú ý kỹ vậy à?
- Lời không thể nói như vậy, có một số phàm nhân rất lợi hại. Có một số yêu quái, sống hơn ngàn năm lại vẫn rất ngu.
Nói rồi, Tiểu Bạch Long làm như vô ý nhìn Ngưu Ma Vương một cái.
Vừa nhìn, lập tức bị Ngưu Ma Vương trừng ngược về.
Lữ Lục Quải nhíu mày nói:
- Ta lại cảm thấy có người đang giở trò với Huyền Trang pháp sư. Ngươi nghĩ xem, mây đen mấy ngày trước, với cả hôm nay vừa ra nước, bên kia liền có người đến... Trùng hợp vậy ư?
- Không thể nào... Chứng đạo vốn đã không dễ dàng, còn có người muốn nhúng tay cản trở?
- Chuyện này chẳng phải sớm đã bày rõ ra đấy? Ngươi tưởng người Phật Môn đều bất tài?
- Không phải nói bọn họ chỉ có thể quan vọng, không thể ra tay?
- Cái đó thì chưa chắc, có lẽ... Ai, dù sao cách nghĩ của Phật môn, người như ngươi sao hiểu được.
Hầu tử nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên đứng dậy, mở miệng nói:
- Chuẩn bị chút.
- Chuẩn bị?
Chúng nhân tức thì quay đầu nhìn sang.
Hầu tử cắn răng nói:
- Đi tới lãnh địa mới của bọn họ xem xem, thuận tiện gặp vị... Phật gia kia!