Sáng sớm ngày hôm sau, cha con lão Quận Vương liền dẫn theo Huyền Trang lên đường.
Giữa trời nắng chang chang, một chiếc xe ngựa “kẽo kẹt” tiến về tây phương, hành tẩu trên sa mạc mênh mang. Bốn phía đều là cát bay đá chạy, mặt sau, khe khẽ cùng theo một nhóm lớn yêu quái, cảnh tượng có thể nói là hạo hạo đãng đãng địa, rất dọa người.
Cũng may cha con Quận Vương hoàn toàn không hề hay biết.
Thời này khắc này, bọn họ còn đang đắm chìm trong cảm ân với Huyền Trang.
Lão Quận Vương cho là nhất cử nhất động đều có thể triệu tới mưa gió chắc chắn là bởi cao tăng mà ra, thế tử lại tin lời phụ thân không chút nghi ngờ. Hai người kẻ xướng người hoạ, cơ hồ muốn bưng Huyền Trang lên tận mây xanh.
Lúng túng trong đó, có lẽ chỉ mình Huyền Trang tự biết.
Trong tiếng ca ngợi không dứt, Huyền Trang một mực trầm mặc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phương đông. Một đường hướng tây, mấy năm gần đây, giờ có lẽ là lúc hắn nhớ nhung đông phương nhiều nhất.
Ở nơi khô hạn nhất, tự tay mình đào móc giếng nước, vốn tưởng rằng nó có thể cứu vớt rất nhiều người, nhưng hiện tại, nó lại bị bỏ quên trong ngóc ngách không ai ngó ngàng, có lẽ... Vĩnh viễn chẳng có ai dùng tới nước trong đó.
Xe ngựa không quá bền chắc kêu lên “kẽo kẹt” trên đoạn đường nhấp nhô, lão Quận Vương cùng thế tử cơ hồ luân lưu đi qua nói chuyện cùng Huyền Trang, hệt như lo sợ nhất thời không cẩn thận chiếu cố không được chu đáo, đắc tội với Phật gia.
Đối mặt tình cảnh này, Huyền Trang chỉ biết cười khổ.
Hắn không biết vị “Phật gia” thi ân kia đến cùng là ai, nhưng cơ hồ có thể khẳng định, phần ân đức này quả thực có liên quan đến mình, song không phải như lời cha con lão Quận Vương phụ tử vẫn tưởng, rằng mình đã “cảm động Phật tổ”.
Như quả Phật tổ thật có thể cảm động, chính mình, cũng đâu cần phải bôn ba tây hành.
Mười vạn tám ngàn dặm, đó là chặng đường xa xôi mà phàm nhân không dám tưởng tượng. Nhưng hôm nay nhìn lại, so với đường chứng đạo, có lẽ vẫn chưa là gì.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Huyền Trang lặng lẽ chờ đợi thời khắc tương kiến cùng vị Phật gia mà thế tử vẫn nhắc.
Không chút nghi vấn, lúc này trong lòng Huyền Trang chỉ thừa mỗi hai chữ --“Đành chịu”.
Chẳng qua, nếu nói tới đành chịu, lại có người còn đành chịu hơn cả hắn.
*****
- Sư phó. Nghe Lục Nhĩ Mi Hầu nói, ngài đáp ứng ra tay cứu về Trầm Hương. Thanh Tâm muốn hỏi, lúc nào sư phó ra tay?
Khi nói câu nói này, ánh mắt Thanh Tâm như đuốc. Thậm chí khẩu khí có phần bất thiện.
Khuôn mặt cười nhăn nhúm như trái khổ qua.
Nghe vậy, Tu Bồ Đề lại chỉ thở dài một hơi ngẩng đầu nhìn trời, không nói nửa lời. Lão Quân ở bên nhìn mà không nhịn nổi muốn cười.
Biểu hiện này ấn chứng phỏng đoán trong đầu Thanh Tâm, buồn bực không khỏi tích ứ trong tâm đầu, biểu tình càng lúc càng khó coi.
- Sư phó. Không phải ngài định phu diễn Lục Nhĩ Mi Hầu chứ?
Tu Bồ Đề vẫn không nói nửa lời, Lão Quân ở bên đã sắp cười ra tiếng.
Thanh Tâm lập tức quay sang trừng Lão Quân:
- Bồ Đề sư phó không cứu, vậy Thái Thượng sư phó cứu, được không?
- Này...
Bị hỏi như vậy, Lão Quân lập tức sững sờ, vội nói:
- Hắn đáp ứng chứ nào phải ta, ngươi tìm ta làm gì?
- Hắn cũng là đồ tôn của ngươi a!
- Chẳng phải hắn nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Liên quan gì tới Đâu Suất Cung.
- Ta cũng nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động, có sao đâu!
Thanh Tâm lập tức giận điên lên. Nàng chợt đứng bật dậy, trợn mắt hét lớn:
- Ta sớm biết chuyện này không dễ dàng! Lúc ta bị khốn ở Sư Đà quốc, các ngươi đều không quản. Giờ Trầm Hương bị mang đi, các ngươi cũng không quản! Ta cần hai sư phó các ngươi làm gì?
Vừa trừng sang, Lão Quân lập tức nghẹn họng, chỉ biết giương mắt nhìn nhìn Tu Bồ Đề đang yên lặng, khe khẽ khoát tay kéo Thanh Tâm tới một bên, nhỏ giọng nói:
- Sao ngươi có thể nói vậy được? Khi đó chúng ta đều biết ngươi không nguy hiểm, cho nên mới không ra tay. Trầm Hương cứu là nhất định phải cứu, có điều không phải hiện tại.
- Không phải hiện tại, thế bao giờ?
- Bao giờ? Có trời mới biết.
Lão Quân trải ra hai tay, nhún vai nói:
- Người là do Địa Tạng vương mang đi, tuy hai chúng ta đều là phận trưởng bối, nhưng chúng ta biết lấy gì ra đàm phán với Phật Môn? Hơn nữa, đây là đại sự liên quan tới chuyện Huyền Trang tây hành. Trầm Hương lại chỉ là một đứa nhóc không quan trọng.
- Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta vứt bỏ một số thứ trọng yếu để đổi nó về?
- Ta cũng đâu trọng yếu gì! Nói như vậy liệu có phải đến ngày nào đó, các ngươi cũng muốn bán ta?
- Ngươi nói gì? Ăn nói thế à?
- Ta nói vậy đấy, thích nghe thì nghe không thích nghe thì thôi!
Thanh Tâm khoanh tay lại, giận dỗi không nói nữa.
Tu Bồ Đề dứt khoát nhắm mắt lại, bộ dạng không nghĩ quản. Thấy thế. Lão Quân đành kéo kéo tay áo Thanh Tâm, kéo nàng ra càng xa một ít, thấp giọng nói:
- Nha đầu a. Trầm Hương là đồ tôn vi sư, kỳ thực vi sư cũng rất quan chú an nguy của hắn.
- Thật ư?
Thanh Tâm có phần hoài nghi trừng mắt nhìn Lão Quân.
- Đương nhiên là thật.
Lão Quân lúng túng địa cười cười, vươn tay ra dấu rồi thấp giọng nói:
- Chẳng qua, hắn đâu đã nguy hiểm đến tính mạng? Chỉ tu Phật mà thôi, không ai đòi mạng hắn cả. Đúng không? Hơn nữa, cho dù mất mạng, cùng lắm là hồi sinh. Dù cho hồn phi phách tán... Hắc hắc, cũng vẫn có cách thu gom lại được, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngươi yên tâm.
- Thế chẳng phải ngươi chỉ cần nói đợi là được rồi?
- Ta chưa nói ư?
Lão Quân lờ mờ đáp nói:
- Đấy, đại khái là thế? Ngươi xem, hắn vẫn chưa nguy hiểm gì, tới chỗ Phật Môn, nhất định cũng là ăn no ngủ kỹ có người hầu hạ. Nói không chừng còn... Ngao!
Lời còn chưa xong, Thanh Tâm đã trùng trùng đạp một cước lên giày Lão Quân, giẫm khiến Lão Quân kêu toáng lên.
- Nha đầu ngươi càng lúc càng quá quắt, ngươi cư nhiên, ngao! Râu mép của ta!
Lại giật mạnh râu mép Lão Quân một cái, Thanh Tâm quay đầu trừng Tu Bồ Đề, xoay người bỏ đi.
Đằng sau, Lão Quân kêu với theo:
- Chuyện này liên quan tới tây hành, ngươi ngàn vạn đừng để Lục Nhĩ Mi Hầu biết Bồ Đề lão đầu chưa chịu cứu Trầm Hương! Hắn mà biết thì lại phiền to!
Chợt xoay người, Thanh Tâm thuận thế nhặt lên một cục đá dưới đất, hung hăng quăng hướng Lão Quân.
Lão Quân nhanh tay nhanh tay chớp qua tránh được, kết quả cục đá vừa khéo nện trúng đầu Tu Bồ Đề.
Tu Bồ Đề chính đang nhắm mắt dưỡng thần bị hung hăng nện cho một cục, thân hình lại chỉ khẽ rung thoáng chốc, liền chẳng còn nửa điểm động tĩnh nào cả.
Nhìn lưng ảnh Thanh Tâm rời đi, Lão Quân xoa eo thở dài một hơi thật sâu, cười khổ nói:
- Xem phiền hà mà ngươi chọc kìa, ai... Thanh Tâm nha đầu chắc ghi hận lên người lão phu rồi. Bao năm nay, nàng chưa từng giận dỗi với ta như vậy. Đúng là rước họa vào thân.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tu Bồ Đề một cái, nói:
- Đi rồi, giả bộ gì nữa?
Giờ Tu Bồ Đề mới thoáng mở mắt ra, đành chịu nhìn Lão Quân một cái, chậm rãi nói:
- Tiểu nữ hài giận dỗi chút thôi, qua một thời gian rồi đâu lại vào đấy. Chuyện này cũng giải thích không được, đành cắn răng nhận vậy.
Lão Quân cuộn lên tay áo từng bước đi tới ngồi xuống bồ xuống lúc nãy, vươn tay cầm lên miếng điểm tâm cho vào miệng, cười nhẹ nói:
- Làm sao ta thu đồ đệ chưa từng khổ sở như ngươi? Trước kia cứ cảm thấy, đồ đệ ta thu không bằng ngươi, tưởng rằng ngươi có bí pháp dạy đồ đệ nào cao minh. Kết quả hiện tại vừa nhìn, thuần túy là vận khí sai khiến! Thật là uổng một phen mong đợi của lão phu.
Đối mặt với trào phúng của Lão Quân, Tu Bồ Đề chọn cách tự động lơ là.
Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, hắn có phần âu lo nói:
- Ngươi nói xem, liệu nàng có nói thật tình cho Lục Nhĩ Mi Hầu?
- Không đâu.
Lão Quân lắc lắc đầu nói:
- Thanh Tâm nha đầu bị chúng ta chiều cho gan lớn bằng trời, chẳng qua, nàng cái gì cũng dám làm, chỉ riêng không dám cầm chuyện liên quan tới hầu tử mạo hiểm. Một khi dây dưa tới tây hành, nàng nhất định không dám làm loạn. Đương nhiên, liệu có giở chiêu khác hay không, cái đó rất khó nói. Không chừng giờ chính đang tìm người cầu trợ.
Nói xong, Lão Quân cười lên ha ha.
Ở bên, sắc mặt Tu Bồ Đề không khỏi có phần ngưng trọng.
*****
Lúc này, Thanh Tâm đã đi xa chợt khe khẽ lấy ra một mảnh ngọc giản, cầm trong tay, do dự.
Hồi lâu, lại lấy ra một phiến ngọc giản khác, đặt lên môi.
*****
Gần gần năm ngày, có xe ngựa, có nước và lương thực đầy đủ, mấy người Huyền Trang xuyên qua bờ sa mạc, ly khai Phụng Tiên quận, đi tới một mảnh thảo nguyên xanh mướt.
Lúc trông thấy thảo nguyên, lão Quận Vương cơ hồ tưởng rằng mình già rồi hoa mắt, tròng mắt không ngừng chớp nhá.
- Đây là... Chuyện gì? Nhớ được nơi này trước kia đều là hoang mạc a, làm sao... Làm sao lại biến thành thế này?
- Cái đó hài nhi không biết.
Thế tử vui vẻ cười nói:
- Chắc là nhờ Phật gia thần thông quảng đại, lúc hài nhi vừa tới, cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Phía xa xa, Huyền Trang bắt gặp từng căn phòng ốc nhỏ xuất hiện rải rác trên sườn đồi, từng đạo khói bếp thăng lên. Đợi đến gần, có thể rõ ràng nhìn thấy càng nhiều phòng ốc còn đang trong quá trình xây dựng, trên công trường là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Rất nhiều người trông thấy xe ngựa thuận theo tiểu đạo tiến đến, lập tức thả xuống công việc trong tay, từ xa xa lên tiếng chào hỏi. Lão Quận Vương cũng hớn hả thò đầu ra ngoài cửa sổ vung tay đáp lại.
Trong toa xe, Huyền Trang vẫn lẳng lặng ngồi thẳng ở đó, ngẩng đầu trông thấy thế tử chính đang làm như vô ý nhìn mình, tức thì gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Thấy thế, thế tử mới giải thích:
- Hàng xóm láng giếng cả, quen biết bao đời nay. Mấy năm trôi dạt khắp nơi, thật không dễ dàng mới có được nơi an thân, nghe nói đệ tử muốn đi đón phụ thân, mọi người đều rất vui mừng. Trong Phụng Tiên quận còn có mấy lão nhân, mấy ngày tiếp xuống để xe ngựa ngược xuôi vài chuyến, giúp bọn họ đoàn tụ một nhà.
Huyền Trang hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:
- Thế tử khoan hậu.
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi đi tới.
Rất nhanh liền tạt qua một mảng lớn đồng ruộng.
Đây đều là thổ địa vừa được phân cắt ra, trên đồng còn chưa kịp gieo trồng gì cả.
Tùy theo đồng ruộng càng lúc càng dày đặc, người xuất hiện hai bên đường càng lúc càng nhiều, đến lúc trời chiều, xe ngựa liền tiến vào một tòa trấn nhỏ.
Ngói đỏ tường trắng, từ xa nhìn lại, mới tinh, chỉnh tề, lại cũng rất là giản dị. Khác với những trấn nhỏ bình thường, chính giữa thị trấn dựng lên năm tòa Phù Đồ tháp bảy tầng.
Nháy mắt khi nhìn thấy tháp, Huyền Trang không khỏi sửng sốt.
Thế tử ở bên nhẹ giọng nói:
- Đó là tháp “Đại Lôi Âm tự” của thị trấn. Nhờ Phật gia thi triển diệu pháp, dựng lên chỉ trong một đêm.