Đại Bát Hầu

Chương 806: Lôi Âm quận



- Đại Lôi Âm tự?

Lúc nghe được cái tên này, Huyền Trang hơi có phần sá dị.

Nhưng mà, càng sá dị lại là hầu tử.

Khi nghe thấy tên ấy, sắc mặt hầu tử chợt biến.

Ở bên, Tiểu Bạch Long thì thào nói:

- Nơi này là Đại Lôi Âm tự? Đặt bậy bạ. Tuy ta không đi qua Đại Lôi Âm tự, nhưng tốt xấu gì cũng phải biến ra ngọn núi chứ. Không Linh sơn thì gọi gì là Đại Lôi Âm tự?

- Xem ra lại là bẫy rập. Không được, không thể để Huyền Trang pháp sư tiến vào.

- Bẫy rập thì chắc là bẫy rập, có điều không phải âm mưu, là dương mưu.

Thiên Bồng thuận miệng nói một câu, lập tức thức tỉnh chúng nhân. Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

- Quả là dương mưu.

Sắc mặt hầu tử có vẻ khó coi. Hắn hít một hơi thật sâu, nắm tay siết chặt chậm rãi nói:

- Đại Lôi Âm tự giả ngay trước Đại Lôi Âm tự thật, muốn lừa chúng ta đây mà. Tra rõ toàn thảy trên dưới trấn này cho lão tử, dù có là một con ruồi cũng không được bỏ qua!

- Dạ!

Một tiếng ứng đáp, tất cả yêu quái lập tức triển khai tứ tán, lẩn vào trong màn đêm.

Thoáng chốc, lưu tại chốn này chỉ còn mỗi năm người nhóm tây hành gồm hầu tử, Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh, Thiên Bồng và Quyển Liêm.

Hầu tử nghiêng mắt liếc nhìn Tiểu Bạch Long một cái, nói:

- Ngươi cũng đi, liên hệ người mà ngươi có thể liên hệ, kiểm tra xem Phật Môn có kẻ nào gọi là Đông Lai Phật, thủ hạ có một tên gọi là Hoàng Mi lão tổ không.

- Được... Được.

Tiểu Bạch Long kinh hãi gật gật đầu.

*****

Lúc này, xe ngựa đã chạy vào trong trấn nhỏ.

Hài đồng bên đường phố chạy loạn đuổi theo xe ngựa, cười náo hi hi ha ha, tức thì hấp dẫn ánh mắt chúng nhân. Cảnh tượng náo nhiệt dị thường.

- Là xe ngựa thế tử? Lão Quận Vương đã đến! Lão Quận Vương đã đến!

Tùy theo một trận ồn ào, đám người vốn đang tụ tập trước Quận Vương phủ lập tức kiễng mũi chân, nghểnh cổ đón chào.

Xe ngựa vừa tiến đến, liền bị đám người vây kín như nêm cối.

Xuống xe. Lão Quận Vương bắt đầu nhiệt tình chào hỏi các hương thân. Mấy năm không gặp, lão nhân gia sớm đã phân không rõ ai lại ai, song vẫn kích động đến nỗi lão lệ tung hoành, mãi mà không kìm lại được.

Huyền Trang bị bỏ mặc ở bên, chỉ biết cùng theo thế tử.

- Mong Huyền Trang pháp sư đừng chê trách. Mọi người đều trông đợi phụ thân đi đến, giờ có nói gì chắc đều nghe không vô. Đợi hôm sau đệ tử chính thức giới thiệu ngài. Cả ngày đi đường mệt nhọc, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đã.

- Xin phiền thế tử an bài.

Huyền Trang cung kính đáp lễ.

Trong không khí nhiệt thành, Huyền Trang cứ vậy lẳng lặng mà nhìn. Thỉnh thoảng có mấy hương dân tinh mắt chú ý thấy Huyền Trang, bèn đi tới chào hỏi, lại đều bị thế tử nhất nhất ngăn cản.

Không lâu sau, chúng nhân liền như thủy triều vây quanh lão Quận Vương tiến vào trong phủ.

Trước lúc qua cửa, Huyền Trang thấp giọng hỏi:

- Trước kia nghe thế tử nói trên trấn có một tòa Phật tự, kêu Đại Lôi Âm tự, không biết...

- À. Thiếu chút thì quên.

Thế tử chợt hoãn thần, có phần có xử nói:

- Đó là ngôi chùa do “Phật gia” tu kiến, hiện giờ, Phật gia cũng cư trú trong đó. Phụ thân vừa mới trở về, sáng sớm mai, đệ tử sẽ qua đó dâng hương thỉnh nguyện. Khi ấy mời Huyền Trang pháp sư đồng hành, tiện thể diện kiến “Phật gia”.

- Vậy làm phiền thế tử.

Huyền Trang lại cung kính hành lễ.

*****

Không lâu sau, đám yêu quái được phái đi thăm dò lần lượt báo về đủ mọi tin tức.

- Nơi này tên là Lôi Âm quận. Nghe nói, dùng chính tên quận để đặt cho chùa miếu trên trấn.

- Toàn bộ kiến trúc trên trấn đều mới vừa được kiến thành. Rất nhiều nơi còn đang xây dựng dang dở.

- Ngay mấy tháng trước. Nơi này còn là một mảnh hoang mạc, chẳng có gì cả. Gần gần mấy tháng, nơi này không chỉ biến thành bình nguyên trù phú, còn dựng nguyên một tòa trấn nhỏ. Đương nhiên, người trên trấn đều là cư dân đến từ Phụng Tiên quận. Trong trong ngoài ngoài ước chừng có mấy ngàn người.

- “Đại Lôi Âm tự” xuất hiện chỉ sau một đêm. Tịnh không phải nhờ tay cư dân xây dựng. Hòa thượng trong chùa khẳng định không phải người Phụng Tiên quận, cũng không biết là đến từ đâu. Cho dù một ít cư dân xuất phát từ cảm kích hi vọng được xuất gia ở đây, song đều bị uyển cự. Nguyên nhân, tạm thời bất minh.

- “Phật gia” kia một mực ngẩn ở trong chùa. Trốn trong đó, ngày thường muốn gặp cũng không dễ dàng. Nghe nói trên người có kim quang, đoán là Phật quang. Hẳn là Phật Đà.

- Ngoài “Đại Lôi Âm tự” không thấy có gì dị thường, tạm thời cũng không phát hiện tu giả tồn tại. Tổng thể mà nói, tin tức chỉ chừng đó.

Nghe xong bộ hạ báo cáo, hầu tử không khỏi đưa tay sờ sờ cằm, tròng mắt chậm rãi nghiêng hướng Tiểu Bạch Long:

- Ngươi thì sao?

- Không nghe qua về Đông Lai Phật, càng không biết gì về Hoàng Mi lão tổ.

- Chắc không?

- Chắc.

Tiểu Bạch Long trùng trùng gật đầu xác nhận:

- Ta hỏi qua hết những người có thể hỏi, trừ... Trừ phụ vương.

Ngưu Ma Vương chắp tay nói:

- Đại Thánh gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

- Đợi.

Hầu tử híp mắt lại, thong thả nói:

- Đợi ngày mai, xem xem “Phật gia” kia đến cùng là ai. Còn nữa, đêm nay theo dõi mật thiết chỗ ở của Huyền Trang pháp sư, không được lơ lỏng!

- Dạ!

*****

Thời này khắc này, ngay lúc hầu tử đang căng mình ứng đối sự thể tại Lôi Âm quận, Thiên Đình Ngọc đế lại từ từ thở dài một hơi.

- Huyền Trang thật sự đã ly khai Phụng Tiên quận?

- Ly khai.

Lý Tĩnh trùng trùng gật đầu.

- Chưa hạ mưa?

- Vẫn chưa.

Lý Tĩnh lau mồ hôi, cười nói:

- Đều nhờ bệ hạ nhắc nhở, chỉ cần hầu tử kia không thúc quá gấp, liền dây dưa. Không ngờ, quả nhiên không cần ra tay.

Ngọc đế cười hừ một tiếng, đỡ lấy long án thong thả nói:

- Sau này hầu tử kia có yêu cầu gì, chúng ta có thể dùng chiêu này ứng đối. Chỉ cần có liên quan tới tây hành chứng đạo, liên quan tới phổ độ, hắn không dám lớn mật làm xằng.

Nghe vậy, chúng tiên gia tại trường không khỏi đối mặt nhìn nhau, tề thanh nói:

- Bệ hạ anh minh!

Thấy thế, Ngọc đế mãn ý gật gật đầu.

Kể ra thì cũng buồn cười. Từ lúc hầu tử xuất sơn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn dương mi thổ khí ngay trước mặt chúng tiên.

Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, Lý Tĩnh thấp giọng hỏi:

- Thế, bệ hạ, tiếp theo có cần trả mưa về cho Sư Đà quốc?

- Không, tạm thời đừng hạ. Cứ để đấy.

- Không hạ mưa?

- Đúng vậy. Chờ hắn tới đòi.

Ngọc đế vuốt râu dài nói:

- Hiện nay, hầu tử kia vướng vào tranh đấu với Phật Môn, tạm thời không rảnh gây sự, phiền toái của chúng ta chỉ còn mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu. Nếu hắn đã muốn hướng thiện, chúng ta dứt khoát mượn cơ hội này dò xét hư thực thử xem.

Nói rồi, Ngọc đế ý vị sâu xa nhìn lướt chúng tiên, khẽ thở dài:

- Không phải sợ. Trước kia, chúng ta bởi vì quá sợ nên chẳng dám làm gì, đến cuối cùng, rơi vào cục diện bị động. So ra, không bằng mạo hiểm, chủ động xuất kích, chủ động dò xét. Nói không chừng, có thể mở ra một...phiên thiên địa khác!

Mấy lời nghênh ngang đắc chí này vừa thả ra, chúng tiên tại trường nghe mà á khẩu không nói.

*****

Lúc trời dần sáng, xe ngựa đi ra khỏi cửa lớn Quận Vương phủ.

Huyền Trang, thế tử, cộng với lão Quận Vương đồng thời tiến hướng “Đại Lôi Âm tự”.

Dưới sắc trời âm ám, tuy còn rất sớm, trên đường lại đã nhìn thấy không ít người bận rộn. Chứng kiến cảnh tượng này, lão Quận Vương cười tươi như hoa, nước mắt lưng tròng.

- Lão hủ già rồi, nhìn thấy mọi người an sinh qua ngày, nước mắt liền không nhịn được trào ra. Ai... Nhớ khi xưa, Phụng Tiên quận cũng là như thế, chúng ta lại không biết trân tích. Quả nhiên là muốn mất đi mới có thể hiểu được.

- Phụ thân nói phải. Phụng Tiên quận hiện giờ làm gì còn thấy được tử đệ hoàn khố, lưu manh lười nhác? Nghĩ đến những ngày không cơm ăn, không nước uống, giờ mọi người đều rất an phận.

- Cũng là chuyện tốt, cũng là chuyện tốt. Ải khó lần này, đối với bách tính Phụng Tiên quận chúng ta, nói không chừng thật là chuyện tốt.

Lão Quận Vương vỗ nhẹ lên tay thế tử, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái vạn ngàn nói:

- Trời cao xem như không tệ với chúng ta.

Trên đường, Huyền Trang vẫn cứ lẳng lặng mà nhìn.

Rất nhanh, xe ngựa liền đi tới trước cửa “Đại Lôi Âm tự”, trông thấy hai tòa thạch sư đặt trước môn khẩu.

Khác với chùa miếu bình thường đa phần xây trên núi cao, ý tứ như thể tránh ra thế tục. “Đại Lôi Âm tự” này lại dựng ngay trong trấn. Không chỉ thế, thậm chí còn cách nhà dân xung quanh mỗi bức tường.

Môn lâu cao vút, mái hiên chạm khắc tinh thế, nếu không phải trước cửa treo bài biển “Đại Lôi Âm tự” cùng tòa Phù Đồ tháp nổi bật bên trong, không khéo sẽ bị nhầm tưởng là vương cung của vị quốc vương nào đó.

Nháy mắt khi nhìn thấy “Đại Lôi Âm tự”, trong đầu Huyền Trang đột nhiên phù hiện hai chữ -- “Nhập thế”.

Đây chẳng phải là “Nhập thế” mà trước giờ mình vẫn nghĩ?

Muốn hành phổ độ chi đạo, tự nhiên không nên “Tị thế”, tránh ra chúng sinh thì làm sao mới phổ độ được? Phổ độ chi pháp, chỉ có thể “Nhập thế” . Đây là lý niệm đi ngược lại Phật pháp lưu hành hiện nay.

Nhưng mà, lý niệm như thế, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có phần nghi ngờ.

Hai tăng nhân canh cửa thấy xe ngựa đi đến, lập tức bước lên nghênh đón, hai tay hợp mười hành lễ. Chúng nhân cũng đều lặng lẽ đáp lễ.

Thế tử nhẹ giọng nói:

- Hai vị sư phó, đệ tử đã nghênh đón gia phụ tới. Lần này đến đây là để tạ lễ. Nhân tiện...

Nói rồi, thế tử xoay người nhìn Huyền Trang một cái, ngập ngừng nói tiếp:

- Vị Huyền Trang pháp sư này cũng là đệ tử nghênh về từ Phụng Tiên quận. Không biết “Phật gia” có ở trong tự, thuận tiện gặp một lần?

Một trong hai tên tăng nhân nhìn sang Huyền Trang, khẽ cười, hành lễ nói:

- Sư phó lão nhân gia sớm đã biết Huyền Trang pháp sư giá lâm, chính đang ở trong hậu đường chờ đợi. Chẳng qua, sư phó chỉ gặp mỗi mình Huyền Trang pháp sư.

Nghe vậy, Huyền Trang không khỏi sá dị. Cha con lão Quận Vương lại hớn hở không thôi.

“Phật gia” đang chờ sẵn Huyền Trang pháp sư, chẳng phải chứng minh đương sơ phán đoán của bọn họ là thật? Chuyện ở Phụng Tiên quận quả nhiên là bởi Huyền Trang pháp sư mà ra!

Thế tử vội vàng nói:

- Cái đó... Không sao, không sao. Có thể may mắn được đưa Huyền Trang pháp sư đến đây, đã là phúc phận của đệ tử, đệ tử nào dám oán ngôn?

Tăng nhân kia lùi ra sau một bước, vươn tay nói:

- Huyền Trang pháp sư, mời.

*****