- Chỉ gặp Huyền Trang? Mẹ nó, càng lúc càng khả nghi!
Hầu tử thở dài một tiếng, cũng không nói gì với thủ hạ giấu mình chung quanh, trực tiếp nhún người bay ra.
Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, đợi khi hắn lần nữa hạ xuống từ giữa thiên không, lập tức huyễn hóa thành một con phi trùng vỗ cánh chậm rãi bay đến chỗ Huyền Trang.
Nháy mắt, Linh Cát trong hậu đường tựa hồ cảm giác được gì, thoáng sửng sốt mất mấy giây.
Ở bên, một tăng nhân cao gầy thân mặc tăng bào màu vàng cũng vội vàng quay đầu nhìn hướng Huyền Trang, thì thào nói:
- Hắn lại không ẩn tàng khí tức?
Giây phút sau, Linh Cát chậm rãi bật cười, khẽ thở dài:
- Vì sao phải ẩn tàng? Chúng ta chẳng phải cũng đâu ẩn tàng? Tây hành chứng đạo, vốn là dương mưu, với chúng ta, với bọn họ, đều là như thế. Chuẩn bị một chút, nghênh tiếp khách quý. Tốt xấu gì cũng là người quen cũ... Kim Thiền tử.
- Đệ tử tuân mệnh.
Tăng nhân cao gầy hai tay hợp mười hành lễ, khom người lui ra ngoài cửa.
Không lâu sau, Huyền Trang đã bước tới trước cửa. Dưới sự dẫn đường của tăng nhân, từng bước tiến vào hậu đường.
Linh Cát ngồi thẳng trên bồ đoàn làm như vô ý nhìn phi trùng lặng không tiếng thở trên bả vai Huyền Trang, khẽ cười cười.
Từng bước đi tới trước mặt Linh Cát, Huyền Trang hai tay hợp mười nói:
- Huyền Trang tham kiến Phật Đà!
Nói xong, liền khom lưng xá dài.
Thấy Huyền Trang làm bộ muốn lạy, Linh Cát vội vươn tay chỉ, bồ đoàn đột nhiên dời sang.
Vừa dời, Huyền Trang lập tức sửng sốt, động tác dừng lại.
Thẳng đến lúc này, Linh Cát mới ngoắc ngón tay, bồ đoàn được chuyển xuống dưới gối Huyền Trang. Nhẹ giọng thán nói:
- Đại lễ như thế, Linh Cát ta nhận không nổi. Nói đến cùng, ngài cũng là Kim Thiền tử sư huynh. Nếu đã tới, thì ngồi đi.
- Tạ Linh Cát tôn giả tứ ngồi.
Trong lòng Huyền Trang lập tức hiểu ra thân phận đối phương. Yên lặng gật gật đầu, đoan chính ngồi trên bồ đoàn, cũng không nói nhiều.
Rất nhanh, tăng nhân cao gầy liền bưng tới hai chén trà nóng, một trái một phải, phân biệt đẩy hướng Linh Cát cùng Huyền Trang.
Nhè nhẹ phất động tay áo. Linh Cát thân nhìn đăm đăm chén trà nóng trước người Huyền Trang, nói:
- Nếm thử, đây chính là trà thượng phẩm Linh sơn chính cống, đặc ý mang đến cho ngài.
- Tạ Linh Cát tôn giả tứ trà.
Lặng lẽ hành lễ thêm lần nữa, Huyền Trang vươn tay nâng chén trà lên.
Từ đầu tới cuối, nhất cử nhất động của hắn đều cực lễ độ, thậm chí có thể nói, có phần lãnh mạc.
Nâng chén trà lên, Huyền Trang nhè nhẹ hà hơi, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Vừa nhấp. Lông mày chợt súc lại.
- Vô vị?
Linh Cát nhẹ giọng hỏi.
Vừa nghe, Huyền Trang lập tức càng thêm nghi hoặc. Chậm rãi lắc lắc đầu, đáp nói:
- Vô vị.
- Vô vị là được rồi.
Linh Cát cười nhẹ nói:
- Phật Môn tứ đại giai không, trà Linh sơn, làm sao có vị được? Chẳng qua, trà Linh sơn này tốt nhất phải dùng nước Linh sơn để pha. Nước phàm trần, ít nhiều có chút tạp chất. Không đủ thuần túy. Trà ngon, phải xứng với nước ngon. Bằng không, liền đạp hư.
Huyền Trang cúi đầu tử tế phẩm hai ngụm. Rồi thả chén trà trong tay xuống, không nói nửa lời nhìn thẳng lên tiền phương, hệt như hoàn toàn không nghe thấy lời Linh Cát nói.
Thấy thế, Linh Cát lại khẽ thở dài:
- Phật pháp cũng như trà ngon Linh sơn. Gọi là đại đạo vô ngân, vô cương, bình bình nhàn nhạt mới là thật. Có một số thứ, một khi dây dưa với thế tục phàm trần liền biến vị.
Nói xong. Linh Cát ý vị sâu xa nhìn Huyền Trang.
Hồi lâu, Huyền Trang mới khẽ nhướng mắt lên, nhẹ giọng hỏi:
- Linh Cát tôn giả nói thế, không biết còn có ý gì?
Linh Cát ách nhiên thất tiếu. Nói:
- Chẳng lẽ, Kim Thiền tử sư huynh cho rằng Linh Cát tới đây là để phẩm trà cùng ngài?
- Không phẩm trà, vậy muốn làm gì?
- Luận pháp.
- Luận pháp nào?
- Phật gia chi pháp!
Chỉ thấy hai tay áo Linh Cát khẽ rung, sảng giọng nói:
- Linh sơn đã ở trước mắt, trên Linh sơn là Đại Lôi Âm tự, trong Đại Lôi Âm tự, là chư Phật. Kim Thiền tử sư huynh muốn hướng Đại Lôi Âm tự biện pháp, không bằng trước qua cửa Linh Cát tại “Tiểu Lôi Âm tự” này cái đã.
- Nếu Kim Thiền tử sư huynh có thể tranh luận thắng Linh Cát, Linh Cát liền cùng theo Kim Thiền tử sư huynh lên núi, ở trước mặt chư Phật triển hiện tân pháp của sư huynh. Nếu không thành... Ngay cả Linh Cát đều không thắng được, vậy mời sư huynh về cho!
Nói xong, Linh Cát trùng trùng vỗ chưởng ra trước người, thân mình đứng bật dậy. Hai mắt trợn trừng như chuông đồng, đăm đăm coi chừng Huyền Trang, giá thế như lâm đại địch.
Bộ dạng như thế, đồng nghĩa với biện pháp bắt đầu.
Đồng thời với đó, đầu bên kia, Huyền Trang vẫn cứ mặt mày lãnh mạc, im lìm ngồi đó.
Nháy mắt, không khí tựa hồ chợt cứng lại, đại điện lặng ngắt như tờ.
*****
- Khải bẩm tôn giả.
Trên Linh sơn, một vị tăng nhân khấu bái trước người Như Lai, nói:
- Huyền Trang đã đến Lôi Âm quận, gặp Linh Cát tôn giả, biện pháp đã bắt đầu!
Lời này vừa ra, chư Phật tại trường đều ồ lên.
- Biện pháp đã bắt đầu, chuyện gì thế này?
- Linh Cát muốn cướp trước một bước, chặn trên đường tới Linh Sơn, bắt Huyền Trang biện pháp cùng mình?
- Linh Cát đúng là quá lỗ mãng, sao không thương lượng trước với chúng ta mà đã tự tiện hành động?
Trong cảnh bàn tán xôn xao, Như Lai lại chỉ lẳng lặng ngồi trên đài sen, hai mắt đóng chặt, khẽ cười.
- Nói lỗ mãng, sợ rằng chưa hẳn.
Lời này, là của Văn Thù.
Lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn tới.
Chỉ nghe hắn khẽ thở dài:
- Huyền Trang đạo chưa chứng, giờ biện pháp cùng Linh Cát, sợ rằng tất bại không nghi ngờ.
Nghe vậy, chúng nhân quay sang nhìn Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai.
Sau thoáng chốc trầm mặc, hai người đều gật đầu tỏ ý tán đồng lời của Văn Thù.
Trong đám đông, có người khẽ thở dài:
- Nói như thế, đây chính là sát chiêu. Huyền Trang e là dữ nhiều lành ít.
Lúc này, lại một tăng nhân nhập điện.
Chư Phật cho là có tin tức mới, ai nấy đều quay sang nhìn. Lại thấy tăng nhân kia bước nhẹ tới trước mặt Địa Tạng vương, khẽ khàng nói:
- Địa Tạng tôn giả, người đã đưa đến.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Một câu vô cùng đơn giản, tăng nhân kia nghe xong liền lui ra ngoài điện.
Nhất thời, chư Phật đều mơ hồ.
*****
Thời này khắc này, trong “Tiểu Lôi âm tự”, Huyền Trang vẫn đang đối đầu cùng Linh Cát.
Một bên giương nỏ tuốt kiếm, bên còn lại, sắc mặt vẫn như thường.
Hồi lâu, Linh Cát chậm rãi buông tay phách ở trên bàn, thân người hơi ngửa ra sau. Cười khẩy nói:
- Nhớ lúc xưa, khi Kim Thiền tử sư huynh còn tại thế, Linh Cát gặp ngài, tránh không được phải tôn xưng một tiếng “sư huynh” . Linh sơn biện pháp, Linh Cát chưa lần nào tranh luận thắng nổi ngài. Chẳng lẽ hôm nay, ngài sợ?
- Sợ?
Huyền Trang khẽ cười nhẹ, hỏi ngược lại:
- Huyền Trang sợ gì?
- Sợ thua!
- Huyền Trang sợ thua ư?
- Không sợ thua, vì sao không ứng chiến!
Thanh âm Linh Cát lập tức cao vút.
Nghe vậy, Huyền Trang lại chỉ thở dài một hơi. Nhẹ giọng nói:
- Đời này kiếp này, Huyền Trang chỉ sợ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Không độ được chúng sinh.
Đỡ lấy đầu gối, Huyền Trang từ từ đứng dậy:
- Linh Cát tôn giả tưởng muốn biện pháp cùng Huyền Trang, chỉ cần đợi ở Linh sơn là được, không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Nói xong, xoay người muốn rời đi.
Thấy thế, Linh Cát vội quát nói:
- Đứng lại!
Nghe được tiếng quát, Huyền Trang dừng chân, đưa lưng về phía Linh Cát.
Nháy mắt, đại điện lại trầm mặc. Hai người cầm cự trong im lìm.
Hồi lâu. Linh Cát cắn răng nói:
- Phụng Tiên quận chỉ có mây đen sấm chớp mà không hạ mưa, mây đen kia là do bần tăng làm phép mà ra.
Huyền Trang vẫn im lìm đứng đó.
Linh Cát hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Chút sấm chớp mây đen đã có thể khiến cho lão Quận Vương cùng đám người liên can hớn hở như điên. Mây đen rút đi, lại cảm thương không thôi. Thậm chí còn tự mình an ủi nói là Phật tổ khảo nghiệm. Hừ... kẻ ngu muội như thế, Kim Thiền tử sư huynh, sao mà độ được?
Huyền Trang vẫn lẳng lặng không đáp.
- Cũng là bần tăng báo mộng cho quốc vương hạ chỉ ban cho phong địa này, cũng là bần tăng khiến mảnh hoang mạch trở nên sinh cơ bừng bừng.
Huyền Trang không nói nửa lời.
- Đại đạo ba ngàn. Mấy ngàn người, đi ra từ Phụng Tiên quận mấy năm, mà ngay cả chốn an thân đều không tìm được. Được ân tứ, cũng chỉ biết cảm ân đái đức. Hoàn toàn không hiểu phúc họa bản thân chẳng qua là bởi một trận biện pháp mà biến ảo ra. Chỉ cần hơi chút gió thổi cỏ động, liền khả năng theo gió mà trôi. Đám nông cạn như thế, Kim Thiền tử sư huynh. Độ sao đây?
Huyền Trang vẫn không nói nửa lời.
- Ngươi cho rằng thứ bọn họ cần là nước, kỳ thực nước căn bản không vãn cứu được bọn họ! Yếu hèn và vô tri của bọn họ từ khi sinh ra đã có, thêm chút nước, chẳng qua là lay lắt hơi tàn thôi!
Hít một hơi thật sâu, Linh Cát lại nói:
- Phổ độ, phải nên nhập thế. Chùa này, chính dựa theo lý niệm đó mà dựng lên ở đây. Đáng tiếc, hắc hắc, một ngôi chùa bề thế như này, người đến người đi, cũng giống như chén trà trên bàn. Dù là trà Linh sơn, ngâm mình trong tục thủy phàm trần, liền mất đi ý nghĩa ban sơ. Chùa miếu người đến người đi, mà họa phúc bản thân ở đâu đều không hiểu, còn thế nào độ người, nói gì tới Phật pháp?
Nói xong, hắn thoáng ngửa người, nhìn lưng ảnh Huyền Trang cười to.
Giây phút sau, chỉ thấy Huyền Trang chậm rãi quay lưng, cung kính hành lễ, nói:
- Ở trong mắt Linh Cát tôn giả, Phật pháp là trà Linh sơn, người trong thế tục là nước phàm trần. Trà ngon Linh sơn phối với tục thủy, lãng phí.
- Chẳng lẽ không đúng?
- Ở trong mắt bần tăng lại khác.
- Khác thế nào?
- Trong mắt bần tăng, trà Linh sơn, là không. Nước phàm trần, là không. Phật pháp, là không. Dù chính bản thân bần tăng, cũng là không. Thế gian này, vừa khéo chỉ có chúng sinh là thật, là người thế tục mà Linh Cát tôn giả mới nói!
Nghe vậy, Linh Cát chợt sững sờ.
Trên mặt Huyền Trang thoáng phù hiện ý cười.
Không đợi Linh Cát kịp phản ứng, hắn đã khẽ phất tay áo, xoay người dương trường mà đi. Hầu tử đậu trên vai Huyền Trang thiếu chút thì cười ra tiếng.
Trong đại điện chỉ còn mỗi Linh Cát ngồi ngây ra đó, hai mắt trợn tròn.
Thấy Huyền Trang đi rồi, tăng nhân cao gầy vội từ ngoài cửa tiến vào, hoảng loạn nói:
- Tôn giả, lời ấy của Huyền Trang rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, cái gì gọi là chỉ có chúng sinh là thật? Trong bản kinh Phật nào viết chỉ có chúng sinh là thật!
- Im mồm.
- Nhất định là hắn sợ thua mới chuyển ra luận đạo như vậy, rõ ràng là muốn tránh chiến! Tôn giả, ngài...
- Im mồm!
Bị Linh Cát quát liền hai tiếng, tăng nhân cao gầy vội vàng ngậm miệng, không dám cất lời.
Ngưng thị nhìn theo phương hướng Huyền Trang rời đi, Linh Cát cắn răng lẩm bẩm nói:
- Chiến hay không, không phải do ngươi!