Trong hẻm nhỏ không người, Huyền Trang lặng lẽ một mình đi tới.
Gió nhẹ thổi phất qua, vài mảnh lá khô phiêu linh.
Hầu tử hóa thành phi trùng biến về nguyên hình đứng ở trước mặt Huyền Trang, cười hì hì nói:
- Hồi đáp hay lắm, lấy đạo hắn chống chính hắn. Mấy câu thôi, Linh Cát liền á khẩu. Ha ha ha ha. Nếu biện pháp ở Linh sơn cũng thuận lợi như thế thì hay biết mấy.
Nghe vậy, Huyền Trang lại chỉ sát vai bước qua hầu tử:
- Chút trò mèo mà thôi, nếu thật phải biện, bần tăng thua rồi.
- Hả?
Hầu tử chợt sửng sốt, vội vàng xoay người đuổi theo:
- Ngươi nói thế là có ý gì? Ngay cả Linh Cát ngươi đều không biện thắng? Vậy ngươi ứng đối Như Lai sao đây?
Bần tăng mới nói, vừa nãy chẳng qua là chút trò mèo thôi. Thủ đoạn khó, khó đăng đại nhã chi đường. Về phần biện cùng ai, kết quả đều như nhau. Thật chính là thật, giả chính là giả, không lừa dối được.
- Huyền Trang pháp sư xin dừng bước! Huyền Trang pháp sư xin dừng bước!
Đằng sau, tăng nhân cao gầy bước nhanh đuổi theo.
Thấy thế, hầu tử vội lần nữa hóa thành phi trùng đứng trên vai Huyền Trang.
- Nói xem, ngươi còn thiếu thứ gì, phải thế nào mới có thể tranh luận thắng Như Lai?
- Thiếu một con đường.
- Một con đường? Ngươi có thể nói rõ ràng hơn chút được không?
- Dương thiện, trừng ác, nhập thế, mượn lực, tất cả những điều đó đều đúng, đều là đường mà phổ độ tất phải qua. Nhưng mà, bần tăng còn thiếu một thứ rất mấu chốt. Không có thứ kia, hết thảy chỉ là bèo dạt mây trôi.
- Thứ gì?
Đúng lúc này, tăng nhân kia đã đi tới sau lưng Huyền Trang, khom người hành lễ nói:
- Huyền Trang pháp sư xin dừng bước.
Huyền Trang quay đầu lại, lặng lẽ hồi lễ.
Tăng nhân nhẹ giọng nói:
- Linh Cát tôn giả mời Huyền Trang pháp sư trú lại Lôi Âm quận chút ngày giờ, tiện thể qua đó xem xem.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, lại chỉ hai tay hợp mười lần nữa hành lễ, gật gật đầu. Xoay người liền đi.
Hầu tử khe khẽ nói:
- Ta thấy hắn có mưu đồ. Rõ ràng đây là bẫy rập, tốt nhất nên đi thì hơn. Gia hỏa này tới đây là để khiêu hấn, chỉ cần ngươi không ở lại, hắn cũng chẳng làm được gì.
- Bần tăng có thể rời đi, nhưng cư dân Phụng Tiên quận liệu có đi được không?
Đây là vấn đề phiền não không thôi.
Để Phụng Tiên quận hạ mưa? Phải biết, mưa kia là trộm từ nơi khác, bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Về phần miệng giếng kia... Dù nó có ra nước nhiều đến mấy, cũng không nuôi nổi nguyên một quận thành. Hơn nữa, cho dù bọn họ đi được, bọn họ có thật chịu cứ thế mà đi?
...
Vấn đề này, hầu tử càng nghĩ càng bực bội. Đấu đá giữa Phật với Phật đều là kiểu này, hắn thực sự không học được.
Thật lâu, hắn mới đành hỏi:
- Vậy ta nên làm gì? Có điều gì ta có thể làm, ngươi cứ nói.
- Đừng làm gì cả. Thật đấy, ngươi đừng làm gì, chính là trợ giúp lớn nhất đối với bần tăng. Có một số chuyện, phải để bần tăng tự mình làm.
- Chính ngươi làm, làm nổi không?
- Chặng đường từ Cầu Pháp quốc đến đây, chẳng phải đều do bản thân Huyền Trang tự mình đi tới?
- Nếu ngươi có thể tự đi, đương sơ vì sao còn muốn ta giúp?
Bị hầu tử hỏi vậy, Huyền Trang lập tức dừng chân.
Hồi lâu. Hắn mới lần nữa bước ra nhịp bước, chậm rãi nói:
- Đương sơ tuổi trẻ khí thịnh, cho là chuyện tam giới đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Cho tới bây giờ, bần tăng mới biết trong tam giới này, có rất nhiều rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, rất nhiều rất nhiều chuyện không đủ năng lực để làm.
Hầu tử lập tức cả kinh, vội vàng hỏi:
- Lời này là ý gì? Ngươi định vứt bỏ?
Con đường này, nếu bần tăng đã bước lên, liền không lý nào quay đầu. Tận nhân sự... An thiên mệnh thôi.
- Ngươi!
Nhất thời. Hầu tử ngây dại.
Tuy bản thân hầu tử cũng đã vô số lần chất nghi tính khả thi của tây hành, nhưng lời này thoát ra từ miệng Huyền Trang, ý nghĩa liền khác hẳn.
Phía xa xa, cha con lão Quận Vương phụ tử đứng cạnh xe ngựa ngoài cửa chờ đợi Huyền Trang.
Đành chịu, hầu tử lại hóa thành phi trùng vỗ cánh bay đi. Bỏ lại mình Huyền Trang tiến về hướng hai người kia.
Thấy Huyền Trang đi đến, lão Quận Vương cùng thế tử vội vàng hành lễ.
Huyền Trang cũng lặng lẽ hồi lễ.
Thế tử nói:
- Huyền Trang pháp sư đã gặp qua “Phật gia”?
- Gặp qua.
Huyền Trang khẽ gật đầu.
Thấy thế, hai người không khỏi đối mặt nhìn nhau.
Thế tử vốn còn muốn hỏi gì đó, rốt cuộc hắn rất hiếu kỳ về thân phận vị “Phật gia” kia. Nhưng lúc này nhìn lại, sắc mặt Huyền Trang đã có phần bất thiện. Đành nuốt lại lời đã đến bên mồm, không dám hỏi nhiều.
Hơi sự chỉnh lý một phen. Ba người liền thừa tọa xe ngựa quay về.
Nửa đường, nhìn phố lớn nhốn nha nhốn nháo ngoài cửa sổ xe, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:
- Thế tử liệu từng nghĩ tới, ngày sau nên làm thế nào?
- Làm thế nào?
Thế tử thoáng sửng sốt, cười nói:
- Tự nhiên là an lành mà sống.
- Thế nào là an lành?
- Cái đó... đi lễ phật.
- Lễ phật?
Huyền Trang chậm rãi quay đầu nhìn hắn:
- Còn gì nữa?
Vừa nhìn, lão Quận Vương cùng thế tử tựa hồ có phần căng thẳng.
Giữa lúc hoảng loạn, thế tử vội vàng nói tiếp:
- Còn nữa... Mỗi ngày tụng kinh, quyên tư kiến miếu, khuyên người tin Phật...
Nói xong, lại áp thấp giọng thấp thỏm hỏi:
- Không biết như thế, Huyền Trang pháp sư cho là đã... Được chưa?
- Không còn chuyện gì khác nữa ư?
- Chuyện khác? Ý Huyền Trang pháp sư là...
Huyền Trang không tiếp lời, chỉ trầm mặc đăm đăm nhìn hắn.
Hồi lâu, thế tử thấp thỏm bổ sung:
- Chỉ cần được Phật tổ phù hộ, cái gì cũng sẽ có, không phải sao? Ngay cả tâm ý bệ hạ đều có thể cải biến, ngay cả nước mưa trên trời đều có thể đòi được, còn có điều gì là không thể? Đúng không, Huyền Trang pháp sư.
Nghe vậy, Huyền Trang lặng lẽ gật gật đầu, cười ngao ngán. Nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Kỳ thực... Linh Cát nói, cũng chưa hẳn là sai.
Lúc đi tới Quận Vương phủ, từ đằng xa Huyền Trang đã thấy dòng người tuôn động ngoài cửa Quận Vương phủ.
- Đây là...
- Đây là tới bái hội ngài.
Thế tử thấp giọng nói:
- Chuyện Huyền Trang pháp sư trọ lại trong vương phủ chắc đã truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ, các hương thân đều tranh nhau muốn được gặp ngài. Hắc hắc, đêm qua đến quá muộn, đường xá mệt nhọc, không tiện an bài chút gì. Hôm nay, đệ tử đã chuẩn bị yến tiệc...
Lời còn chưa nói xong, Huyền Trang đã vỗ nhẹ lên tay thế tử, ngăn lời hắn lại.
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Yến tiệc thì thôi đi. Bần tăng tịnh không ham muốn ăn uống, đại tai vừa qua đi, thế tử nên tiết kiệm lương thực thì hơn.
Nói xong, liền quay sang nói với lão Quận Vương:
- Đi cửa sau thôi.
- Đi cửa sau ? Huyền Trang pháp sư không gặp các hương thân? Mọi người đều nhờ phúc của ngài mới có được ngày hôm nay!
Chỉ thấy Huyền Trang lắc đầu khoát tay, không giải thích gì thêm.
Huyền Trang kiên trì, cha con lão Quận Vương tự nhiên đành phải thuận theo.
Xe ngựa khe khẽ lách một vòng, theo đường cửa sau tiến vào vương phủ.
Đợi khi Huyền Trang trở về phòng, cha con lão Quận Vương chụm đầu lại, khe khẽ thầm thì.
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn - Phụ thân, mới nãy có phải hài nhi nói sai điều gì rồi không, sắc mặt Huyền Trang pháp sư ... Tựa hồ không dễ coi.
- Chắc không đâu. Huyền Trang pháp sư từng trú ở Phụng Tiên quận một thời gian, theo như hiểu biết của vi phụ, Huyền Trang pháp sư làm người khoan hậu, tuyệt không đến nỗi bởi chút việc nhỏ mà trách tội.
- Vậy tiếp theo nên làm gì mới phải?
Hơi hơi do dự thoáng chốc, lão Quận Vương nhẹ giọng nói:
- Nếu Huyền Trang pháp sư đã nói không tiếp khách, chúng ta cứ làm theo là được. Chuyện sau này, sau này hẵng tính.
- Hài nhi biết rồi.
Đả định chủ ý, hai người đồng thời tiến ra cửa ngăn trở tân khác, cũng không giải thích rõ ràng, không khí ẩn ẩn có phần không thoải mái.
Thời này khắc này, Huyền Trang sớm đã nhốt mình trong nhà.
Song cửa tứ bề đóng chặt lại, mọi luồng ánh sáng bị cách tuyệt bên ngoài, đến nỗi giữa trời sáng trưng, trong phòng lại tối đen như mực.
Hắn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nương theo chút ánh sáng le lói qua khe hở, nhìn đăm đăm Tàng Tâm thạch, im lìm.
- Sao vậy?
Đột nhiên quay đầu nhìn lại, Huyền Trang phát hiện hầu tử đã đứng sau người vươn dài cổ chăm chú nhìn Tàng Tâm thạch trong tay hắn.
- Sao vậy?
Hầu tử hỏi lại lần nữa.
- Không có gì.
Huyền Trang khoát khoát tay cất Tàng Tâm thạch đi.
- Sao đột nhiên lại lấy ra Tàng Tâm thạch? Không thuận lòng?
Huyền Trang ngậm miệng không đáp.
Nhìn qua khe hở một lát, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, tình hình hiện tại cũng không quá tệ hại. Ít nhất, bách tính Phụng Tiên quận đều an lành. Nếu đã thế, mau mau chào tạm biệt bọn họ, nhanh rời khỏi nơi này. Chứ chẳng lẽ còn ngồi chờ Linh Cát ra chiêu?
- An lành?
Huyền Trang lắc lắc đầu, mím môi nói:
- Chẳng có gì là an lành cả. Vừa nãy ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì ư? Đây là Linh Cát tôn giả muốn cầm bách tính Phụng Tiên quận ra cược với bần tăng.
- Ta... Ta không hiểu.
- Vừa nãy những lời thế tử nói chắc ngươi đều nghe được?
- Nghe được, sau đó thì sao?
- Sau đó?
Huyền Trang khẽ cười cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Hắn một tay dựng lên Lôi Âm quận, chẳng qua muốn biện pháp cùng bần tinh ở đây. Mỗi người mỗi chuyện ở Lôi Âm quận đều là lệ chứng hắn muốn bần tăng xem. Một khi bần tăng rời đi, như vậy, Lôi Âm quận liền cũng mất đi giá trị, không còn được hắn quyến cố nữa. Ngươi cảm thấy, lấy suy nghĩ trong lòng bách tính Lôi Âm quận hiện nay, bọn họ sẽ trầm luân tới bước nào?
Thoáng trầm mặc phút chốc, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:
- Cục này của Linh Cát tôn giả, xem ra, bần tăng dù thế nào cũng chạy không thoát.