Đại Bát Hầu

Chương 809: Không thành được Phật



- Chạy không thoát, không bỏ được. Chạy không thoát, không bỏ được. Chạy không thoát, không bỏ được...

Dưới ánh đèn le lói, Huyền Trang nắm lấy khối Tàng Tâm thạch, miệng thì thào lẩm bẩm. Ánh mắt dần dần ảm đạm, thần sắc tràn đầy vẻ đành chịu, có phần hoảng loạn bất an.

Trường cảnh kia, nhìn sao mà bi thương.

Trong chớp mắt ấy, hầu tử đột nhiên nhớ tới lão Bạch Viên chết ở Ác Long đàm... Con vượn già rõ ràng bé như con kiến, lại muốn một vai nâng dậy lý tưởng về thế giới mà hắn hằng hướng tới, cuối cùng, đầu thân đôi ngả...

Nếu không phải biết tiền thế Huyền Trang là Kim Thiền tử, chắc rằng hầu tử sẽ hoài nghi kiếp trước của Huyền Trang không chừng là hắn.

Hồi lâu, hầu tử cười cười, nói:

- Trước kia, có người nói với ta một cố sự liên quan tới Phật Môn.

Nghe vậy, Huyền Trang thoáng ngước mặt lên, lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.

Hơi dừng thoáng chốc, hầu tử nói tiếp:

- Người kể cố sự này, là bát sư huynh của ta. Một gia hỏa từng tu Phật, đến sau lại chuyển sang tu đạo.

- Cố sự là thế này: Xưa kia, có một nữ nhân, ôm lấy con trai vừa đầy tháng, đang vừa ăn cơm vừa cho con bú thì một con muỗi bay đi đậu trên cổ nàng, lập tức bị nàng vỗ chưởng đánh chết. Một lát sau ăn cơm xong, nàng đổ đi cơm thừa canh cặn. Một con chó hoang gầy dơ xương nghe mùi mà đến, muốn ăn, lại bị nàng chửi rủa, ném đá đuổi đi.

Nói xong, hầu tử lặng lẽ nhìn Huyền Trang.

Huyền Trang thoáng ngửa đầu, nhẹ giọng nói tiếp:

- Thế là, Phật Đà chỉ vào nữ nhân rồi nói cho chúng môn đồ: “Nữ nhân này hoàn toàn không biết, con muỗi bị nàng vỗ chết chính là mẫu thân đầu thai chuyển thế, chó hoang bị nàng đuổi đi là phụ thân đầu thai chuyển thế. Mà đứa trẻ nàng ôm trong lòng chính là kẻ thù giết cha mà nàng hận thấu xương chuyển thế.

- Ngươi biết cố sự này?

- Ai ai trong Phật môn đều biết cố sự đó.

Nhìn trân trân mặt đất trống trơn trước người, Huyền Trang dùng ngữ điệu ngâm nga thuật lại:

- Phật Đà dùng cố sự này để cáo giới môn đồ, chớ sát sinh. Đồng thời cũng ẩn dụ phàm nhân mắt thường phàm thai, không biện được thật giả. Cùng với, cái khổ của phàm trần, cái hư vô của nhân tình... Đây là đạo mà Phật Môn đã chứng.

Nói tới đây, Huyền Trang cười đắng chát hỏi:

- Đại Thánh gia đột nhiên nhắc tới cố sự này. Ngài hiểu không?

- Ta không hiểu, cũng không hơi đâu để hiểu.

Hầu tử vươn mình vặn eo nói:

- Nào có rảnh rỗi cả ngày suy xét tới lui như các ngươi? Ta vừa sinh ra, đã phải chịu đói chịu khổ, lão hổ muốn ăn ta, thợ săn muốn giết ta. Muốn bái sư học nghệ, lại phải né tránh Thiên Quân áp chế, còn phải nghĩ đủ mọi cách kinh doanh Hoa Quả Sơn. Hắc hắc... Chăm chú đi tự hỏi mấy thứ kia, không bằng trực tiếp vung bổng cho rồi. Nói không chừng chưa kịp nghĩ rõ ràng, chính mình đã đầu thân đôi ngả. Ý nghĩa của cố sự này ta cũng chỉ nghe được từ Lăng Vân tử.

- Hả? Hắn nói thế nào?

Hầu tử khẽ thở dài một hơi:

- Hắn nói. Phật Môn rõ ràng có thể ngăn trở chuyện này, lại hy sinh hiếu đạo của một nữ nhân, chỉ để thành toàn lý luận tối cao của mình. Hắn tự nhận làm không được, bởi thế mới không tu Phật, chuyển sang tu đạo.

Nghe vậy, Huyền Trang không khỏi sửng sốt. Cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi khẽ thở dài:

- Lăng Vân tử, quả là diệu nhân.

- Hắn diệu?

Hầu tử chợt bật cười, nhếch môi nói:

- Có lẽ vậy? Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi mới thật là diệu nhân. Các ngươi đều là người xem thấu cố sự kia. Khác biệt là, bát sư huynh kia của ta chọn làm đào binh. Nếu đường này đã đi không thông, vậy thì đổi sang đường khác. Trong khi ngươi chọn cách thủ vững lý niệm trong lòng.

- Bởi thế... Bần tăng vĩnh viễn không thành Phật được.

Huyền Trang cúi đầu nhìn đăm đăm Tàng Tâm thạch trong tay, cười. Đó là tiếng cười phát ra từ nội tâm.

Cảm giác ấy, hệt như không chỉ mình hắn cô độc trên đường chứng đạo.

- Ngươi không phải không thành được Phật, mà là ngươi thành Phật, lại không cách nào khoanh tay bàng quan. Kỳ thực như thế cũng tốt.

Thở dài một hơi, hầu tử nhe răng nói:

- Tình cảnh trước mắt chẳng phải giống hệt cố sự kia? Toàn bộ cư dân Phụng Tiên quận thành là nữ nhân trong cố sự, biến thành con tốt để chứng đạo.

Huyền Trang vẫn nhìn đăm đăm Tàng Tâm thạch trong tay.

Mím môi, hầu tử tiện tay gác Kim Cô bổng lên vai. Thong thả nói:

- Được rồi, ta đi đây, chính ngươi chầm chậm nghĩ cách. Nếu hắn dám trực tiếp xuống tay với ngươi. ta nhất định đánh hắn bò lăn ra đất. Có điều, nếu hắn giở văn chứ không giở vũ, ngươi phải tự mình ứng đối.

Huyền Trang hai tay hợp mười. Khom lưng hành lễ nói:

- Huyền Trang thay mặt trăm họ Phụng Tiên quận cảm tạ Đại Thánh gia.

*****

Lúc đi ra ngoài cửa, hầu tử phát hiện Thiên Bồng chính đang ngồi ngay ngắn dưới gốc cây nhỏ trong đình viện, lặng lẽ nhìn mình.

Hầu tử thoáng sửng sốt, thuận miệng hỏi:

- Làm gì đấy?

- Phật cũng có người tốt a.

- Ngươi nói thế là có ý gì? Nghe trộm chúng ta nói chuyện?

- Cấm âm thuật ngươi còn chẳng thèm làm, cự ly lại ngắn như vậy, ta không muốn nghe cũng khó. Sao lại là nghe lén.

Hơi dừng một chút, Thiên Bồng nhẹ giọng nói tiếp:

- Giờ ta mới phát hiện, kỳ thực trong mỗi tộc quần đều có một ít người bất đồng với số đông. Trong yêu quái có ác yêu, cũng có thiện yêu. Trong thần tiên có ác thần, cũng có thiện thần. Người có ác nhân, cũng có thiện nhân. Phật cũng như thế.

- Phật khác chứ.

Hầu tử từng bước đi tới bên cạnh hắn, xiên xẹo ngồi xuống, nhìn về hướng gian phòng Huyền Trang, nói:

- Phật, không phải người. Có thể thành Phật, đều là một khuôn một dạng, giống như được in ra vậy. Bởi vậy, Phật không có thiện Phật, cũng không có ác Phật. Huyền Trang vĩnh viễn không thành Phật được, trừ phi... Chúng ta thua.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ trăng sáng đỉnh đầu, đến vầng dương ló rạng.

Một đêm trôi qua, Huyền Trang nhốt mình trong phòng thì thào lẩm bẩm với khối Tàng Tâm thạch kia. Hầu tử và Thiên Bồng thủ ở ngoài cửa. Đám yêu quái còn lại thì lặng không tiếng thở bố khắp trọn cả Lôi Âm quận.

Giống như một tấm lưới khổng lồ giăng ra, bọn họ thẩm thấu đến từng ngóc ngách, không cho phép bất kỳ ngoài ý nào phát sinh.

Nhưng mà, ngoài ý cuối cùng vẫn phát sinh.

*****

Lúc trời vừa chớm sáng, trong sân viện một hộ nhân gia tại Lôi Âm quận đã tụ tập hơn mười tên yêu tướng, ngay cả Ngưu Ma Vương cùng Lữ Lục Quải đều ở trong đó.

Rất nhanh, hầu tử cũng đến.

Gạt ra lũ yêu tụ thành một đoàn, thoáng chốc hầu tử liền nhìn thấy hai bộ thây khô yêu tướng nằm ở chính giữa sân viện.

- Đại Thánh gia, lúc chúng ta đến thì đã thế này.

Ngưu Ma Vương ở bên thấp giọng nói:

- Là do hộ gia đình ở đây phát hiện đầu tiên, nữ chủ nhân vừa thấy liền kêu rít lên... May mà chúng ta tới kịp thời, bắt lại cả nhà, rồi chia nhau huyễn hóa thành bộ dạng bọn họ đi đối phó với hàng xóm láng giềng.

Quay đầu lại, hầu tử nhìn mười mấy người bị trói thành một chùm bánh ú nhét ở trong đại sảnh.

- Đã hỏi qua chưa?

- Hỏi qua rồi, nhưng chẳng thu được gì.

Ngưu Ma Vương thấp thỏm nói:

- Chỉ nói là nhìn thấy một bóng dáng, đáng tiếc lướt đi quá nhanh, sắc trời lại tối, cụ thể là gì, bọn họ không thấy rõ.

- Trói hết những người này lại, chăm sóc tử tế, đợi chúng ta rời đi hẵng thả.

- Dạ!

Rất nhanh, Lữ Lục Quải bước nhẹ đi tới bên người hầu tử, khom lưng chắp tay nói:

- Khải bẩm Đại Thánh gia, cơ hồ không tìm được vết tích đả đấu. Hai yêu tướng kia đều toi mạng chỉ trong khoảnh khắc, hoàn toàn không kịp đánh trả. Hơn nữa, bị hấp khô máu cùng tinh khí, thủ pháp tương tự như là Lục Nhĩ Mi Hầu.

Tròng mắt hầu tử chậm rãi híp thành một khe nhỏ, nhàn nhạt nói:

- Biết rồi!

*****

Thời này khắc này, trong hậu đường “Tiểu Lôi âm tự”, Trầm Hương chính đang nhíu lại lông mày, tay nắm bút lông cẩn thận sao chép kinh Phật. Thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Linh Cát ngồi thẳng phía tiền phương.

- Đầu trọc tiên sinh, ta... Lúc nào thì ta có thể đi tìm sư phụ?

Linh Cát tiện tay chỉ chỉ tờ giấy Tuyên dưới bút Trầm Hương, nói:

- Chữ này thừa một vạch ngang. Viết lại.

Phẩy phẩy cây quạt, Linh Cát lại nói tiếp:

- Tìm sư phụ của ngươi làm gì? Những gì sư phụ ngươi có thể dạy, bần tăng đều có thể dạy. Còn nữa, cái gì mà đầu trọc tiên sinh. Bần tăng là Linh Cát Phật, đệ tử mới nhập môn như ngươi phải xưng bần tăng một tiếng Linh Cát tôn giả.

- Nhưng ta không muốn cạo trọc.

- Bao nhiêu người muốn cạo đầu nhập Phật Môn mà không cơ hội, đừng có thân ở trong phúc mà không biết phúc.

Ngay lúc đang nói chuyện, tăng nhân cao gầy chợt vội vã tiến vào từ ngoài cửa, xá một hơi dài.

- Khải bẩm tôn giả, đêm qua trong Lôi Âm quận có yêu quái bị giết.

- Hả?

Nghe vậy, khóe môi Linh Cát thoáng nhếch lên, thong thả cười nói:

- Để xem, có kịch hay rồi đây.