Đại Bát Hầu

Chương 810: Biết rõ là kế



Lúc này, Huyền Trang chính đang ngồi trong phòng, châm ngọn đèn dầu chăm chú lật xem điển tịch.

Chắc bởi làm thế có thể khiến hắn giành được chút an ủi nho nhỏ. Tuy mỗi bản thư tịch đều sớm đã thuộc nằm lòng, nhưng những khi đành chịu, không nghĩ thông, mê mang chuyện gì, hắn lại lần nữa giở ra lật xem. Cho dù hắn biết sớm đã không thu hoạch được gì thêm từ trong đó.

Ngay lúc Huyền Trang đang tập trung tinh thần tra duyệt thư tịch, một khuôn mặt lông lá đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Huyền Trang không chút chuẩn bị tâm lý, nhất thời sửng sốt.

- Bọn họ nhờ ngươi cầu phúc, ngươi ngàn vạn đừng đi. Đó là chủ ý của Linh Cát, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp đâu! Nói xong, hầu tử lập tức xoay người biến mất.

Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

- Huyền Trang pháp sư? Huyền Trang pháp sư đã ngủ chưa?

Đây là thanh âm của thế tử.

Nhớ tới lời hầu tử vừa nói, Huyền Trang lập tức không khỏi ngập ngừng. Có điều, cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Sau phút chốc trầm mặc, hắn vẫn buông xuống thư tịch trong tay, đứng dậy đi tới cửa.

Cửa phòng mở ra.

Bên ngoài, cha con Quận Vương cung kính hành lễ nói:

- Trễ như vậy còn đến làm phiền, thực sự xin lỗi.

Huyền Trang hít một hơi thật sâu, đáp lễ nói:

- Nơi nào, hai vị khách khí. Không biết đêm khuya tiến đến, có chuyện gì cần kíp à?

- Ách... Là thế này.

Thế tử khẽ cười cười, ấp úng nói:

- Bách tính Phụng Tiên quận sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng được Phật gia ân điển mới được an cư Lôi Âm quận, trong lòng vô cùng cảm kích khó mà diễn tả thành lời. Vì thế, chúng ta muốn... Muốn mời Huyền Trang pháp sư cầu phúc cho bách tính Lôi Âm quận chúng ta, cầu cho năm tới an khang.

Nói xong, quay sang nhìn lão Quận Vương một cái, hai người nhất tề xá dài với Huyền Trang.

- Cầu phúc?

Hai hàng lông mày Huyền Trang khẽ nhăn lại, có phần kinh ngạc nhìn hai phụ tử trước mặt.

Hai người đối thị một cái. Thế tử vội mở miệng nói tiếp:

- Chẳng biết Huyền Trang pháp sư có thể đáp ứng được không?

Huyền Trang súc mày càng sâu. Mở miệng nói:

- Nếu có gì thể giúp được cho bách tính, Huyền Trang quyết không chối từ. Chỉ là... Ý nghĩa của cầu phúc ở đâu, bần tăng… Không hiểu lắm.

Nghe vậy, hầu tử tránh trên mái hiên không khỏi giận run lên:

- Cái gì gọi là quyết không chối từ? Vừa nãy chẳng phải mới nói với hắn đừng có đáp ứng?

Thiên Bồng ở bên thở dài một hơi đành chịu, nói:

- Cầu phúc tốt xấu thế nào bản thân Huyền Trang pháp sư nhất định cũng biết, ngươi chớ vội gấp gáp.

- Không nóng nảy mà được à? Biết rõ là hố, chẳng lẽ hắn còn muốn nhảy vào?

Hầu tử căm hận chửi đổng một tiếng. Lại cũng hết cách.

Lúc này, nghe nói Huyền Trang nguyện ý giúp đỡ, cha con Quận Vương lập tức mặt mày hớn hở.

Lão Quận Vương vội mở miệng đáp:

- Bách tính Phụng Tiên quận có thể đại nạn mà không chết, toàn nhờ ân đức Phật gia. Lúc này cầu phúc, tự nhiên là vì tỏ rõ nỗi lòng với trời cao.

Trên mặt Huyền Trang thoáng hiện vẻ nghi hoặc, hỏi:

- Nếu muốn tỏ rõ nỗi lòng, “Phật gia” giờ đang ở ngay trong Lôi Âm tự, vì sao không trực tiếp tới đó trình bày? Cầu phúc… chẳng phải là vẽ rắn thêm chân?

Bị Huyền Trang hỏi vậy, hai người không khỏi sững sờ. Thế tử vội mở miệng đáp nói:

- Đó... Đó là bởi vì, chúng ta không chỉ muốn cảm tạ Phật gia. Còn có thượng thiên, còn có Phật tổ.

- Nếu thế, chi bằng mời Phật gia trong Lôi Âm tự cầu phúc? Chứ bần tăng tài gì đức gì mà dám đảm đương trọng nhiệm?

- Cái này...

Nhất thời, thế tử bị Huyền Trang hỏi khó.

Giữa lúc đang hoảng loạn, lão Quận Vương ở bên vội mở miệng cướp lời, đáp nói:

- Phật gia trong Lôi Âm tự dù sao cũng là Phật, chúng ta lại là phàm nhân, nếu muốn cảm tạ, tự nhiên phải mời Huyền Trang pháp sư làm đại biểu, như thế mới càng thích hợp.

- Nếu cần phàm nhân chuyển lời, trong Lôi Âm tự cũng có không ít cao tăng chưa thành Phật. Bọn họ ngày ngày ở bên cạnh Phật gia. Càng dễ dàng lắng nghe Phật gia dạy bảo. Huyền Trang chẳng qua là du tăng qua đường, nếu cần đại biểu, e là, nên mời bọn họ thì thích hợp hơn.

Thế tử lập tức bật cười nói:

- Cao tăng trong Lôi Âm tự làm sao có thể so được với Huyền Trang pháp sư?

- Sao lại không thể?

- Ngài chính là người được đích thân Phật gia đơn độc triệu kiến a!

- Bọn họ ngày ngày theo gót bên cạnh Phật gia. Chẳng lẽ không ai từng được Phật gia đơn độc triệu kiến?

- Triệu kiến đó khác với triệu kiến ngài?

- Khác thế nào?

- Phật gia vì Huyền Trang pháp sư ngài mới thu lưu bách tính Phụng Tiên quận, chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ để chứng minh?

- Bách tính Phụng Tiên quận có thể chuyển nguy thành an, ấy là bởi phúc của chúng sinh. Lúc nào thì Phật gia nói qua làm thế vì bần tăng?

Vừa hỏi, hai cha con tức thì ngây dại, nhất thời không biết đối đáp thế nào.

Giây phút sau, hai người mới chợt hiểu nói tới nói lui thành ra một hồi biện luận. Lập tức cả kinh.

Lão Quận Vương vội vàng kéo kéo tay áo thế tử, giận nói:

- Đứa này, ngươi nói chuyện cùng Huyền Trang pháp sư thế à!

Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, chỉ thấy hai gối thế tử đã quỳ xuống đất, gõ nói:

- Đệ tử lỗ mãng, xin Huyền Trang pháp sư thứ tội!

Một màn này tới quá nhanh, trong lòng Huyền Trang còn đang cân nhắc về chuyện cầu phúc, nhất thời không kịp phản ứng. Ngay lúc hắn đang vươn tay ra chuẩn bị dìu đỡ thế tử, lão Quận Vương lại chợt bước lên ngăn trở, hai mắt mở to nhìn Huyền Trang, nghiêm mặt nói:

- Lão hủ không biết dạy con, khẩn cầu Huyền Trang pháp sư khoan thứ đứa nghịch tử này!

- ...

Huyền Trang lập tức hoảng thần, vội vàng nói:

- Lão Quận Vương nói quá lời. Chẳng qua chỉ là chút ngôn ngữ quá khích mà thôi, nào dám nói gì tới khoan thứ?

Nhưng mà, lão Quận Vương phảng phất không nghe được lời Huyền Trang, xoay người trùng trùng đạp một cước lên người thế tử, trực tiếp đá lật hắn ra đất, giận nói:

- Ân nghĩa Huyền Trang pháp sư với bách tính Lôi Âm quận ta nặng như núi, nếu hôm nay ngươi không cách nào cầu được Huyền Trang pháp sư tha thứ, khiến Huyền Trang pháp sư không chịu cầu phúc cho Lôi Âm quận, để xem vi phụ xử trí ngươi như thế nào!

Nghe vậy, thế tử vội dập đầu xuống đất, kêu khóc nói:

- Đệ tử biết sai rồi! Đệ tử biết sai rồi! Cầu Huyền Trang pháp sư tha thứ!

Màn này, Huyền Trang nhìn mà ngây dại. Nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.

Trên mái hiên, hầu tử giận mắng một câu:

- Lão Hồ Ly! Lúc ở Phụng Tiên quận sao ta lại không nhìn ra? Sớm biết thế, nên khiến hắn vô thanh vô tức quy thiên từ sớm rồi!

- Rốt cục hắn là Quận Vương a.

Thiên Bồng lắc lắc đầu đành chịu nói:

- Vấn đề vốn chỉ là có nên đi cầu phúc hay không, giờ lại bỗng chuyển thành vấn đề Huyền Trang pháp sư có nguyện ý tha thứ hay không, tráo đổi khái niệm cao minh như thế, không tu Phật, quả thật đáng tiếc. Đừng nói Huyền Trang pháp sư, dù có là ai thì trúng chiêu này cả.

- Ý ngươi là... Ta nên đổi hắn đi lấy kinh?

- Đâu nói thế được?

Thiên Bồng cười hừ nhắc nhở:

- Hắn có thể chiếm chủ động, là bởi Huyền Trang pháp sư lòng mang từ bi. Nếu đổi thành một kẻ không quản thế tử chết sống, ngươi nghĩ xem hắn nói những lời kia có hữu dụng không?

- Cũng phải!

Hầu tử thở dài một hơi, tiếp tục quan sát, vừa nhìn vừa thong thả nói:

- Người tính không bằng trời tính a.

Trán thế tử đã gõ ra máu. Ít đỏ tươi đỏ hồng nhiễm lên gạch đá, nhìn qua có phần xúc mục kinh tâm.

Thời này khắc này, Huyền Trang không nhịn nổi nữa, đành phải đẩy lão Quận Vương ra, bước nhanh tới trước, vươn tay dìu đỡ thế tử.

Ngẩng đầu lên, thế tử thẫn thờ hỏi:

- Huyền Trang pháp sư tha thứ đệ tử?

- Vốn không trách tội, nói gì tới tha thứ?

- Nếu đã thế, Huyền Trang pháp sư đáp ứng cầu phúc cho Lôi Âm quận?

Vừa nghe, Huyền Trang lập tức ngây dại.

- Xem, quả nhiên sử ra chiêu này.

Trên mái hiên, Thiên Bồng lập tức cười hừ, ngao ngán nói: - Ngươi không cảm thấy, chiêu Phật Môn am hiểu nhất là trò này? Đương sơ ngươi cũng thua vì nó.

Nhàn nhạt liếc nhìn hầu tử một cái, Thiên Bồng bổ sung nói:

- Tâm tư ngươi hoài thương xót, mà Huyền Trang pháp sư, thì là lòng mang từ bi.

Vừa nghe, sắc mặt hầu tử tức thì có vẻ khó coi, mắt nhìn chằm chằm Huyền Trang ở dưới.

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống, tay Huyền Trang ngưng lại giữa không trung.

Trước mắt, là thế tử với vẻ mặt thành khẩn. Quét mắt qua bên cạnh, là lão Quận Vương đang vươn dài cổ chờ đợi hồi đáp.

Hồi lâu, cuối cùng Huyền Trang khẽ gật đầu.

*****

- Ngươi có bệnh à? Biết rõ là gài ngươi còn nhảy? Linh Cát gài ngươi nhảy, Như Lai đào hố chờ sẵn? Ta e là ngươi còn chưa tới Linh sơn đã tan xương nát thịt mất!

Trong cửa phòng khép chặt, hầu tử khàn giọng rống giận, tiện tay lật tung chiếc bàn.

Nếu không phải đã thi triển cấm âm thuật, sợ rằng hành động này đã khiến trên dưới Quận Vương phủ đổ dồn tới.

Từ đầu tới cuối, Huyền Trang vẫn chỉ im lìm ngồi xếp bằng trên giường.

Thiên Bồng ở bên không ngừng đưa mắt tới lui giữa hai người hầu tử và Huyền Trang.

- Ngươi nói xem! Phiền toái này ngươi định giải quyết thế nào?

Huyền Trang mặt không biểu tình đáp nói:

- Binh tới tướng đỡ, nước tới tường che.

- Hay cho câu binh tới tướng đỡ, nước tới tường che! Ngươi biết tới là binh hay là nước? Hoa Quả Sơn của lão tử chính bởi vậy mới bị bọn họ hao chết!

Huyền Trang không nói gì thêm, hai mắt nhìn thẳng tiền phương, giống như một pho tượng Phật.

Hầu tử tức tối đến nỗi thở dốc liên hồi, hai hàm răng nghiến vang ken két, lại cũng hết cách.

Hồi lâu, Thiên Bồng chợt nhẹ giọng nói:

- Việc đã đến nước này, có nhao cũng vô dụng, nên nghĩ xem Linh Cát định làm gì thì hơn.

- Nghĩ được hắn muốn làm gì, chúng ta còn cần ngồi đợi ở đây?

Một tiếng gầm gào, hầu tử tiện tay lật tung chiếc ghế, xoay người bỏ đi.

Trong phòng chỉ lưu lại Huyền Trang cùng Thiên Bồng.

Thoáng do dự phút chốc, Thiên Bồng chắp tay thở dài, cũng đi ra cửa phòng.

Gian phòng nho nhỏ còn lại mỗi mình Huyền Trang lặng lẽ ngồi đó, trong tay nắm chặt Tàng Tâm thạch.