- Kỳ thực, điều này không thể trách Huyền Trang pháp sư. Với tình hình như vừa nãy...
- Không trách hắn thì trách ai? Chẳng lẽ trách ta?
Hầu tử quay lưng lại giận dữ hét với Thiên Bồng:
- Biết rõ là hố hắn còn nhảy, có thể ngu hơn thế nữa ư!
Vừa hống, Thiên Bồng cả kinh khẽ nhăn nhíu mày.
Hai người cứ thế đối thị. Tròng mắt hầu tử trợn trừng như muốn tóe máu.
Hồi lâu, hắn mới hít một hơi thật sâu, xoay người lại. Hàm răng nghiến ken két.
- Thật có thể trách hắn ư?
Thiên Bồng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Mấy trăm năm trước, chẳng phải ngươi cũng như thế, biết là bẫy của Phật Môn vẫn nhảy vào?
- Ta nhảy vào là bởi bất đắc dĩ, Như Lai dùng toàn bộ Hoa Quả Sơn uy hiếp ta!
- Thế bây giờ chẳng phải Phật Môn cũng dùng bách tính Phụng Tiên quận uy hiếp Huyền Trang pháp sư?
- Sao giống nhau được? Nếu cả tình huống này hắn còn không ứng phó nổi, ta còn cần hắn làm gì?
Thanh âm hầu tử lập tức cao vút tám độ, quát nói:
- Có thể hi vọng hắn tây hành biện pháp được ư?
Nói xong, một quyền trùng trùng nện tới thân cây bên cạnh, lá rụng tung bay.
Hung hăng chửi đổng một tiếng:
- Con mẹ nó Linh Cát!
Nói rồi siết chặt nắm tay hầm hầm đi tới, tan biến vào trong hắc ám.
Nhìn theo bóng lưng hầu tử dần tan biến, Thiên Bồng chậm rãi thở dài một hơi.
- Làm sao? Cãi nhau?
Tiểu Bạch Long không biết từ đâu túa ra.
Thoáng nghiêng liếc Tiểu Bạch Long một cái, Thiên Bồng thở dài:
- Nhắc lại chút chuyện không vui trước kia!
- Chuyện không vui?
- Ta đoán, chắc là kích thích hắn quá. Nếu không đem chuyện Huyền Trang pháp sư ra so với hắn, có lẽ hắn không tức giận…. Hoặc giả nói... Lo âu vậy đâu.
Nói xong, Thiên Bồng xoay người lặng lẽ bỏ đi, lưu lại Tiểu Bạch Long một mình đứng đó, nhíu mày trầm tư hồi lâu mà vẫn chẳng hiểu chuyện gì:
- Đưa ra so sánh liền nổi giận? Chẳng lẽ đợt này tính tình hầu ca lại giở chứng?
*****
Cùng lúc ấy, hầu tử chính đang chống Kim Cô bổng ngồi xếp bằng trên mái hiên một tiểu lâu ba tầng, đưa mắt ngắm nhìn Lôi Âm tự phía xa xa. Khóe mắt thỉnh thoảng lại giật nhẹ.
Hồi lâu. Hắn cười hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Sao cùng là tu Phật, mà đứa tu Phật bên ta lại không nghĩ ra được chiêu âm hiểm như thế? Cứ mãi là đối phương ra chiêu, bên này chỉ có nước tiếp chiêu. Thế này, thật đến Linh sơn, liệu có thể tranh luận thắng được không?
Nghĩ một lúc, hầu tử vươn tay vuốt vuốt mặt mình, bực bội không thôi.
- Mẹ nó... Đến giờ này rồi mà phổ độ vẫn chẳng thấy đâu, ngàn vạn đừng nói với ta đến Tây Thiên, Như Lai độ luôn cả Huyền Trang nhé...
Bỗng đột nhiên, hắn thoáng giật mình, nghĩ đến một khả năng cực đáng sợ.
Thành Phật...
Trong , kết cục cuối cùng của Huyền Trang là thế nào? Huyền Trang thành Phật...
Hắn đột nhiên liên tưởng đến mấy lời Huyền Trang nói với hắn không lâu trước kia: “Bần tăng... Không thành Phật được...”
Người có trăm tướng, tiên có trăm loại, nhưng mà Phật, chỉ có một loại...
Vừa nghĩ đến đây, hầu tử lập tức kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Thẳng cho tới nay hắn đều nỗ lực bảo hộ Huyền Trang. Thậm chí ngay cả chuyện tìm đội hữu cũng đều nỗ lực án chiếu nhân tuyển trong mà tìm. Đó là bởi hắn biết, trong cuối cùng Huyền Trang đã lấy kinh thành công. Nhưng mà “lấy kinh thành công” cụ thể ra làm sao thì hắn hoàn toàn không biết.
Nếu kết quả là Như Lai biện thắng Huyền Trang, Huyền Trang thành Phật, mang theo kinh văn Như Lai “cấp” về lại đông thổ Đại Đường...
Nháy mắt, một ý niệm đáng sợ bao trùm lấy tâm tư hầu tử.
Càng nghĩ càng lo lắng.
Hắn ngồi không yên nữa, vội xách theo Kim Cô bổng mò đến Lôi Âm tự.
- Nếu sau cùng vẫn thua, không bằng ta giết một trận cho thống khoái!
*****
Ngay khi hầu tử đang trên đường len lén mò tới Lôi Âm tự. Một ngóc ngách khác trong Lôi Âm quận cũng có một thân ảnh lầm lũi tiến về phía đó.
- Mẹ nó, sao hắn mang theo nhiều yêu tướng như vậy. Chỗ nào cũng có... Hắn nghĩ cư dân trên trấn đều là kẻ ngu chắc? Trên trăm tên yêu quái tiềm phục mà đến, cư nhiên không ai phát hiện? Chẳng lẽ Phật Môn cứ mặc bọn chúng làm xằng?
- Đã chết mất hai tên, náo ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn không có nửa điểm phản ứng, bọn chúng đang làm gì?
Trong ngóc ngách đen nhánh, bóng đen kia chợt lóe mà qua. Khoảng cách gần gần chỉ mười trượng, nhưng Hắc Hùng tinh đứng tuần thị tới lui trên mái hiên vẫn không hề sát giác.
*****
Trong Lôi Âm tự toàn là người của Linh Cát, nhưng ở ngoài Lôi Âm tự lại đều là người của hầu tử.
Thời này khắc này, tuyệt đại đa số phàm nhân trên trấn đã đi ngủ, cho dù có ai đó còn tỉnh cũng không hơi đâu chạy ra cửa sổ nhìn ngó. Mà dù có nhìn thấy, lại chỉ chợt lóe mà qua, ai dám chắc mình không hoa mắt?
Hoạt động ở cái trấn nhỏ như này. Kỳ thực hầu tử không cần cố kỵ quá nhiều.
Thoáng chốc, hắn đã vòng quanh Lôi Âm tự mấy vòng, cuối cùng dừng chân lại trước cửa lớn.
- Đúng thật là không lọt giọt nước nào. Tường che tứ phía đều có Pháp trận, trên nóc cũng có phòng hộ... Hết cách rồi, hay là độn địa?
Chẳng qua muốn độn cũng đâu dễ.
Nhỡ đối phương chôn Pháp trận dưới lòng đất, đến lúc đó cả thời gian để phản ứng đều không có, trực tiếp liền xúc phát. Khi ấy đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Nghĩ tới nghĩ lui, hầu tử không khỏi do dự.
*****
Một lúc sau, bóng đen kia đã mò tới bên tường Lôi Âm tự, bắt đầu rón rén quan sát thứ gì đó.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên như chợt phát giác điều gì, thân hình khẽ chấn, kinh hoảng nhìn quanh bốn phía.
- Động thủ!
Nháy mắt, một đạo thần thức truyền khắp não hải của toàn bộ yêu quái tại Lôi Âm quận.
Tức thì, đám yêu tướng vốn tán lạc mất trật tự bỗng tấn tốc tập kết lại, hình thành nên thế hợp vây với bóng đen!
Trong cơn hoảng loạn, bóng đen kia tung mày nhảy lên, tấn tốc phá mở Pháp trận trên không Lôi Âm tự, tiến thẳng vào trong.
Trong toàn chùa miếu lập tức vang lên tiếng huyên náo!
Chẳng qua, rất nhanh liền lắng lại. Hệt như chưa từng phát sinh điều gì.
Lúc này, rất nhiều yêu tướng mới gom lại nơi bóng đen kia đứng lúc nãy, khe hở Pháp trận bị bóng đen phá mở đã khép kín từ thủa nào.
Hầu tử vội vã chạy tới, rất nhanh liền tìm được thân ảnh Thiên Bồng trong đám yêu tướng, kéo hắn lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không rõ ràng.
Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu.
Một tên yêu tướng hùng hùng hổ hổ nói:
- Gia hỏa đó nhất định là hung thủ, giống hệt thân ảnh mà ta thấy lúc sáng, nhất định là nó!
Hầu tử nhẹ giọng hỏi:
- Nhìn rõ ràng là ai không? Có phải là Lục Nhĩ Mi Hầu?
- Không thấy rõ ràng.
Thiên Bồng lắc lắc đầu:
- Tu vị rất cao, chúng ta nhân lúc hắn sơ suất mới phát hiện. Kết quả, cư nhiên chưa chạm mắt đã để hắn chạy.
Hầu tử quay đầu nhìn về hướng Lôi Âm tự đã yên ắng từ bao giờ, hỏi:
- Hắn chạy vào trong?
- Đúng, ở trong.
- Đại Thánh gia! Đại Thánh gia!
Lữ Lục Quải ba chân bốn cẳng tay cầm ngọc giản lủi đến trước mặt hầu tử, nói:
- Vị trí ngọc giản không biến!
- Đừng nhắc ngọc giản, có lẽ đối phương căn bản không mang nó trên mình! Trọng điểm bây giờ là hắn đã tiến vào Lôi Âm tự!
Có yêu quái hét lên:
- Thế chẳng phải chứng tỏ đó là người Phật Môn? Không phải người Phật Môn thì cần gì tiến vào Lôi Âm tự? Chẳng lẽ trong đó an toàn hơn ngoài này?
- Vừa nãy lúc hắn tiến vào rõ ràng là cường hành phá mở Pháp trận? Nếu là người mình, hẳn phải dễ dàng giải khai Pháp trận mới đúng.
- Nói hươu nói vượn! Trước kia Pháp trận ở Hoa Quả Sơn ngươi giải khai được mấy cái? Huống hồ vừa nãy thời gian cực ngắn, phá mở Pháp trận nhất định nhanh hơn chờ giải khai. Bên trong lại chỉ huyên náo một lúc rồi thôi, hẳn chỉ là bởi hơi ngoài ý vì phương thức tiến vào của hắn, căn bản không thể chứng minh hắn không phải người Phật Môn!
Lập tức, đám yêu tướng lao đầu trong tranh luận. Tiếng cự cãi ầm trời, nhưng mãi mà không thống nhất được ý kiến.
- Đại Thánh gia, hay là chúng ta trực tiếp tìm Phật Môn đòi người? Nợ máu của các huynh đệ không thể cứ vậy bỏ qua, ít nhất cũng phải biết rốt cục là ai giết!
- Thằng ngốc, Phật Môn dễ nói chuyện vậy chắc? Ngươi tìm bọn chúng đòi người, còn không bằng trực tiếp giết vào! Dù sao kết quả đều như nhau, còn đỡ phải chịu nhục!
- Giết vào thì giết vào, ai sợ ai!
- Hữu dũng vô mưu, mãng phu!
- Mẹ nó, chẳng lẽ ngươi không phải mãng phu? Ngươi cũng là con yêu quái thôi, ngươi tưởng mình là ai?
- Câm mồm hết cho ta --!
Một tiếng gầm gào, đám yêu tướng đang loạn thành một đoàn tức thì an tĩnh lại, ai nấy đều kinh ngạc nhìn hầu tử.
Chỉ thấy hầu tử hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:
- Chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua như vậy được. Hắn không khả năng một đời ngẩn ở trong đó, theo dõi chặt cho ta, một con ruồi nhặng cũng không được bỏ sót!
- Nhưng mà... Đại Thánh gia, tu vị chúng ta sợ là...
- Ta cũng ở đây! Không tin hắn có thể trốn qua tròng mắt này!
Căm hận mắng một tiếng, hầu tử ôm theo một bụng lửa giận, dứt khoát tung mình nhảy lên, bay lên ẩn thân trên Lôi Âm tự, hai mắt mở to chăm chú theo dõi.
*****
Lúc này, ngay trong hậu đường Lôi Âm tự, Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngồi đoan chính, bốn mắt giao nhau với Linh Cát.
Vươn tay nhấc lên ấm trà đặt ở bên cạnh, lặng lẽ châm đầy một chén, đẩy tới trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, Linh Cát khẽ thở dài:
- Đại Thánh gia đêm khuya đến phỏng, sao không từ cửa chính mà đi? Người không biết còn tưởng Linh Cát bạc đãi Đại Thánh gia.
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi cười lạnh, nói:
- Ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Ngươi được thế châm chọc, vui không? Nể mặt tối nay ngươi không bán đứng ta, uống xong chén trà này ta liền đi. Có điều, nếu ngươi không giao Trầm Hương ra đây, chuyện này không xong!