- Không xong?
Nghe vậy, Linh Cát lập tức mặt mày hớn hở. Cười đến nỗi khiến Lục Nhĩ Mi Hầu cảm thấy có phần bực bội.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì.
- Cái gì gọi là không có gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi thẳng người lên, nhe răng nói:
- Có lời nào không thể nói thẳng một hơi được à? Cứ nhăn nhăn nhó nhó thế khó chịu lắm?
- Thật sự không có gì.
Linh Cát tiếp tục che miệng cười, hồi lâu, mãi đến khi tiếng nghiến răng của Lục Nhĩ Mi Hầu đã vang rõ mồn một hắn mới nghiêm mặt nói:
- Đại Thánh gia... Ngươi coi trọng đứa nhỏ còn vắt mũi chưa sạch ấy vậy à?
- Ai nói ta coi trọng hắn?
- Không coi trọng, thế sao ngươi thà xung đột cùng Phật Môn, cũng phải muốn cứu hắn về?
- Ta đáp ứng người ta cứu hắn về cho nên mới tới.
Vươn tay móc móc lỗ tai, Lục Nhĩ Mi Hầu bực bội gắt:
- Hơn nữa, trọng điểm không phải là ta xem trọng hắn hay không? Trọng điểm là... Lão tử không xem trọng các ngươi.
- Hả?
Nghe được lời này, Linh Cát lập tức cười tươi như hoa, vươn tay đẩy chén trà tới gần Lục Nhĩ Mi Hầu thêm chút nữa, cười nói:
- Xin nghe chỉ giáo?
- Muốn nghe? Cái đó phải hỏi các ngươi.
Lục Nhĩ Mi Hầu trừng Linh Cát một cái, không đụng tới chen trà kia mà quay mặt sang chỗ khác, thong thả thán nói:
- Nếu không phải sư phó phân tích cho, không khéo ta vẫn còn bị các ngươi dắt mũi mà đi. Dù cho ta có ngoan ngoãn phục tùng, các ngươi cũng sẽ không suy xét tới lợi ích của ta. Trong khi dù ta có cuồng vọng đến mấy, chỉ cần người kia còn tại, các ngươi cũng sẽ không đụng đến ta. Đã thế, lão tử cần gì khách khí?
Quay sang nhìn Linh Cát một cái, Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày, ý vị sâu xa hỏi:
- Ngươi nói xem, thế đúng không?
- Có lý, có lý.
Linh Cát mân mê môi gật gật đầu, biểu thị tán đồng.
Nhưng mà, bộ dạng tiếp đó lại vẫn cứ điềm nhiên như không.
Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi có phần thất vọng.
Vốn tưởng rằng nói ra những lời này trước mặt Phật Môn, xem như một lần mình diệu hổ dương oai, ai ngờ, đối phương lại hoàn toàn không phản ứng.
Phật Môn, quả nhiên hoàn toàn không thể suy đoán bằng lẽ thường.
Nghĩ tới đây. Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi đứng dậy.
- Đại Thánh gia đi bây giờ ư?
- Làm sao, không được?
Vươn tay chỉ chỉ chén trà, Linh Cát cười nhẹ nói:
- Trà còn chưa uống. Để đó, lạnh mất.
Lại trừng đối phương một cái. Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay cầm chén trà lên, dốc một hơi cạn sạch. Xong rồi quay lưng, chống lấy Thiết Can binh lững thững đi tới cửa lớn.
Nhưng mà, nháy mắt khi bước ra cửa lớn, bước chân bất chợt rụt về. Ngẩng đầu trông lên nóc nhà.
- Sao vậy?
Linh Cát như không có việc gì hỏi.
Bị đối phương hỏi vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức có phần khó coi. Đành chống Thiết Can binh quay ngược trở về. Ngồi lại chỗ cũ.
- Miệng khát, muốn uống thêm mấy chén, đừng nói là ngươi tiếc nhé?
- Nơi nào nơi nào?
Linh Cát mặt mày hớn hở châm đầy chén trà đã cạn, cười nói:
- Đại Thánh gia muốn uống bao nhiêu bần tăng đều không tiếc. Nếu không đủ, bần tăng sai người tới Linh sơn lấy.
*****
Lúc này, hầu tử vẫn treo mình lẻ loi trong tầng mây trên bầu trời Lôi Âm tự.
Từng trận gió lạnh thổi qua, từng sợi lông tơ trên người lại không hề lay động. Thần thức sớm đã phủ kín trọn cả trên dưới Lôi Âm tự, chỉ cần hơi có động tĩnh hắn liền sẽ phát giác được.
Thời gian cứ thế chầm chậm đẩy dời.
Trong Lôi Âm tự . Chúng tăng nhân khép chặt hai mắt ngồi xếp bằng, nhìn như tĩnh tu bình thường, thực chất thần kinh ai nấy đều căng cứng. Ngoài Lôi Âm tự, phàm nhân ngủ say, đám yêu quái thì mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào trong chùa, thời thời khắc khắc siết chặt lấy binh khí.
Ngay trong cảnh giương nỏ tuốt kiếm đó, một đêm trôi qua.
Nguyên cả đêm, hầu tử không di động mảy may, thần thức bao phủ toàn bộ Lôi Âm tự, không có lấy một giây buông lỏng. Nọ Lục Nhĩ Mi Hầu lại vẫn cứ ngồi trong hậu đường, một chén tiếp lấy một chén, uống đến nỗi chính bản thân hắn cũng thấy khó xử.
Chẳng qua. Khó xử thì cứ khó xử thôi? Chứ chẳng lẽ lại đi ra ngoài?
Không cần nói nhiều, chỉ cần hắn vừa lộ mặt ở đây, hầu tử nhất định sẽ không bỏ qua, một trận đại chiến là khó mà tránh khỏi.
Đến lúc đó phiền toái đưa tới to lắm.
Đúng thật là... Nén đến hoảng a.
Từ đầu tới đuôi. Linh Cát vẫn cứ ung dung tự tại, nhìn qua hệt như sớm đã nhìn thấu nguyên nhân Lục Nhĩ Mi Hầu ở lỳ chốn này.
Có điều, chính loại thái độ ấy mới càng khiến Lục Nhĩ Mi Hầu khó chịu.
- Đừng lo.
Thoáng ngẩng đầu nhìn xuyên qua rèm cửa về hướng trời đông đang dần dần sáng rõ, Linh Cát nhẹ giọng thán nói:
- Đợi trời sáng, trời sáng, hắn phải đi.
- Trời sáng hắn phải đi? Ý gì?
- Bởi vì trời sáng. Có chuyện rất quan trọng xảy ra.
Nói rồi, Linh Cát cười hì hì nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái.
Nhất thời Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩn ngơ, đôi mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ, nói:
- Ngươi đang trù mưu điều gì?
- Trù mưu? Cứ coi là vậy đi.
Linh Cát gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, hắn cũng khả năng không đi. Nhưng mà như thế, lại càng tốt.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi hơi biến.
- Ngươi đang tính toán Huyền Trang pháp sư, còn lợi dụng ta như một quân cờ?
- Cũng có thể nói như vậy.
Câu này vừa thả xuống, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức gấp hỏa công tâm. Cơ hồ không hề nghĩ ngợi, Thiết Can binh trong tay đã mang theo gió táp quét hướng Linh Cát.
Chỉ nghe “Cheng” một tiếng, bị Linh Cát vững vàng tiếp lấy.
*****
Tiếng vang chói tai nháy mắt liền khuếch tán ra, ngay cả hầu tử treo mình trên không Lôi Âm tự cũng nghe được rõ ràng. Không khỏi rướn cổ, càng thêm chăm chú coi chừng Lôi Âm tự.
*****
Trong hậu đường, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn duy trì tư thế quét ngang, giận trừng Linh Cát.
Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, Linh Cát nhẹ giọng nói:
- Đừng động nộ, ngươi mà ra tay nặng thêm chút nữa, nóc nhà lật tung mất. Đến lúc đó, mọi chuyện vỡ lở hết.
- Con lừa trọc nhà ngươi!
Nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu đang tức tối như điên, Linh Cát mi mục mang cười nói:
- Vừa nãy chẳng phải ngươi đã nói rồi ư? Ngươi không cần khách khí với chúng ta. Bởi vì khách khí cũng chẳng được ích lợi gì, không khách khí cũng không chịu thiệt. Quan hệ giữa hai bên chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau. Kỳ thực đấy là nhìn từ phía ngươi, nhìn từ phía chúng ta thì sao? Cũng đúng. Nếu đã là quan hệ lợi dụng, không bằng hai bên đều buông ra, đừng để trong lòng nữa.
Khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi giật giật.
*****
Lúc này, trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, trong phủ Quận Vương lại sớm đã tiếng người sôi đỉnh.
Chuyện Huyền Trang pháp sư sắp sửa cầu phúc cho bách tính Lôi Âm quận đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Đám bách tính hôm qua còn không quan chú lắm tới Huyền Trang, giờ lại đều dồn dập tuôn hướng Quận Vương phủ, chỉ để có thể trước một bước gặp mặt vị tăng nhân có thể mang đến phước lành cho Lôi Âm quận kia.
Phật gia ở ngay đây, Huyền Trang pháp sư cũng cầu phúc cho Lôi Âm quận ở chỗ này, nói không chừng... Hắn rất nhanh cũng thành Phật!
Lôi Âm quận vừa sáng lập liền có Phật Đà tu thành, điềm lành a?
Trong cảnh nhốn nha nhốn nháo, Huyền Trang lại chỉ nhốt mình trong phòng, lặng lẽ tụng niệm kinh Phật.