Lão Quận Vương khe khẽ gõ mở cửa phòng Huyền Trang, cung kính hành lễ nói:
- Huyền Trang pháp sư, thời gian định vào buổi trưa. Không biết... Có được không?
Đối mặt với khuôn mặt già nua chất đầy ý cười của lão Quận Vương, Huyền Trang lại chỉ đờ đẫn gật đầu, ngay nói nửa lời liền khép cửa phòng lại.
Tình cảnh này khiến mấy người đứng ở ngoài cửa nhìn mà sững sờ.
Thế tử không khỏi nghi hoặc, hỏi:
- Phụ thân, có phải Huyền Trang pháp sư... Không cao hứng?
- Chắc không đâu.
Lão Quận Vương hơi hơi thu thần, nhìn cửa phòng khép chặt, nói:
- Phật gia để chúng ta mời Huyền Trang pháp sư cầu phúc, chứng tỏ chuyện mời Huyền Trang pháp sư cầu phúc nhất định là đúng. Vị đại sư bên người Phật gia còn dặn dò, dù bất luận sử ra thủ đoạn gì, đều phải đạt thành việc này.... Thế chắc không sai được? Ta cũng chỉ chiếu theo mà làm thôi?
- Đúng đúng đúng, nghe Phật gia, chắc không sai đâu.
Đám trưởng giả đứng quanh bốn phía dồn dập gật đầu tán đồng.
Lúc này, bọn họ không biết Huyền Trang ở trong phòng chính đang thấu qua khe hở nơi song cửa lặng lẽ quan sát bọn họ.
Hồi lâu, hắn thoáng mở miệng, thổ ra hai chữ:
- Ngu muội.
- Hả?
Thiên Bồng ở đằng sau người khẽ ngẩng đầu trông hướng Huyền Trang.
Huyền Trang mặt không biểu tình nói:
- Đây là định nghĩa cho “ngu muội” mà Linh Cát tôn giả đánh giá bọn họ.
Nghe vậy, Thiên Bồng không khỏi cười cười:
- Ai mà không ngu muội? Lại mấy ai có thể đại triệt đại ngộ? Kỳ thực có đôi lúc nghĩ kỹ, tiền thế của ta có khác gì bọn họ đâu? Nói đến cùng, đều đứng ở một vị trí cố định, đều có góc chết, đến nỗi không nhìn rõ toàn bộ phong cảnh.
- Tiền thế của nguyên soái chính là trung thần lương tướng hạng nhất của Thiên Đình a.
- Là trung thần lương tướng thì không ngu muội?
Thiên Bồng nhìn Huyền Trang một cái, đành chịu nói:
- Huyền Trang pháp sư không cần an ủi ta. Tình cảnh ta thế nào, chính ta biết, không cần an ủi. Hiểu được điều này còn phải cảm tạ Na Tra, không để ta nuốt xuống viên đan dược kia, bằng không... Đời này sợ là đạp lên đường cũ.
Ánh mắt Huyền Trang thoáng ngừng lại trên bàn án trống trơn, hồi lâu mới khẽ thở dài:
- Nhưng không phải người nào cũng có được tế ngộ như nguyên soái. Thế nên, thế gian vẫn cần có người đi phổ độ.
Thiên Bồng gật gật đầu, lại chỉ thốt ra một chữ:
- Khó.
*****
Huyền Trang cầu phúc, đây chính là đại sự trăm năm có một của Lôi Âm quận. Đương nhiên, trọng điểm là chuyện này do chính Linh Cát tự thân mở miệng.
Nhất thời, toàn bộ Lôi Âm quận đều bị động viên, cảnh tượng vui mừng bận rộn hiện lên ở mọi nơi. Gần gần nửa ngày, một đài cầu phúc cao cao đã được dựng lên. Tuy có phần đơn sơ, lại cũng thể hiện được tâm ý trong lòng mỗi bách tính Lôi Âm quận.
Không lâu sau, dưới sự đái lĩnh của lão Quận Vương, đội ngũ nghênh đón Huyền Trang đã kéo tới ngoài cửa phòng.
Thời này khắc này, ở trong phòng, Huyền Trang sớm đã tắm rửa sạch sẽ, đổi lấy một thân cà sa chỉnh tề, đeo lên Vạn Phật quan. Quần áo không khác gì khi đương sơ diện kiến Đường hoàng. Chỉ là nét mặt lại có thêm phần tang thương.
Cũng may. Sơ tâm chưa cải.
- Đại Thánh gia? Hắn, không định cùng đi?
- Khó nói!
Thiên Bồng ở bên nhẹ giọng đáp nói:
- Đêm hôm qua trong Lôi Âm quận xảy ra chút chuyện, giờ hắn vẫn đang coi chừng Lôi Âm tự.
- Đêm hôm qua?
- Kỳ thực không chỉ đêm qua, hôm trước cũng xảy ra chuyện.
Hơi hơi do dự thoáng chốc, Thiên Bồng mân mê môi nói:
- Có lẽ lát nữa hắn sẽ đến. Ta theo ở bên ngài, đảm bảo không có gì ngoài ý.. Ngoài ra, còn có hơn mười yêu tướng đi theo, bọn họ sẽ cải trang thành phàm nhân, hết khả năng thủ ở kề cận đài cầu phúc.
Huyền Trang có phần chán nản gật gật đầu.
Tùy theo Thiên Bồng trốn ra sau bình phong, cửa phòng mở ra. Một nhóm lớn dân chúng ngư quán mà vào. Sau khi vái lễ, bọn họ liền đón Huyền Trang ra ngoài.
Đợi bọn họ đi rồi, Lữ Lục Quải cũng giấu mình sau bình phong mới thấp giọng hỏi:
- Nguyên soái, ngươi nói phái hơn mười yêu tướng cải trang thành phàm nhân... Sao ta chưa nghe nói? Cư dân trong Lôi Âm quận vốn đều đến từ Phụng Tiên quận, giờ xuất hiện người lạ, e rằng không hay lắm.
- Chẳng phải có sẵn rồi ư?
Thiên Bồng nhàn nhạt nhìn Lữ Lục Quải một cái, nói:
- Hôm qua chẳng phải có hai vị yêu tướng thân vẫn? Sau đó chúng ta khống chế mười mấy bách tính biết chuyện, lại dùng người của ta thay thế bọn họ.
- À... À!
Lúc này Lữ Lục Quải mới hoảng nhiên đại ngộ, nói:
- Ý ngài là nói bọn họ!
- Đương nhiên là bọn họ, cũng chỉ có thể là bọn họ.
Thiên Bồng khẽ thở dài:
- Một là bọn họ vừa khéo thích hợp để phụ trách bảo hộ Huyền Trang pháp sư, hai là... Bọn họ cũng tất phải đi, nếu không, sợ là hàng xóm láng giềng sẽ sinh nghi.
- Đúng đúng đúng! Ta đi sắp xếp ngay
Nói rồi Lữ Lục Quải vội vàng hóa thành phi trùng bay ra cửa sổ. Đồng thời với đó, Thiên Bồng cũng hóa thành phi trùng đuổi theo hướng Huyền Trang vừa rời đi.
*****
Thời này khắc này, hầu tử vẫn đang treo mình trên cao, âm thầm theo dõi Lôi Âm tự. Mà ở trong hậu đường Lôi Âm tự, Linh Cát vẫ Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang giằng co.
- Rốt cục ngươi giở kế gì?
- Kế hay.
- Thế nào là kế hay?
- Kế không diệu, nhưng hiệu quả, thì là kế hay.
- Nói!
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt rống lên:
- Đến cùng là âm mưu gì!
- Không thể nói, không thể nói. Nói, liền không linh.
Linh Cát mặt mày hớn hở đáp nói:
- Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, kỳ thực bọn họ có thể đoán ra được. Chỉ đáng tiếc, hầu tử kia cảnh giác có thừa, trí nhớ... lại phải quá tốt.
*****
Trên đường phố hẹp dài, bách tính chia ra đứng ở hai bên, ai nấy hai tay hợp mười, lặng lẽ chờ đợi.
Huyền Trang đi ở chính giữa.
Đằng sau, là mấy chục tăng nhân mới vừa quy y bám theo sát gót. Trong tay bọn họ không một ngoại lệ đều giơ lên chén pháp khí lấy được từ trong Lôi Âm tự. Thần tình thành kính vô cùng.
Rất nhanh, đại đội nhân mã đã đi tới một mảnh đất trống. Chính giữa bãi đất trống sớm được dựng lên đài cầu phúc cao một trượng, do cần trúc xây thành.
Huyền Trang bất chợt dừng chân.
Ngước đầu nhìn lên, trông thấy một mảnh vòm trời xám xịt. Từng trận gió nhẹ thổi qua, cần trúc cao cao trên đỉnh đài thoáng run rẩy trong gió.
Nơi xa, Tiểu Bạch Long thấp thỏm nói:
- Đài trúc này nhìn qua có vẻ không được vững cho lắm nhỉ. Ngươi nói xem, liệu có phải bọn họ cố ý dựng nên đài trúc yếu như thế, tí nữa tiện bề lộng sập, thương hại đến Huyền Trang pháp sư?
- Chẳng phải có nguyên soái theo cùng rồi ư?
Hắc Hùng tinh ở bên nhỏ giọng nói:
- Dù xảy ra chuyện gì, nguyên soái đâu thể khiến cho đài trúc thương được Huyền Trang pháp sư? Hơn nữa còn có huynh đệ chúng ta tiềm phục trong đó. Đừng nói là đài trúc, dù có người bắn lén cũng không thương được Huyền Trang pháp sư.
- Vậy ngươi nói đi, Linh Cát bãi ra trận trượng lớn như thế là muốn làm gì? Không khả năng là bày ra cho vui đúng không?
Hắc Hùng tinh lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Huyền Trang hít sâu một hơi, từng bước đi lên đài cao.
Thời này khắc này, không ai chú ý thấy, pháp khí được bố trí bốn phía quanh đài cao chợt lấp lánh quang mang.