- Du tăng Huyền Trang đến từ Đại Đường phát hồng nguyện đi mười vạn tám ngàn dặm, tây hành thỉnh kinh. Nay tới Lôi Âm quận, cầu nguyện với trời...
Trên đài cao, Huyền Trang chậm rãi xướng lên theo lời khấn của tiền nhân.
Dưới đài, vô số bách tính dập đầu xuống đất, bao quanh thành một vòng tròn. Thế giới chìm trong an tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng cá gỗ vang lên đơn điệu nương theo thanh âm xướng tụng của Huyền Trang.
Hơn mười tên yêu quái biến hóa thành bách tính sớm đã bày ra đủ loại lý do chuyển đến tiền phương, ở vị trí kề cận Huyền Trang nhất, đề phòng có gì bất trắc. Về phần Thiên Bồng thì huyễn hóa thành phi trùng, hạ xuống trên bình đài cách Huyền Trang không xa, nín thở lấy đợi.
- Một cầu chúng sinh hướng thiện, người người lấy sống bằng sức mình làm vui; hai cầu thế gian hướng thiện, chúng sinh lấy hòa mục ở chung làm vui. Ba cầu tam giới hướng thiện, vạn vật hài hòa, dung hợp mà vui. Bốn cầu luân hồi hướng thiện, lục đạo đại đồng, thiện ác nhân quả đều có báo. Năm cầu...
- Huyền Trang pháp sư đang xướng cái gì đấy? Sao ta chưa bao giờ nghe qua?
- Có lẽ là kinh Phật của cao tăng mà chúng ta chưa từng được thấy, rốt cuộc người ta là cao tăng được đích thân Phật gia khâm điểm.
- Đúng đúng đúng, cao tăng thì sao có thể sai? Nếu sai thì còn gì là cao tăng?
Sau một hồi nghị luận ngắn ngủi, quảng trường lại khôi phục vẻ ninh tĩnh.
Đối mặt với phen cầu xướng tươi mới này, bách tính khó mà lý giải, ngược lại đám yêu quái có phần động dung.
Tiểu Bạch Long khe khẽ nhíu mày, nói:
- Lục đạo đại đồng, thiện ác nhân quả đều có báo... Đây cũng là cách hay, nói không chừng phổ độ nhờ thế mà được thực hiện. Chỉ đáng tiếc, Thiên Đình không hứng thú, Phật Môn cũng sẽ không nghe chúng ta, nói thì nói vậy thôi, chứ làm, lại mấy ai sẽ làm.
Một đoạn xướng xong, Huyền Trang cầm lấy dùi nhỏ ở một bên nhè nhẹ đập vào la (chiêng). Tiếng vang thanh triệt nháy mắt liền truyền khắp mọi ngóc ngách, bách tính bò rạp dưới đất lần lượt ngẩng đầu lên.
- Huyền Trang pháp sư đúng là cao tăng.
Thế tử không khỏi phải cảm thán nói:
- Từ trước đến nay, hài nhi cũng tính là duyệt khắp kinh phật, nhưng chưa từng nghe qua. Khó trách Phật gia muốn hắn cầu phúc cho Lôi Âm quận, thì ra là có thâm ý khác.
Lão Quận Vương ở bên khe khẽ nhíu mày, có vẻ sững sờ.
- Phụ thân, ngài sao vậy?
- Không….
Lão Quận Vương cả kinh, vội vàng đáp nói:
- Không có gì, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Không có gì. Không có gì.
Lắc đầu khoát tay một trận, ánh mắt lão Quận Vương nhìn Huyền Trang lại càng thêm sá dị.
*****
Một tên tăng nhân vội vã bước vào hậu đường, dập đầu nói:
- Khải bẩm tôn giả, đại điển cầu phúc của Huyền Trang pháp sư đã gần xong.
Linh cát khẽ gật đầu. Tỏ ý đã biết. Lục Nhĩ Mi Hầu ở bên lại hơi có phần kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi để Huyền Trang pháp sư đi cầu phúc?
- Đúng vậy.
- Có ý nghĩa gì?
- Ý nghĩa chính là...
Linh Cát thoáng ngẩng đầu lên, thở dài nói:
- Sâu xa lắm. Chẳng phải hắn muốn chứng đạo, muốn tuyên dương đạo của hắn là thiện chi đạo? Bần tăng, cho hắn một cơ hội.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe mà sửng sốt không thôi. Ánh mắt lấp lánh.
*****
Giữa trời cao, hầu tử vẫn đang lẳng lặng chờ đợi, sự chú ý đảo quanh tới lui giữa Lôi Âm tự cùng đài cầu phúc nơi xa.
- Hết thảy vẫn thuận lợi chứ?
- Vẫn thuận lợi, chỉ là có hơi... Quá thuận lợi.
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến thanh âm của Thiên Bồng.
- Tóm lại, đề cao cảnh giác.
- Biết rồi.
Thả xuống ngọc giản, hầu tử lại tập trung tinh thần canh chừng Lôi Âm tự không tha. Hắn tính thử dùng thần thức trực tiếp xâm nhập vào trong chùa để thám tra. Nhưng mà, Pháp trận của Linh Cát đâu có đơn giản. Càng trọng yếu chính là, hầu tử tịnh không biết gì về trận pháp Phật Môn, đến nỗi dù không ngừng thử nghiệm, song cơ hồ chẳng thu được chút thành quả nào.
Dần dần, hầu tử có phần lo âu. Trực giác nói cho hắn Huyền Trang cầu phúc, Linh Cát nhất định sẽ giở trò. Có điều thật không dễ dàng mới khốn hung thủ vào trong Lôi Âm tự, hắn không muốn cứ thế mà buông tay.
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống từ trên trán.
Cắn răng, hắn đành phải tự nói với chính mình:
- Thử thêm một chút, thử thêm một chút, nếu còn không được thì liền buông tha. Dù sao lừa trọc kia chẳng phải vẫn còn ở trong Lôi Âm tự? Chỉ bằng mấy tên binh tướng nhãi nhép kia, Thiên Bồng hẳn có thể ứng phó được.
*****
Từng tiếng la khánh vang lên, uống qua một chén trà xanh, Huyền Trang lại bắt đầu cầu phúc thêm lần nữa.
Bách tính bốn phía vẫn lặng lẽ lắng nghe.
*****
Ta không hiểu nổi.
Lục Nhĩ Mi Hầu híp mắt lại, nói:
Ngươi thân ở chỗ này, làm sao có thể can dự được cầu phúc?
- Chẳng lẽ bần tăng đi. Liền can dự được?
Linh Cát mân mê môi cười nhẹ nói:
- Ngươi cũng quá xem thường đối thủ rồi đấy? Cứng đối cứng cùng Tề Thiên đại thánh, Linh Cát cũng đâu nắm chắc. Đương sơ nếu không phải Phật tổ kịp thời ra tay, nói không chừng, tam giới đã phải bồi táng theo tiểu nữ hài Phong Linh kia.
Nhàn nhạt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái. Linh Cát làm ra vẻ hoảng nhiên đại ngộ, nói:
- Xin lỗi, thiếu chút thì quên, ngài cũng là Tề Thiên đại thánh.
Chữ “cũng” kia đặc ý thêm nặng âm điệu.
Lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi súc lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Linh Cát.
Linh Cát cúi đầu tiếp tục pha trà, thuận miệng nói:
- Đúng rồi, sư phó của đứa nhỏ Trầm Hương kia gọi là Thanh Tâm, hình như đó chính là chuyển thế của Phong Linh.
Tức thì, trong mắt Lục Nhĩ Mi Hầu phù hiện địch ý nồng đượm:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì.
Linh Cát ngẩng đầu lên, cười nhạt nói:
- Chỉ là cảm thấy như thế, Đại Thánh gia muốn đòi về Trầm Hương cũng là hợp lẽ. Rốt cuộc, ngài cũng là Đại Thánh gia, không phải sao?
Chữ “cũng” kia, lần nữa đặc ý thêm nặng âm điệu.
Khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng giật nhẹ, nhãn thần như thể muốn ăn tươi nuốt sống Linh Cát. Nhưng mà, đồng thời với đó, Linh Cát vẫn có vẻ thản nhiên như không.
- Trấn định, trấn định.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ có thể không ngừng mặc niệm trong lòng, nói cho chính mình:
- Đừng phát nộ, đừng phát nộ. Gia hỏa này làm thế rõ ràng là có dụng ý, hắn đang khiêu khích, hắn đang khiêu khích!
*****
Nháy mắt, cầu phúc đã tiếp cận vĩ thanh.
Ngoài ý liệu, toàn trình từ đầu đến cuối là một mảnh gió êm sóng lặng. Thứ nhất không ai quấy rối hiện trường, thứ hai, cũng không thấy Linh Cát đi ra từ trong Lôi Âm tự.
Cứ thế kết thúc?
Không chỉ hầu tử, thời này khắc này trong lòng tất cả yêu quái đều xuất hiện nghi vấn tương tự.
- Chẳng lẽ bởi chúng ta giới bị sâm nghiêm, thế nên bọn họ mới đổi ý? Nếu quả thế, vậy thì tốt nhất. Có điều...
Hầu tử do dự không biết có nên rời khỏi Lôi Âm tự, đi hộ tống Huyền Trang một chặng sau cùng.
Đúng lúc này, Huyền Trang đã gõ vang tiếng la sau cuối.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hai tay hợp mười hướng bốn phía khấu bái, miệng niệm niệm có từ.
Những bách tính xung quanh cũng phối hợp theo Huyền Trang, hướng bốn phương tám hướng khấu bái.
Đám yêu quái thần kinh sớm đã banh đến cực trí rốt cục cũng thở phào một hơi.
- Xem ra, chẳng qua hư kinh một trận.
Tiểu Bạch Long mặt mày hớn hở nói:
- Chiêu trò Phật Môn không phải lần nào cũng linh. Ngươi xem, lần này bọn họ tìm không được cơ hội ra tay.
Hắc Hùng tinh ở bên lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Huyền Trang không tha.
Đúng lúc này. Chỉ nghe đài cầu phúc đột nhiên phát ra tiếng vang “kẽo kẹt”.
- Tiếng gì đấy?
Mấy tên yêu tướng ẩn tàng trong đám đông nhất loạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bực.
Không chỉ bọn họ, ngay cả bách tính phổ thông đứng quanh bốn phía cũng đều nghe được, tai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu Bạch Long thoáng sửng sốt. Tức thì khẩn trương lên, thì thào nói:
- Không đâu... Chẳng lẽ là đài cầu phúc sắp sập? Chiêu trò nhàm chán như vậy mà cũng nghĩ ra được?
Tiếng vang kia càng lúc càng rõ ràng.
Bỗng đột nhiên, chỉ nghe “ba” một tiếng, mấy chục cần trúc chống đỡ đài cầu phúc ở cùng một vị trí chợt đồng thời nổ bung. Một khắc sau, ngay dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đài cầu phúc từ từ nghiêng lệch, mắt thấy sắp sập đến nơi.
Huyền Trang đứng ở trên đài không thể không vươn tay móc lấy lan can gần đó mới miễn cưỡng đứng vững.
Giữa không trung nơi xa, hầu tử không khỏi cả kinh, lại vẫn chưa có động tác mang tính thực chất nào, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm Huyền Trang đang lung lay sắp ngã.
- Không hay, đài sắp sập!
Nháy mắt, có người trong đám đông kêu rít lên.
Lão quận vương không chút chuẩn bị tâm lý, cả người đứng ngây ra đó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trọn cả đài cầu phúc từ từ nghiêng lệch, nện về hướng đám đông.
Đại khái là nhờ tính đàn hồi của cần trúc, tốc độ nghiêng lệch cũng không quá nhanh.
*****
Bên trong hậu đường, Linh Cát nhấp một hớp trà. Nhẹ giọng thán nói:
- Kịch hay, sắp bắt đầu.
*****
Trong một mảnh tiếng kêu rít, Thiên Bồng hóa thân thành phi trùng không ngừng bay vòng quanh Huyền Trang, đỡ đi gậy trúc đâm hướng Huyền Trang trong cơn hỗn loạn.
Bách tính dưới đài tấn tốc phân thành hai tốp. Tuyệt đại bộ phận bách tính đã kinh hoảng chạy tứ tán. Nhưng mà, trong đó lại có mười mấy người chạy theo đường ngược lại. Bọn họ phi tốc lao thẳng tới đài cầu phúc.
Quay đầu nhìn lại, Thiên Bồng lập tức an lòng không ít.
Khu khu mỗi đài cầu phúc, có đám yêu tướng tiềm phục ở đây, tạm thời không cần hắn phải trực tiếp ra tay. Tuy trường diện hỗn loạn, nhưng bỗng dưng xuất hiện một người xa xa không ai quen biết rốt cuộc không phải là chuyện tốt.
Ngay lúc đài cầu phúc sắp sửa nện xuống đất. Huyền Trang vốn đứng trên đó, tay nắm lấy lan can giờ đã bay ra giữa trời, đám yêu tướng kia lập tức gom lại dưới thân Huyền Trang, ai nấy vươn ra hai tay tùy thời chuẩn bị hứng lấy Huyền Trang.
Đài cầu phúc trùng trùng nện ngã xuống đất, tấn tốc tan khung. Trong cơn hoảng loạn, Huyền Trang thả lỏng tay, cả người rơi vào vòng tròn do yêu tướng tụ tập lại, được vững vàng tiếp lấy.
- Huyền Trang pháp sư, ngài không sao chứ?
- Không sao chứ?
Mấy tiếng hỏi thăm tấn tốc vang lên bên tai Huyền Trang. Thời này khắc này, hắn còn đầu ngất mắt hoa, chỉ theo bản năng vươn tay ra bắt lấy hết thảy thứ gì có thể bắt.
Cảnh này ở trong mắt bách tính bốn phía xem ra tịnh không có gì không thỏa. Nếu có, đại khái cũng chỉ là cảm thán mười mấy người kia quá thành kính.
Nhưng mà. Một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra.
Lão Quận Vương vừa mới từ trong kinh ngạc kinh tỉnh lại, nhấc chân lên, chuẩn bị đi tới tra xem tình hình của Huyền Trang. Thì ở ngay bên người Huyền Trang, thân hình một yêu tướng huyễn hóa thành bách tính bỗng dưng trướng lớn, cao gần một trượng, hóa ra nguyên hình!
Lân phiến đen kìn kịt, hàm răng thật dài trên dưới bố khắp hai hàng răng bén nhọn, cánh tay cự đại... Đó là một con Ngạc Ngư tinh.
Nháy mắt, bách tính bốn phía vốn đang nóng lòng quan tâm thương thế Huyền Trang chợt đều ngây dại, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch.
Không chỉ bách tính, ngay cả đám yêu quái còn lại, bao gồm Thiên Bồng, bao gồm hầu tử cũng đềungây dại.
*****
Trong hậu đường, Linh Cát vẫn điềm nhiên uống trà, tiện tay búng một cái, nói:
- Chiêu này, chẳng phải bần tăng đã dùng qua ở Cao lão trang rồi ư? Đúng là mau quên thật. A ha ha ha...
*****