Đại Bát Hầu

Chương 815:



Trong hậu đường, Lục Nhĩ Mi Hầu mở to tròng mắt trừng trừng nhìn ra ngoài cửa. .

Thời này khắc này, hầu tử lơ lửng trên đỉnh Lôi Âm tự cũng trợn mắt há mồm.

Phi trùng do Thiên Bồng hóa thành vỗ cánh do dự không biết có nên tiến lên không. Đám bách tính gần đó đua nhau chạy trốn, dồn dập tránh né xa xa. Mấy con yêu quái quấn quanh Huyền Trang đều ngây dại, mà thời này khắc này, Huyền Trang mới rớt từ trên cao xuống, vẫn chưa kịp hoàn thần. Hai mắt nhắm nghiền lắc lắc đầu, chưa kịp làm rõ xung quanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc hắn trong cơn hoảng loạn vươn tay đụng tới một con yêu quái không hiện hình bên cạnh, cảnh tượng trước kia lại lần nữa xảy ra.

Yêu quái kia kinh hãi nhìn cánh tay mình vừa bị Huyền Trang đụng chạm tấn tốc rụt nhỏ lại, hiện ra lân phiến màu đen. Ngay sau đó, ba động cấp tốc lan tràn đến toàn thân.

Đây là một con... Xà tinh. Xà tinh thân mặc khải giáp, hung thần ác sát.

Lão Quận Vương đứng ngây ra đó, không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn thẫn thờ nhìn Huyền Trang, nhìn hai con yêu quái hiện ra nguyên hình bên cạnh Huyền Trang, đùi mềm nhũn, cả người té ngồi trên đất. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Không khả năng, không khả năng... Làm sao, tại sao lại như vậy?

Từ nơi xa, thế tử vội vàng cả lăn lẫn bò chạy tới dìu đỡ.

Sự tình tựa hồ còn xa xa mới kết thúc.

Rất nhanh, mấy tên yêu quái không bị Huyền Trang chạm vào cũng lần lượt gào thét, hiện ra nguyên hình, nhất thời, khoảng trống chính giữa quảng trường đứng đầy một đám yêu tướng cao thấp bất nhất. Trong đó một ít tên vóc người cao lớn tận hơn một trượng, đứng sừng sững nơi xa, nhìn như một tòa núi nhỏ.

Tiếng kêu rít của bách tính ầm vang rợp trời.

Huyền Trang giờ mới kịp hoàn hồn, cả người đương trường ngẩn ra.

- Nhanh!

Tiểu Bạch Long vội vàng gầm nói:

- Nhanh để bọn họ rời xa Huyền Trang pháp sư! Hiện hình cũng không sao cả, nhưng ngàn vạn đừng liên lụy Huyền Trang pháp sư! Nếu không, lát nữa cả cơ hội thanh minh đều không có!

Trong cơn kinh hoảng, Lữ Lục Quải đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu thổi một hồi tiêu. Lập tức, tất cả yêu quái đều hiểu ý, dồn dập tứ tán ra bốn phương tám hướng.

*****

Trên cao không, nắm tay hầu tử siết chặt “rạc rạc” vang dậy. Tròng mắt trợn tròn chậm rãi chuyển động, lại vẫn nhìn chằm chằm Lôi Âm tự.

*****

Thời này khắc này, không khí trong hậu đường có phần khác thường.

Lục Nhĩ mở to tròng mắt coi chừng Linh Cát, hàm răng nghiến vang “ken két”.

Phía đối diện, Linh Cát vẫn mi mục mang cười.

- Làm sao. Đại Thánh gia cảm thấy kế này của bần tăng không hay?

Miệng môi Lục Nhĩ Mi Hầu hơi giương lên, phát ra tiếng gầm nhẹ tràn đầy địch ý.

- Bần tăng làm vậy đều là vì lo nghĩ cho Đại Thánh gia ngài.

Linh Cát cười nhẹ nói:

Chuyện tới nước này, có một số việc nói rõ cũng không sao. Vô luận các ngươi ai thắng, Phật Như Lai cuối cùng nhất định đều sẽ ra tay trấn áp. Có điều ngài cũng phải nghĩ rõ ràng, hiện giờ kẻ bồi Huyền Trang tây hành là hắn, nếu khiến hắn đi được quá nhẹ nhàng. Đủ lông đủ cánh, đến lúc đó, đâu tới lượt ngài? Đúng không?

Gân xanh trên trán Lục Nhĩ Mi Hầu lồi cả ra, cắn răng chậm rãi nói:

- Sư phó nói không sai, Phật Môn, không thể tín nhiệm.

Hắn thoáng cúi đầu lấy ra phiến ngọc giản liên hệ cùng Thanh Tâm ở giữa eo, nhìn một cái rồi nói:

- Cách duy nhất để đối phó các ngươi chính là đừng nói gì với các ngươi cả!

Lời còn chưa dứt, hắn đã vung bổng nện hướng Linh Cát. Lần này, không lưu dư lực!

*****

“Choang” một tiếng nổ vang, nháy mắt, nửa kiến trúc Lôi Âm tự đều bị kéo sập. Cát bụi tóe lên phi tốc lan tràn. Nhanh chóng che phủ hết thảy.

Hầu tử vẫn đang trôi nổi giữa cao không, chằm chằm theo dõi bên trong lập tức trợn tròn mắt.

- Chuyện gì kia?

Gần như chớp mắt, hắn cơ hồ nương theo bản năng chiến đấu, tấn tốc xốc lấy Kim Cô bổng lao tới Lôi Âm tự.

*****

Trên quảng trường, Huyền Trang còn đang lẻ loi đứng đó, ánh mắt dân chúng bốn phía đều đã bị hấp dẫn về hướng Lôi Âm tự.

*****

Không đợi hầu tử kịp xông vào trong cát bụi cuồn cuộn, chỉ thấy một thân ảnh đã xông ra từ trong phế khu, cùng hầu tử sát vai mà qua!

Ánh mắt giao thác, song phương tựa hồ đều sửng sờ mất một giây.

Lục Nhĩ Mi Hầu có phần hoảng loạn. Hầu tử lại một mặt kinh ngạc, nhìn Trầm Hương bị hắn ôm trong lòng.

- Quả nhiên là ngươi --!

Không có chút nào do dự, dưới cơn thịnh nộ, Kim Cô bổng bay thẳng tới!

- Dừng tay!

Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng nhấc tay, dùng Thiết Can binh ngăn đỡ một kích kia của hầu tử. Nhưng mà, lực lượng của hắn vốn yếu thua hầu tử một chút. Thời này khắc này lại một tay ôm lấy Trầm Hương, so đủ sức đương cự với một kích toàn lực của hầu tử?

Côn thì tiếp được, nhưng mà, cả người lẫn Trầm Hương đều bị đánh bay, hất ngược ra sau!

- Mẹ nó! Ngươi mù à? Đây là đồ đệ của Thanh Tâm! Đồ đệ của Phong Linh a!

- Ngươi tưởng ngươi bắt cóc hắn ta liền mềm tay?

Lục Nhĩ Mi Hầu một đường hùng hổ trách móc, hầu tử lại không chút do dự xông tới.

- Ai nói ta bắt cóc hắn? Ta tới cứu hắn! Tới cứu hắn! Hắn bị Phật Môn trói đi, Thanh Tâm nhờ ta tới cứu!

- Phải cứu cũng nên ta cứu. Ngươi là cái thá gì!

- Ngươi có thể đừng đánh nhau với ta vào lúc này được không?

- Lão tử quất ngươi còn cần chọn ngày?

Nhất thời, hai người phi tốc rượt đuổi nhau giữa thiên không. Hầu tử khua múa Kim Cô bổng điên cuồng đuổi đánh, Lục Nhĩ Mi Hầu thì liều mạng tránh né, chỉ khi nào thực sự tránh không được mới cắn răng chống đỡ.

Màn này, bách tính dưới đất nhìn mà ngây dại.

- Đây là... Hai con hầu tinh?

- Hình như có một con vừa chạy ta từ trong Lôi Âm tự, chính nó đã phá hoại Lôi Âm tự.

- Ngươi nhận ra con nào là con chạy ra từ trong Lôi Âm tự không?

- Nhận không ra...

Huyền Trang lấy lại bình tĩnh, cuộn lên tay áo bước về hướng lão Quận Vương.

Nhất thời, tiếng kêu rít sớm đã lắng lại lần nữa tứ khởi. Chúng nhân ai nấy đều kinh hoảng nhìn Huyền Trang.

Huyền Trang dừng bước lại.

Nháy mắt này, hắn từ trong mắt chúng nhân cùng đọc ra một hàm nghĩa -- sợ hãi.

- Những người vừa nãy... Là bị hắn đụng tới mới biến thành yêu quái?

- Hình... Hình như là vậy.

- Nói thế, Huyền Trang pháp sư này, kỳ thật là yêu?

- Nói bậy, hắn là yêu... Hắn là yêu, sao Phật gia lại sai hắn cầu phúc cho chúng ta?

- Có lẽ Phật gia cố ý dùng phương thức này để vạch trần hắn cũng không chừng, nhất định là thế nhất định là thế!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng lui về sau một bước, bao gồm cả lão Quận Vương, ai nấy nghĩ cách kéo giãn cự ly cùng Huyền Trang.

Huyền Trang chỉ biết ngây dại đứng đó. Hai mắt mở to nhìn thẳng tiền phương, im lìm.

Thoáng chốc, hắn đã hiểu mục đích Linh Cát khi bố ra bẫy rập này.

*****

Cùng lúc đó, chiến đấu giữa hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu sớm đã tiến vào giai đoạn quyết liệt.

Trầm Hương ở trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu bị dọa cho ôm cứng lấy hắn, hai mắt nhắm nghiền không dám nhúc nhích. Lục Nhĩ Mi Hầu liều mạng né tránh công kích từ hầu tử, mà hầu tử thì vẫn điên cuồng đuổi sát không tha.

- Đừng đánh! Đừng đánh! Ngươi có thể nghe ta nói hết được không!

- Ta có cho ngươi nói à?

- Sư phó nhận ta rồi!

- Cái gì?

- Trầm Hương mà chết, ngươi làm sao ăn nói cùng Thanh Tâm!

- Ha ha. Thì ra là thế. Khó trách ngươi đột nhiên bắt đầu quan tâm tới sinh tử của người Tà Nguyệt Tam Tinh Động, thì ra ngươi muốn cứu Trầm Hương về là để chứng minh ngươi mới là thật!

- Ta vốn chính là thật!

- Ngươi chán sống!

Một câu tiếp một câu, lực đạo côn bổng trên tay hầu tử dần dần thêm nặng. Lục Nhĩ Mi Hầu gấp đến nỗi chạy loạn khắp nơi.

- Đừng đánh, ngươi đến cùng có muốn hộ Huyền Trang tây hành nữa không?

- Ngoài miệng thì lo lắng tây hành, còn tới ăn hai tên thủ hạ của ta?

- Đó là bất đắc dĩ.

- Quất ngươi cũng là bất đắc dĩ!

Một kích trùng trùng nện tới, cả người Lục Nhĩ Mi Hầu như lưu tinh, từ trên thiên không trực tiếp nện xuống. Mấy chục nhà dân trong khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi, cát bụi cuộn lên phủ trọn gần nửa Lôi Âm quận.

Hầu tử thở dốc phì phò, treo mình giữa không trung, tròng mắt trợn tròn coi chừng vị trí Lục Nhĩ Mi Hầu vừa rơi xuống.

Hồi lâu. Cát bụi dần dần tán đi.

Trong đống gạch vụn, Lục Nhĩ Mi Hầu khắp người là thương, lại vẫn gắt gao ôm lấy Trầm Hương, bảo hộ an lành.

Thời này khắc này, Trầm Hương đã sắp khóc, ngơ ngác nhìn vị sư bá trước mắt mà lâu nay mình vẫn luôn ghét bỏ.

- Sư bá... Thả ta xuống đi, thả ta xuống. Ngươi liền có thể đánh thắng được hắn.

- Tiểu thí hài nói nhảm lắm thế!

Lục Nhĩ Mi Hầu hung hăng mắng một tiếng, ngẩng đầu lên trông hướng hầu tử, cắn răng nói:

- Hôm nay dù thế nào ta cũng phải dẫn ngươi về, mẹ nó, nếu bị Thanh Tâm xem thường, mặt mũi ta chẳng phải mất hết.

- Còn muốn dẫn nó đi?

- Hầu tử siết chặt lấy Kim Cô bổng. Há miệng phun ra một trận sương mù:

- Hôm nay, ngay cả ngươi cũng phải nằm lại ở đây!

- Hắc hắc, lão tử còn chưa ra hết chiêu đâu.

Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi nhếch môi, nhe ra răng nanh.

Khắc sau, ánh mắt hắn từ từ quét sang một bên.

Nháy mắt này, hầu tử cũng sửng sốt. Bởi vì hắn phát hiện mục tiêu mà Lục Nhĩ Mi Hầu trông tới chính là Huyền Trang!

Nhất thời. Chúng nhân ngây dại.

- Xin lỗi, Huyền Trang pháp sư.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Huyền Trang.

- Không hay! Hắn muốn ra tay với Huyền Trang pháp sư!

Thiên Bồng vội rống lên.

Đồng thời điểm, Lục Nhĩ Mi Hầu động thủ. Một tay hắn khua múa Thiết Can binh quét ngang mà ra!

Hầu tử lập tức trợn tròn mắt.

Giữa lúc hoảng loạn, hắn đành phải quay người lao vút tới vị trí Huyền Trang.

Thiết Can binh đột nhiên vươn dài, quét ra một vòng cung cự đại trên mặt đất, đi qua nơi đâu, tất cả phòng xá nơi đó đều bị chặt đứt ngang eo.

Tức thì, đám bách tính đứng nhìn đều bị dọa ngu, thậm chí quên luôn cả kinh khiếu, chỉ biết tròn mắt đứng nhìn.

Huyền Trang thân làm mục tiêu cũng hai mắt mở to, giữa tình thế thuấn tức vạn biến như này, hắn thậm chí còn không có thời gian để tự hỏi, chỉ biết đứng ngây ra đó, không làm được gì cả.

Ngay lúc Thiết Can binh quét ngang mà đến sắp sửa kích trúng Huyền Trang, hầu tử đã nắm lấy Kim Cô bổng ngăn ở trước người Huyền Trang. Bày ra giá thế nghênh đỡ.

Nhưng mà, va chạm trong ý liệu tịnh không phát sinh.

Cuồng phong mà Thiết Can binh cuộn lên quét qua bên người Huyền Trang và hầu tử, nhưng mà, chính bản thân nó lại bằng không tan biến.

Cùng tan biến theo còn có Lục Nhĩ Mi Hầu và Trầm Hương ở nơi xa.

Bỗng chốc, toàn bộ thế giới chợt an tĩnh lại, chỉ còn tiếng Lục Nhĩ Mi Hầu từ xa xa truyền đến là vẫn vang vọng trong đầu hầu tử:

- Hắc hắc. Ván này, ta thắng.