Đại Bát Hầu

Chương 816:



Giữa trời cao, Trầm Hương đã ngất đi từ thủa nào, giờ mới từ từ tỉnh lại, trông thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đang gắt gao ôm lấy mình.

Một thân khải giáp sớm đã rách nát sau trận kịch chiến cùng hầu tử, khóe miệng lại vẫn mang theo ý cười đầm đậm.

- Sư bá...

- Hắc hắc, thắng rồi.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn thẳng tiền phương, nhếch môi cười nói:

- Ta đã nói ta nhất định có thể thắng mà, tà không thể thắng chính. Ha ha ha ha.

Trầm Hương khẽ nhíu mày, có phần khó hiểu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Rất nhanh sẽ đến nhà, sau khi trở về, ngươi phải nhớ nói lời tay về ta với sư phụ ngươi.

- Vì sao?

- Cái gì vì sao? Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta nói tốt chẳng phải rất bình thường ư?

- Ách... Được rồi.

- Thế mới đúng chứ. Sư điệt ngoan, sau này muốn thứ gì, cứ việc nói với sư bá.

Nghe vậy, tâm tình Lục Nhĩ Mi Hầu càng sướng khoái. Khua múa lên Thiết Can binh điên cuồng gia tốc, một đường kêu rít, hoan lạc như đứa trẻ. Chọc cho Trầm Hương cười khanh khách không ngừng.

*****

Thời này khắc này, một mạt trời chiều chiếu rọi xuống Lôi Âm quận, khung cảnh ninh tĩnh dị thường.

Từng khuôn mặt ngốc trệ, từng thân ảnh thân quần áo tả tơi lẳng lặng đứng nghiêm giữa trời quang ấm áp, bốn phía là một mảnh phế khu.

Trên mặt ai nấy đều không có biểu tình, ngay cả Huyền Trang cũng là như thế.

Hắn đứng lẻ loi giữa khoảng trống trong quảng trường, đưa mắt nhìn lại, trông thấy từng đôi tròng mắt, ánh mắt như gai nhọn, đâm thẳng vào đáy lòng.

Thời này khắc này, cơ hồ ai ai cũng đều đang nhìn hắn.

Nơi không xa, hầu tử phất phất tay nói:

- Kỳ thực, cũng chẳng phải đại sự gì. Đúng không? Chỉ là mấy phòng ốc thôi? Một hai canh giờ là ta có thể sai người sửa lại như mới.

Không ai trả lời hắn.

Đặc biệt là Huyền Trang, sắc mặt ẩn ẩn có phần khó coi.

- Phụ thân! Phụ thân, ngươi sao vậy?

Một tiếng kinh hô truyền đến, vô số bách tính tấn tốc gom lại, hình thành một vòng tròn.

Huyền Trang mới từ trong hỗn loạn kinh tỉnh lại cũng vội chạy tới.

Nhưng không đợi hắn kịp đến gần, những bách tính kia đã kinh hô:

- Đi ra! Đừng tới đây! Đừng tới đây!

Thoáng chốc, bách tính vốn đang làm thành một vòng chợt tản ra, ai nấy đều kinh hoảng nhìn vào Huyền Trang.

Chính giữa vòng tròn là thế tử và lão Quận Vương.

Thời này khắc này, lão Quận Vương đang nằm trong lòng thái tử, thoi thóp một hơi.

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy sợ hãi của bách tính bốn phía, Huyền Trang hơi hơi chậm lại bước chân.

- Ngươi đừng tới đây!

Lần này người hô ra tiếng là thế tử.

Cách nhau hai trượng, Huyền Trang cuối cùng dừng chân lại. Hai người lặng lẽ đối thị. Lão Quận Vương có vẻ đã sắp không được cũng thoáng mở mắt ra, nhìn Huyền Trang phía xa xa.

Lúc này, toàn thế giới phảng phất đều câm lặng.

Hồi lâu, Huyền Trang khe khẽ nhấc chân, bước một bước.

- Đừng tới đây --!

Thế tử lần nữa rống lên.

Cước bước ra của Huyền Trang dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu về. Hai tay hợp mười nói:

- Thế tử, bần tăng hơi hiểu chút y thuật. Để bần tăng giúp Quận Vương xem xem.

Thế tử mở to tròng mắt ấp a ấp úng nói:

- Không... Không cần ngươi xem! Ngươi là yêu quái!

- Bần tăng không phải yêu quái.

- Thế bọn họ là thế nào? Người đang yên đang lành, làm bỗng dưng đều biến thành yêu?

- Bần tăng thật không phải yêu quái.

- Ai tin ngươi!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy lão Quận Vương nhè nhẹ nắm chặt tay thế tử. Thế tử vội vàng ghé lỗ tai tới bên mồm lão Quận Vương, chăm chú lắng nghe gì đó.

Lúc nói chuyện, ánh mắt lão Quận Vương một mực khóa định trên người Huyền Trang, đáng tiếc, ánh mắt lại không hề mang theo thiện ý.

Thoáng chốc, thế tử trùng trùng gật đầu, thấp giọng nói:

- Hài nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo.

Nói rồi, hắn đỡ cả người lão Quận Vương dậy, dưới sự trợ giúp của bách tính bốn phía cõng lên trên lưng.

Trong vòng vây của bách tính, hắn khoái tốc đi về hướng Lôi Âm tự.

Không lâu sau, người trên quảng trường đã đi sạch sẽ. Nếu nói còn có ai, thì chỉ thừa lại từng đôi tròng mắt tránh sau bức tường khe khẽ quan sát Huyền Trang.

Huyền Trang lẻ loi đứng đó, nhìn theo phương hướng thế tử rời đi. Thần tình phảng phất như vừa mất đi thứ gì.

- Hắn nói sao?

- Lão đầu nói cho nhi tử, đừng tranh chấp với ngươi.

Hầu tử ở bên nhẹ giọng nói:

- Hắn nói, ngươi là hắn mang tới, tất phải cùng ngươi phân rõ giới hạn, nếu không cả nhà bọn họ đều không cách nào tiếp tục ở lại chỗ này. Nhưng cũng không thể tranh chấp với ngươi, bởi vì ngươi là yêu quái, nhỡ ra nhất thời không cao hứng... Cũng biến hắn thành yêu, vậy thì đi đứt.

Huyền Trang lắc lắc đầu đành chịu, cúi đầu cười nói:

- Hắn thật tin tưởng... Tin tưởng bần tăng là yêu?

Hầu tử không đáp lời, chỉ ở bên hờ hững nhìn Huyền Trang. Hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Đừng lo. Chỉ là chịu chút kinh hách, tình tự không quá ổn định thôi, không chết được.

Huyền Trang hít một hơi thật sâu, đóng chặt hai mắt, thở dài nói:

- Linh Cát tôn giả làm vậy là muốn chứng minh cho bần tăng, chúng sinh ngu muội?

*****

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm gấp gáp chạy ra ngoài sơn môn.

- Sư phó!

Vừa trông thấy Thanh Tâm, Trầm Hương đã vung chân xông lên bậc thềm, phi thân trực tiếp nhào vào trong lòng Thanh Tâm.

- Không sao chứ?

- Đệ tử không sao.

Ôm lấy Trầm Hương, Thanh Tâm vội vàng kiểm tra trên dưới một phen. Thẳng đến khi xác định trên người Trầm Hương không có vết thương tích nào mới hơi hơi yên tâm.

Dắt tay Thanh Tâm, Trầm Hương ấp a ấp úng nói:

- Đệ tử không sao, chẳng qua sư bá thì có sao.

Thẳng đến lúc này, Thanh Tâm mới chú ý thấy Lục Nhĩ Mi Đầu đang vò đầu bứt tai, bộ dáng khá là nhếch nhách đứng cách đó không xa.

Hơi hơi do dự một chút, nàng nặn ra ý cười nhàn nhạt nói:

- Cảm tạ ngươi.

Vừa nghe lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu vốn tâm tình cũng đã không sai, lập tức cười càng hoan khoái, mới có chút ngại ngùng khoát tay nói:

- Hắc, chỉ là chút việc nhỏ, không có gì to tát đâu.

Hắn cười, Thanh Tâm lập tức liền không cười. Thấy vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng vội thu lại ý cười.

- Thế... Ta đi về?

Lục Nhĩ Mi Hầu lặng lẽ gật gật đầu.

Quay người, Thanh Tâm dắt theo Trầm Hương từng bước đi về.

Trầm Hương quay đầu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, phát hiện Lục Nhĩ Mi Hầu chính đang nhíu mày coi chừng mình, bèn vội mở miệng nói:

- Sư phó, là một sư bá khác đánh sư phó thành thế kia. Không phải Phật Môn.

Vừa nghe, Lục Nhĩ Mi Hầu khe khẽ giơ lên ngón cái tán thưởng Trầm Hương.

- Một sư bá khác?

- Đúng… Chính là sư bá… xấu xa kia.

- Hắn... Vì sao lại đánh?

- Không biết. Đương thời sư bá tới cứu ta, hắn không nghe phân bua liền khai đánh. Còn nói cho dù sư bá trói ta cũng vô dụng. Xuống tay rất nặng... Hệt như, muốn giết đệ tử vậy!

- Chắc là hiểu lầm thôi.

- Không phải hiểu lầm, hắn thật muốn đánh cho chết mới thôi.

Thanh Tâm trong lúc vô ý quay đầu nhìn một cái, đúng lúc thấy Lục Nhĩ Mi Hầu ở đằng sau đánh mắt với Trầm Hương.

Phát hiện Thanh Tâm quay đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng nhìn quanh, sau đó xoay người, đằng không mà lên.

*****

Thời này khắc này, Huyền Trang đã về lại Quận Vương phủ, lẳng lặng chỉnh lý hành trang. Người trong phủ đều tránh ra xa xa.

Ngoài cửa, hầu tử và Thiên Bồng mắt to trừng mắt nhỏ.

Hồi lâu, Thiên Bồng đi tới ngồi xuống bên cạnh hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Chẳng phải Trầm Hương ở trên tay hắn? Sao ngươi... Còn động thủ?

- Sợ cái gì, chết thì thôi, cùng lắm đợi sau này hồi sinh là được. Dù sao ta cũng không ưa nó.

- Hồi sinh? Phật Môn chịu ư?

- Đợi vặn ngã Như Lai, chúng không chịu cũng phải chịu.

Nhìn về phía gian phòng Huyền Trang ở đằng xa một cái, hầu tử xoa nhẹ mặt, nói:

- Nếu tây hành xảy ra ngoài ý, làm gì còn có sau này.

- Lần này quả thực ngươi làm hơi quá. Có điều, dù ngươi không động thủ, chắc rằng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.

- Cái đó sau này hẵng tính.

Hầu tử tùy ý đáp một câu, cúi đầu không nói nữa.

Tiểu Bạch Long đứng ở đằng trước quay đầu nhìn hai người, nỗ lực nháy nháy mắt, lại không nói chuyện. Hồi lâu, hắn mới lắc lư đi vào gian phòng Huyền Trang, thuận miệng hỏi:

- Vì sao không giải thích?

- Giải thích cái gì?

- Giải thích ngươi không phải yêu quái. Ngươi có phải yêu hay không, muốn chứng minh hẳn rất dễ dàng.

Huyền Trang nhét quyển sách sau cùng vào trong hành lý, nhắm nghiền mắt lại, thở dài nói:

- Không có gì để giải thích cả, bần tăng xác thực làm bạn cùng yêu quái.

Nói rồi, không quản Tiểu Bạch Long, hắn vách lên hàng trang đi ra ngoài. Thuận miệng nói:

- Rời đi, là lựa chọn chính xác nhất.

- Ngươi không độ bọn họ? Ngươi cứ thế mà đi, vậy ngươi liền thua.

- Bần tăng ở lại mới là thua. Bần tăng rời đi là cách độ tốt nhất. Nếu ở lại, Linh Cát tôn giả nhất định còn sẽ lợi dụng bọn họ trở ngại bần tăng, đến lúc đó có lẽ...

Huyền Trang không nói gì thêm. Hắn bước nhanh đi ra, ngước đầu, khoái tốc rời khỏi cửa chính Quận Vương phủ.

*****

- Khải bẩm tôn giả, Huyền Trang pháp sư... Đi rồi.

Nghe vậy, Linh Cát nhếch môi, vẻ mặt khá là mất hứng.

- Tôn giả, những bách tính kia còn đang cầu kiến ngoài cửa, có cần... Gặp mặt không?

Hơi hơi do dự thoáng chốc, Linh Cát khẽ thở dài:

- Được rồi, gặp một lần.