Trong Ngự thư phòng, một vị thiên tướng quỳ gối xuống đất, chắp tay nói:
- Khải bẩm bệ hạ, Huyền Trang rời khỏi Lôi Âm quận.
Nghe vậy, Ngọc đế thoáng súc mày. Chăm chú trầm tư một phen rồi nhẹ giọng hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không.
Thiên tướng tiến vào bẩm báo lắc lắc đầu nói:
- Linh Cát Phật chế giễu Huyền Trang một phen, sau đó... Hắn liền rời đi.
- Bị chế giễu, sau đó liền rời đi?
Đám tiên gia trong Ngự thư phòng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Một vị tiên gia áp thấp giọng cướp lời hỏi:
- Thế... Yêu hầu kia thì sao?
Thiên tướng ấp a ấp úng đáp nói:
- Cũng rời khỏi Lôi Âm quận, hướng đi... bất minh.
- Hướng đi bất minh?
- Không thể nào. Bị chế giễu, lấy tính tình của yêu hầu cư nhiên nuốt trôi được cục tức kia?
- Liệu có phải còn chuyện gì đó mà chúng ta không nắm rõ, có lẽ... Giữa yêu hầu cùng Phật Môn đã xảy ra chuyện gì? Tỷ như, đạt thành hiệp nghị, thỏa hiệp với Linh Cát?
- Không khả năng, không khả năng, tuyệt không khả năng.
- Sao lại không khả năng? Bằng không ngươi nói thử xem, còn có khả năng gì khiến yêu hầu nuốt trôi cục tức này?
- Yêu hầu có thù không đội trời chung với Phật Môn, đây là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, giữa bọn chúng nào có dư địa để thỏa hiệp?
- Ai nói, đưa Huyền Trang tây hành chẳng phải cũng là thỏa hiệp? Chẳng lẽ Kim Thiền tử không phải người Phật môn?
- Sao đánh đồng được? Kim Thiền tử cùng Như Lai là đối đầu của nhau.
- Hắc, thế chứng tỏ kẻ yêu hầu hận là Như Lai, chứ không phải trọn cả Phật Môn. Nếu đã thế, chỉ cần không phải Như Lai thụ ý, giữa yêu hầu cùng Linh Cát đạt thành thỏa thuận nào đó cũng đâu có gì là lạ.
- Ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý!
- Cưỡng từ đoạt lý chỗ nào? Phật Môn là Phật Môn, Như Lai là Như Lai, sao có thể quơ đũa cả nắm?
Một đám tiên gia mồm năm miệng mười nghị luận không thôi.
Trên long ỷ, tròng mắt Ngọc đế chậm rãi híp thành một khe nhỏ. Hắn chậm rãi quay sang Lý Tĩnh ở bên, vuốt râu dài nhẹ giọng nói:
- Lý ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe vậy, Lý Tĩnh chắp tay nói:
- Bệ hạ, trước kia chúng ta suy đoán, Linh Cát Phật đà xuất hiện tại Lôi Âm quận, Huyền Trang cũng đến Lôi Âm quận, giữa bọn họ nhất định sẽ xảy ra chuyện. Kết quả, lại chẳng có gì xảy ra. Thần cho rằng, đây vốn là chuyện tốt, nhưng cũng có khả năng... Không phải chuyện tốt.
- Hả? Không phải chuyện tốt? Lý ái khanh có cao kiến gì, cứ nói đừng ngại.
Lý Tĩnh ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói:
- Đầu tiên, Linh Cát không khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện tại Lôi Âm quận chỉ đơn thuần là để chế giễu Huyền Trang...
*****
Lúc này, Linh Cát mới về lại từ Lôi Âm quận, leo đến lưng chừng Linh sơn, thì trông thấy lương đình cùng Phổ Hiền đang lặng lẽ pha trà trong đó.
Hai người bèn nhìn nhau cười khẽ.
Khác biệt ở chỗ, Phổ Hiền là cười nhạt, Linh Cát lại là cười khổ.
- Đi một chuyến không công rồi hả? Thật không dễ dàng mới bố ra cục, kết quả Huyền Trang căn bản không tiếp chiêu, sau cùng lại thành mua việc vào thân. Còn phải tìm nơi an thân lập mệnh mới cho bách tính Phụng Tiên quận.
Bị Phổ Hiền nói vậy, Linh Cát lập tức thu lại vẻ cười khổ trên mặt, ngửa đầu cao ngạo nói:
- Ai nói? Bần tăng đi chuyến này, lập được công lao lớn lắm!
- Hả? Công lao thế nào?
Phổ Hiền vẫn cứ cười nhẹ, vươn tay đẩy một chén trà pha sẵn đến góc bàn, gõ gõ ghế đá ở bên, nói:
- Hay là, ngồi xuống nói chuyện tí đã.
- Nói chuyện thì nói chuyện!
Chấn vỗ tay áo, Linh Cát từng bước đi tới cạnh ghế đá, ngồi xuống, mím môi nhấp ngụm trà, vẻ mặt đắc ý nói:
- Chuyến này, bần tăng đã phân liệt đội ngũ tây hành một cách vô cùng dễ dàng!
Nghe vậy, ý cười trên mặt Phổ Hiền lập tức càng thêm phần hoan khoái.
Cái cười khẽ ấy, ngược lại khiến Linh Cát có phần không thoải mái, cả giận nói:
Làm sao? Ngươi không tin?
- Tin, tin, tin.
Phổ Hiền một bên gật đầu một bên cười, thái độ kia, Linh Cát nhìn mà súc mày càng thêm sâu.
*****
Ngay lúc hai người đang nhàn đàm trên lưng núi Linh sơn, hầu tử đã vội vã chạy tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động, vào ngồi trong Tiềm Tâm điện.
Đó là vị trí không lâu trước Lục Nhĩ Mi Hầu mới ngồi.
Từ xa nhìn lại, biểu tình nghiêm túc trên mặt khiến ai nhìn thấy cũng biết kẻ đến không thiện.
- Sư tôn, Ngộ Không sư thúc đã đợi trong Tiềm Tâm điện một thời gian.
- Nói với hắn vi sư không ở trong giám.
Hắn nói hắn biết ngài có ở đây, nếu ngài không chịu gặp hắn, hắn sẽ chờ đợi đến lúc nào gặp mới thôi.
- Vậy cứ để hắn chờ xem.
Nói rồi, Tu Bồ Đề vuốt mở tay áo, hạ xuống một quân cờ.
Nhìn thế quân đen đặt trên bàn cờ, Lão Quân không khỏi cười lên sách sách.
- Làm sao? Nước cờ này buồn cười vậy ư?
- Nước cờ này không buồn cười, lão phu cười là cười ngươi.
Lão Quân thong thả thán nói:
- Vốn là ngươi án binh bất động, chuyện này cũng lại không liên quan gì, nhưng ngươi cứ muốn đi trêu chọc Lục Nhĩ Mi Hầu. Tên kia vừa đi không lâu, tên này đã giết tới cửa. Lục Nhĩ còn dễ nói, rốt cuộc vào đời chưa lâu, tuy tính tình thô bạo, nhưng ít ra còn tương đối dễ lừa gạt. Đứa này thì sao? Ngươi định nói gì với nó?
- Chẳng nói gì hết.
Tu Bồ Đề mặt không biểu tình đáp nói:
- Nhiều năm vậy rồi, hắn một đường đi tới, nghịch cảnh gặp nhiều lắm. Hẳn nên biết trước mắt phải làm gì để vượt qua.
- Vậy ư?
Lão Quân khe khẽ nhíu mày, tiện tay nhặt lên một quân, chậm rãi hạ xuống bàn cờ, nói:
- Lão phu lại cho rằng, hắn không biết. Đừng nói hắn, chính lão phu cũng không biết. Chẳng lẽ... Ngươi biết?
Tu Bồ Đề thoáng ngẩng đầu nhìn Lão Quân một cái, không tiếp lời, mà cúi đầu nhìn chăm chăm bàn cờ.
- Ngươi sợ là… cũng không biết?
Lão Quân chậm rãi co tay lại, ý vị sâu xa nhìn Tu Bồ Đề nói:
- Đúng là khó được, cái gì đều không biết, lại dám cầm tất cả đổ chú áp hết lên người Kim Thiền tử. Có được bằng hữu tri kỷ như ngươi, Kim Thiền tử chết cũng không tiếc.
Tu Bồ Đề vẫn không tiếp lời, mà cứ lẳng lặng ngồi đó, hệt như không nghe thấy gì.
Lão Quân mân mê môi, nhẹ giọng cười nói:
- Chẳng qua, ngươi nguyện ý cầm tất cả đổ chú áp hết lên người Kim Thiền tử, nhưng chắc gì người khác đã nguyện ý.
*****
Trong Tiềm Tâm điện, bàn tay chống tay lên đầu gối của hầu tử chậm rãi siết lại. Tùy theo thời gian dần trôi đi, nộ ý trong thần sắc trở nên càng lúc càng rõ ràng.
- Sư phó còn chưa tới?
- Sư tôn...
Vu Nghĩa thủ ở bên thoáng do dự, không dám nói tiếp.
Thấy thế, hầu tử ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Rốt cục hắn tới hay không, nói rõ xem nào.
Nói xong, ánh mắt hầu tử chậm rãi hướng sang Vu Nghĩa.
Hết cách, Vu Nghĩa chỉ biết cúi thấp đầu ấp a ấp úng nói:
- Hay là, sư thúc ngài cứ về trước đi.
- Gọi lão đầu tử đi ra gặp ta, ta liền đi về.
- Ngộ Không sư thúc...
- Ta bảo gọi hắn đi ra --!
Một tiếng gầm gào, kèm theo một quyền trùng trùng nện xuống mặt đất, nhất thời, vụn gỗ bay ngang. Nền đất vốn trơn bóng bị hầu tử nện ra một hố to.
Hắn nhe răng, răng nanh lộ ra, giận trừng Vu Nghĩa.
*****
- Sư tôn, nếu ngài không gặp, Ngộ Không sư thúc sợ rằng... Sẽ dỡ trọn cả đạo quan.
Đạo đồ tiến đến bẩm báo lo lắng nói.
Lão Quân ngồi ở bên không cất tiếng, chỉ cười hì hì nhìn Tu Bồ Đề.
Hồi lâu, Tu Bồ Đề mới khe khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu nói:
- Được rồi, để vi sư đi ra gặp hắn.