Dưới bóng cây, Trầm Hương mới vừa về lại Tà Nguyệt Tam Tinh Động đang vui vẻ chơi đùa tới lui.
Thanh Tâm ở bên lặng lẽ ngồi nhìn.
Chốc lát, nàng lại ngửa đầu nhìn về hướng Tiềm Tâm điện.
Gió nhẹ lướt qua, cây cối che chắn trước Tiềm Tâm điện khẽ khàng lay động.
- Ngộ Không sư thúc tới.
Vũ Huyên ngồi phía đối diện nhẹ giọng nhắc nhở.
- Là... người nào?
- Cái người nguyên bản trước kia.
- À.
Thanh Tâm nhàn nhạt ứng một tiếng, lại không thấy nói gì, mà chỉ tiếp tục cúi đầu lẳng lặng nhìn đăm đăm Trầm Hương. Nhãn thần trống rỗng hệt như đang bị hút vào trong ký ức sâu thẳm.
*****
Sư Đà quốc, trước Tề Thiên cung, trên quảng trường người đến người đi lễ vật lớn lớn nhỏ nhỏ chồng chất như núi.
Lục Nhĩ Mi Hầu cầm lên danh sát lễ vật đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm đọc không biết chán, cười đến nỗi mồm mép ngoác cả ra.
- Ngươi cảm thấy nàng có thích bộ y phục này không? Cái này chắc giống hệt bộ Tử Hà tiên y mà ngươi từng kể, đúng không?
- Ngươi cảm thấy nàng có thích Dạ Minh Châu không?
- Lai lịch bộ pháp khí này đúng là không đơn giản...
Đứng nghe Lục Nhĩ Mi Hầu thao thao bất tuyệt, Sơn Dương tinh vốn định nói: “Phong Linh tiểu thư là đệ tử nhập thất của Tu Bồ Đề tổ sư, cũng là ái đồ của Thái Thượng Lão Quân, những thứ này hẳn đều không thiếu.” Kết quả lời đến bên mồm lại đổi thành:
- Chỉ cần là Đại Thánh gia ngài đưa tặng, Phong Linh tiểu thư sao có thể không ưa thích?
Ý cười có thể nói thập phần lúng túng, lại bị Lục Nhĩ Mi Hầu mặc ý lơ là.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật. Thần có lúc nào... Lừa Đại Thánh gia ngài chưa?
- Đúng, ta cũng cảm thấy thế. Hắc hắc, lần trước ta đưa Trầm Hương trở về, tuy ngoài miệng không nói, nhưng ta nhìn ra được nàng cao hứng cực. Lại đây lại đây, cùng giúp ta đếm lại một lần. Đừng để sót thứ gì. Nếu lỡ chọc nàng không cao hứng, các ngươi cũng không được yên thân đâu!
Sơn Dương tinh cẩn thận nhắc nhở:
- Đại Thánh gia... Ngài đã kiểm tra ba lần.
- Hả? Đã ba lần.
- Một lượt hoàn chỉnh thì ba lần, kiểm đếm riêng từng loại thì tận năm lần.
- Ách... Vậy à.
Thoáng hồi ức, Lục Nhĩ Mi Hầu khoát khoát tay nói:
- Vậy được rồi, nâng chúng lên, chúng ta xuất phát ngay bây giờ!
- Dạ!
Một tiếng hạ lệnh, rất nhanh, đại quần yêu tướng vai gánh nhiệm vụ bốc vác, chất rương lớn rương nhỏ lên vai, hạo hạo đãng đãng xuất hành. Từ xa nhìn lại, đội ngũ hệt như một con trường long vạch qua chân trời.
Cảnh này khiến đám Yêu Vương bị lãnh lạc ở một bên nhìn mà trợn mắt há mồm.
- Đây chẳng lẽ là muốn... Nghênh thân?
- Không thể nào? Chẳng phải mới quay đầu bỏ chạy đấy thôi? Nhanh như vậy đã hồi tâm chuyển ý?
- Trời mới biết, ta lại không phải cả ngày ở bên cạnh hắn. Hơn nữa, Đại Thánh gia này, tâm tư trong lòng hắn có ai mò được chuẩn?
Ngay lúc mấy tên Yêu Vương đang chụm đầu nghị luận, Bằng Ma Vương khe khẽ kéo ra cự ly cùng những người khác, đi tới trong ngóc ngách, từ trong người lấy ra một mảnh ngọc giản.
*****
Thời này khắc này, trong Tiềm Tâm điện, hầu tử đang lặng lẽ đối mặt cùng Tu Bồ Đề. Sư đồ tám trăm năm, cho tới bây giờ, ngồi xuống chỗ này, giữa đây đó chỉ thừa lại mỗi trầm mặc.
Tiếng thở dốc trùng trùng đẩy không khí trong đại điện vào trạng thái căng thẳng cực độ, hệt như chỉ cần một tia ngọn lửa liền sẽ nổ bùng.
Khe khẽ cúi đầu liếc mắt, Tu Bồ Đề ý vị sâu xa nhìn hố sâu bị hầu tử nện ra trên nền đất, vẻ mặt lạnh tanh, phảng phất đã ý thức được điều gì. Phía đối diện, hầu tử sớm đã nghiến răng “ken két”.
- Ngươi, có ý gì?
Nhìn hố sâu kia, khóe môi Tu Bồ Đề thoáng hất lên, lộ ra mạt ý cười thấy không rõ là thật hay giả, tựa như đắc ý, lại tựa như vô bì đắng chát.
- Ngươi rốt cục có ý gì!
Một chưởng trùng trùng vỗ lên mặt đất, chỉ nghe “choang”, một tiếng nổ vang, trọn cả đại điện đều khẽ khàng chấn động. Hầu tử chợt rống lên:
- Hôm nay, ngươi tất phải nói rõ ràng cho lão tử!
Duy trì tư thế khuynh người ra trước, hầu tử hơi giương mép, từng luồng yêu khí trong miệng chậm rãi thổ ra, hiển nhiên đã gấp hỏa công tâm.
Tu Bồ Đề nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn nói rõ ràng cái gì?
- Nói rõ ràng tất cả những chuyện ngươi đã làm mấy năm gần đây! Nói rõ ràng...
Cắn răng, hầu tử đứng bật dậy, cúi đầu nhìn xuống Tu Bồ Đề ngồi xếp bằng bên dưới, gằn giọng nói:
- Nói rõ ràng, vì sao ngươi lại thừa nhận Lục Nhĩ Mi Hầu!
Nghe vậy, Tu Bồ Đề hơi hơi thu thần, hai mắt nhắm lại. Nửa buổi sau mới lần nữa mở ra, song vẫn cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm nền đất trống trơn, khẽ thở dài, điềm nhiên nói:
- Vi sư, chẳng lẽ đã làm gì không đúng?
- Thế không lẽ làm thế là đúng?
Hầu tử trừng mắt quát.
- Chẳng lẽ không đúng? So với ngươi hắn gần gần chỉ thiếu chút ký ức thôi, chẳng lẽ, hắn không phải Tôn Ngộ Không?
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tu Bồ Đề cuối cùng nghênh hướng hầu tử. Từ đầu tới cuối, thần tình trên mặt vẫn không có gì cải biến, giống như một pho tượng lạnh băng.
Bốn mắt thoáng chạm nhau, hầu tử lập tức ngơ ngác. Giây phút sau, hắn chậm rãi bật cười. Đó là cười khổ, tư vị cực phức tạp.
Từng bước lùi ra sau, tiếng cười ngắn ngủi kết thúc, hắn nhẹ giọng nói:
- Đúng, hắn là Tôn Ngộ Không. Vậy dám hỏi sư phó, ta là ai?
Tu Bồ Đề không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử. Nháy mắt, hết thảy trong điện như chợt ngưng cố, không có lấy nửa điểm tiếng vang.
Hai người cứ thế giằng co. Ánh mắt hầu tử như thể muốn đương trường xé nát Tu Bồ Đề, trong khi đó, thái độ Tu Bồ Đề vẫn cứ lạnh như băng, trầm mặc tương đối.
Thẫn thờ nhìn Tu Bồ Đề, hầu tử lặp lại một lần vấn đề vừa nãy:
- Dám hỏi sư phó, ta, là ai?
- Hắn là Tôn Ngộ Không, ngươi cũng vậy.
Tránh ra tầm nhìn hầu tử, Tu Bồ Đề cúi mắt xuống, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi là... hai mặt của một thể .
- Hai mặt của một thể, hay cho câu hai mặt, hay cho hai mặt của một thể. Ha ha ha ha!
Đôi tròng mắt nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề bày đầy tơ máu, hầu tử từng bước lui ra sau, bật cười, trong tiếng cười dần dần mang theo chút điên cuồng:
- Tám trăm năm, ngươi biết đương sơ vì sao ta không nghe bát sư huynh khuyên nhủ, chấp ý rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Vì sao phải một thân một mình lưu lạc bên ngoài, ngươi biết không?
Tu Bồ Đề chậm rãi ngẩng đầu lên, có phần kinh ngạc nhìn hầu tử.
- Bởi vì, ta biết ngươi ta không cùng một lòng. Ta biết ngươi muốn lợi dụng ta, có lẽ... Ngươi tịnh sẽ không hại ta, nhưng vì mục đích của riêng mình, ngươi nhất định sẽ hại Tước nhi. Nếu không, vì sao ngươi không nói cho ta chân tướng?
Ôm lấy ngực, hầu tử kìm nén nộ hỏa trong lòng, giận dữ hét:
- Bởi vì ngươi biết một khi ta rõ ràng chân tướng, thì nhất định sẽ không nghe ngươi nữa --!
Linh lực tung trào ẩn chứa trong tiếng gầm gào quét ngang mà qua, nháy mắt, phảng phất thiên địa đều hơi hơi chấn động.
Chim chóc trong núi giật mình bay lên thiên không.
Tất cả mọi người trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, bao gồm cả Thanh Tâm đều dừng lại động tác trên tay, ai nấy ngơ ngác nhìn về hướng Tiềm Tâm điện.
Toàn bộ thế giới phảng phất như đang nín thở, cùng nghiêng đầu lắng nghe.
Trong Tiềm Tâm điện, hầu tử khe khẽ thở gấp, giận trừng Tu Bồ Đề. Từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng lên, răng nanh trong miệng hơi giương ra, hung tợn, dữ dằn.
Đây là phẫn nộ dồn tích suốt tám trăm năm...
- Ngươi một mực lợi dụng ta, ngươi lợi dụng ta phản thiên, lợi dụng ta đánh vỡ Thiên Đạo của Lão Quân, giúp tạo thế cho Kim Thiền tử tây hành chứng đạo! Ngươi biết ta đi tiếp con đường này sẽ dẫn đến kết quả gì, ta sẽ mất đi cái gì, nhưng mà, ngươi vẫn không chút do dự cầm ta áp lên chiếu bạc, đẩy ta xuống dưới vực sâu!
- Những điều này, ta biết, ta đều biết cả, chỉ là không muốn suy nghĩ, không muốn đi hỏi mà thôi!
Hầu tử cắn răng, mỗi câu nói ra miệng cơ hồ đều là gào thét khàn cả giọng. Mỗi một câu nói đều truyền khắp trọn cả Tà Nguyệt Tam Tinh Động, mỗi một đạo đồ, bao gồm Thanh Tâm, bao gồm Vu Nghĩa, Vũ Huyên đều nghe được rõ ràng.
- Ta vẫn nguyện ý gọi ngươi một tiếng sư phó, vẫn thuận theo tâm ý ngươi, bồi Huyền Trang tây hành! Tuy ta sớm đã nín một bụng nộ khí, nhưng ta nghĩ tới giết Như Lai, nghĩ tới giết Lão Quân, lại chỉ riêng không nghĩ tới giết ngươi!
- Bởi vì... Bởi vì ta không quên, là ngươi mở ra đạo môn, giúp ta đi tới hôm nay! Tuy ngươi chẳng dạy ta điều gì, nhưng ngươi vẫn một mực là sư phó của ta, một ngày vi sư, suốt đời vi phụ! Tuy ngươi không lúc nào không lợi dụng ta, nhưng rốt cuộc... Ta vẫn luôn an ủi chính mình, ít nhất ít nhất, ngươi không thực sự muốn ta chết, ngươi chỉ là vì ngươi... Vì mục đích của ngươi! Nhưng mà hôm nay... A ha ha ha... Giữa ta và hắn chỉ có một người được sống! Điểm này, hẳn trong lòng ngươi biết rõ!
Hơi giương mồm lên, mấy tiếng cười khan truyền khắp từng ngóc ngách đại điện. Từ tiếng cười khan ban đầu, dần dần biến thành cười lớn, biến thành cuồng tiếu, đến sau cùng, biến thành một chuỗi ho khan tê tâm liệt phế.
Thân hình lung lay muốn ngã, phảng phất đang bị lửa giận dần cắn nuốt.
Từ đầu tới cuối, Tu Bồ Đề vẫn cứ mặt không biểu tình, lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử. Nhìn đăm đăm khuôn mặt dần trở nên dữ tợn của hắn.
*****
Lắng nghe tiếng hầu tử gào thét, trọn cả Tà Nguyệt Tam Tinh Động đều trầm mặc, chỉ thừa lại mỗi tiếng gió ào ào vang dậy.
*****
Ho khan mãnh liệt dần dần lắng lại.
Sau thoáng chốc trầm mặc ngắn ngủi, hầu tử trùng trùng đứng lên, nhìn xuống Tu Bồ Đề, run run nói:
- Vì sao Thanh Tâm lại trộn hợp cùng một chỗ với hắn? Ta đã tự thân đưa nàng trở về, nếu không có ngươi ngầm đồng ý, Thanh Tâm căn bản không khả năng đi cùng với hắn. Hắc hắc hắc hắc... Còn nhớ chín vị sư huynh của ta không? Giờ ngươi thừa nhận hắn, liệu có phải, sau này kẻ bị thiên kiếp cắn nuốt cũng có thể là ta? Ngươi nói một tiếng xem nào --!
Khắc này, ngay cả Tu Bồ Đề cũng không khỏi ngây dại. Đại điện chìm trong một mảnh tử tịch.
*****
Trong đình viện, Thanh Tâm cúi đầu, đôi tay gắt gao vò lấy làn váy, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Trên lâu đàu, Lão Quân vuốt râu dài, chậm rãi bật cười:
- Bồ Đề lão nhi, ngươi cũng có hôm nay. Đúng là... Thiên đạo có luân hồi a. Ha ha ha ha.
*****