Toàn bộ yêu tướng tại trường đều ngây dại. Một con khỉ khác cũng ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, đây đồng nghĩa với cái gì? Cho dù không nói thẳng, sợ rằng trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng.
Trong đó có một bên dựa đến bên người Lục Nhĩ Mi Hầu, thấp giọng hỏi:
- Đại Thánh gia, hay là, chúng ta đi về trước?
Thanh âm mang theo tí ti run rẩy.
Từng đôi tròng mắt không hẹn mà cùng nhìn hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Không.
Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu giơ tay lên, Tùy Tâm Thiết Can binh hiện ở trong tay. Hắn cắn răng, ngưng thị nhìn về phía Tiềm Tâm điện nơi xa, gằn từng câu từng chữ:
- Người cần đi đường vòng phải là hắn!
Thời này khắc này, từng sợi lông tóc trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu đều dựng đứng cả lên, bộ dạng tùy thời chuẩn bị chiến đấu:
- Chúng ta lên núi, xem kịch hay!
Nói rồi, hắn bèn dẫn theo bộ chúng chậm rãi bay tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
*****
Từ xa xa nhìn thấy đám người Lục Nhĩ Mi Hầu hạo hạo đãng đãng bay hướng Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm đứng dưới bóng cây không khỏi sững sờ, có phần không biết làm sao.
*****
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề híp mắt lại, lẳng lẽ nhìn đăm đăm hầu tử đã phẫn nộ đến cực trí.
Phải nói rằng, thời khắc này hắn đã sớm có dự liệu, chỉ có điều nó đến sớm hơn một ít so với trong dự tưởng.
- Ngươi không còn lựa chọn nào khác, bảo hộ Huyền Trang tây hành là đường ra duy nhất dành cho ngươi.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
- Đây không phải uy hiếp, đây là lời khuyên chân thành.
- Ha ha ha ha, lời khuyên chân thành! Nói thật dễ nghe!
Hầu tử mở to tròng mắt, giận nói:
- Vậy ta có phải cảm tạ ngươi không, sư phó?
Tu Bồ Đề vẫn im lìm ngồi đó, mắt nhìn hầu tử, khuôn mặt già nua phảng phất đồ lên một tầng hàn sương dày đậm, không có lấy chút tình tự ba động nào.
Hai người cứ thế giằng co, mặc cho thời gian dần dần trôi đi.
*****
Lúc đám người Lục Nhĩ Mi Hầu hạo hạo đãng đãng đi tới trước sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm đã dẫn theo Vũ Huyên chờ đợi sẵn.
Nhìn thấy Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu mặt mày hớn hở. Nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu, đặc biệt là nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu vào lúc này, sắc mặt Thanh Tâm lại rậm rạp âm vân.
- Ngươi tới làm cái gì?
Câu nói lạnh băng lập tức cuốn phăng ý cười trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu. Thoáng thu thần, hắn vẻ mặt mất hứng thán nói:
- Làm sao, ta không thể tới? Ta chính là sư huynh ngươi.
- Không phải ngươi không thể tới, ta chỉ muốn hỏi... Ngươi tới làm cái gì.
- Đặc ý đưa chút lễ vật cho ngươi.
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Tâm tối sầm, thập phần dứt khoát đáp nói:
- Không cần.
- Không cần? Ngươi còn chưa xem là thứ gì. Không chừng có thứ ngươi thích thì sao?
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu khoát khoát tay, ra hiệu cho đám yêu tướng sau lưng thả lễ vật xuống.
Đám yêu tướng lập tức làm theo, ba chân bốn cẳng mở ra từng chiếc rương, tính thử trưng bày lễ vật cho Thanh Tâm xem. Có điều, Thanh Tâm lại chẳng thèm nhìn lấy dù chỉ một lần, mặt không biểu tình giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu, nói:
- Vô công không thụ lộc, lễ vật gì ta cũng không nhận. Ngươi mang về cả đi.
- Vì sao không nhận?
- Đã nói là vô công không thụ lộc.
- Phải có công mới được à? Chẳng phải ta là sư huynh ngươi? Sư huynh tặng lễ vật cho sư muội chẳng phải rất hợp tình hợp lý?
Thanh Tâm căng thẳng quay đầu nhìn hướng Tiềm Tâm điện một cái, có phần hoảng loạn nói:
- Nói không nhận là không nhận, lễ vật của ai ta cũng không nhận.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng rướn cổ nhìn về hướng Tiềm Tâm điện, đầu lắc lư cười hì hì nói:
- Không nhận lễ vật cũng được, vậy ta cứ ở lại chỗ này không đi.
- Ngươi!
Thanh Tâm tức thì gấp đến mặt đỏ rần.
*****
- Hôm nay ta tới là để lật bài.
Hầu tử tiện tay rút ra Kim Cô bổng giấu trong tai, trùng trùng dộng mạnh, lần nữa khoanh chân ngồi xuống, dùng ngữ khí cực bất thiện nói tiếp:
- Những nợ cũ kia, ta không so đo với ngươi. Nhưng ngươi tất phải đáp ứng ta mấy điều kiện, bằng không... Không sai, Thiên Đạo của Lão Quân đã phá, hiện giờ tình thế sớm đã khác xa lúc trước, tạm thời ta vẫn không làm gì được Như Lai; nhưng, ta có ta cách để đối phó ngươi.
Hầu tử không nói gì thêm, mà chỉ nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề.
*****
- Được... Được.
Thanh Tâm chớp chớp mắt liên hồi, ấp a ấp úng đáp nói:
- Ta thu lấy hết, ngươi có thể đi về.
- Ngươi còn chưa xem là thứ gì?
- Thứ gì ta cũng nhận, ngươi trở về đi.
Lục Nhĩ Mi Hầu cúi đầu nhìn nắm tay siết chặt của Thanh Tâm, cười nói:
- Không sao, cứ nhận là được. Còn nhận thế nào, do ngươi quyết định.
Nói rồi, hắn tịnh không xoay người rời đi như ý liệu Thanh Tâm, mà đột nhiên bước qua sát vai Thanh Tâm, tiến thẳng về phía sơn môn.
Bước này lập tức dọa cho Thanh Tâm sững sờ. Thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, nàng vội vàng xoay người đuổi theo, ngăn Lục Nhĩ Mi Hầu lại.
- Ngươi muốn làm gì? Không phải nói trở về rồi ư?
Nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố của Thanh Tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu tự tiếu phi tiếu đáp nói:
- Đi về là nhất định sẽ đi về. Chẳng qua, cất công đi một chuyến xa xôi đến đây, kiểu gì ta cũng phải thỉnh an sư phó cái đã. Ta khác với tên đệ tử bất hiếu kia.
Thanh Tâm vội vàng nói:
- Sư phó... Sư phó không ở trong giám.
- Sư phó ở trong.
Lục Nhĩ Mi Hầu mặt không biểu tình đáp nói.
Trong ngữ khí tràn đầy ý vị không thể chối cãi.
Thanh Tâm tức thì ngơ ngác, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Cúi đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta không chỉ biết sư phụ ở trong, hơn nữa, ta còn biết hắn cũng ở đó. Thế nên, càng phải vào xem một chút.
Nói xong, không đợi Thanh Tâm phản ứng, Lục Nhĩ Mi Hầu đã vượt qua nàng, tiếp tục từng bước leo lên men theo sơn đạo.
Thanh Tâm triệt để ngây dại.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, nàng vội vàng xoay người kêu nói:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu lười nhác đáp nói:
- Ngươi không ngăn trở được ta. Chuyện khác thì có thể thương lượng, riêng chuyện này, không thể nghe ngươi.
Quay người, Lục Nhĩ Mi Hầu tiếp tục leo lên men theo sơn đạo.
- Đứng lại đứng lại đứng lại!
Thanh Tâm tức tốc đuổi theo.
Nhưng mà, nàng làm sao có khả năng ngăn được Lục Nhĩ Mi Hầu?
Trước sai lệch thực lực tuyệt đối, nàng chỉ cảm thấy giữa Lục Nhĩ Mi Hầu và nàng như cách bởi một bức tường, bất luận nàng làm thế nào cũng không xuyên qua được. Chỉ đành mải miết theo ở đằng sau, trơ mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu từng bước tiếp cận Tiềm Tâm điện.
Gặp cảnh này, đám yêu tướng còn đang đứng ngoài sơn môn khẽ khàng nhìn nhau, rồi ai nấy đều vội vàng nhấc rương đi theo.
*****
Thời này khắc này, trong Tiềm Tâm điện. Hầu tử còn chưa ý thức được Lục Nhĩ Mi Hầu đi đến, vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề.
Đối mặt với khí thế hung hung của hầu tử, từ đầu tới đuôi, Tu Bồ Đề vẫn cứ im lìm đối thị.
Hắn có cách để đối phó chính mình?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tu Bồ Đề không khỏi có phần lấp lánh.
Thế cục bây giờ, trừ tây hành, hầu tử còn có thể làm gì?
Tu Bồ Đề thực sự nghĩ không ra.
Chẳng qua, hắn cũng hiểu như quả triệt để xé phá da mặt cùng hầu tử, liền sẽ dẫn tới rất nhiều yếu tố không xác định cho chặng đường tây hành.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tu Bồ Đề khẽ thở dài:
- Nói đi, nói ra điều kiện của ngươi xem.
Siết chặt Kim Cô bổng trụ ở bên người, hầu tử sảng giọng nói:
- Một! Thanh Tâm tuyệt không thể nhập cục, bất kể tình hình thế nào cũng không thể! Ngươi tất phải tìm cách đoạn tuyệt hết thảy liên hệ giữa nàng và Lục Nhĩ Mi Hầu, trước khi tây hành có kết quả, tốt nhất... Đừng để nàng rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động! Nếu ngươi không đồng ý điều này, vậy giữa chúng ta chẳng còn có gì để nói cả!
Tu Bồ Đề khẽ ngẩng đầu nhìn hầu tử một cái:
- Nói, tiếp tục nói.
- Hai! Trong tam giới, chỉ có mình ta đây là Tôn Ngộ Không. Kẻ kia, bất luận hắn có lai lịch gì, đều chỉ có thể là giả! Ngươi không thể có hành vi thừa nhận hay trợ giúp gì cho hắn!
Tu Bồ Đề nhè nhẹ vuốt vuốt râu dài:
- Điều tiếp theo.
- Ba! Nếu tây hành thất bại, ngươi tất phải bảo vệ Thiền nhi bằng mọi giá... Còn cả Thanh Tâm nữa. Ta không biết Đạo Môn Phật môn liệu có báo phục không, nhưng tóm lại, ngươi tất phải nghĩ mọi cách, không thể để các nàng có gì sơ xuất!
- Bốn! Một khi tình thế đột biến, ngươi tất phải cởi mở sơn môn để những huynh đệ của ta tị nạn, hơn nữa tìm cách bảo mạng cho bọn họ!
Hít sâu một hơi, hầu tử cắn răng gằn từng câu từng chữ:
- Ta muốn ngươi dùng Đạo tâm của mình phát thề, quyết không nuốt lời!
Nghe tới đây, Tu Bồ Đề có phần kinh ngạc nhìn hầu tử.
Bốn điều kiện này, nói là điều kiện, chẳng bằng nói là di ngôn dặn dò trước lúc chết. Rất hiển nhiên, đối với tây hành... hầu tử không thừa lại nhiều ít lòng tin...
- Lưu di ngôn, có lẽ mới là mục đích trọng yếu nhất trong chuyến đi này.
Hơi hơi do dự giây phút, Tu Bồ Đề gật gật đầu nói:
- Hai điều sau có thể đáp ứng.
- Thế hai điều trước?
- Hai điều trước, thứ khó tòng mệnh.
Nghe vậy, thanh âm hầu tử tức thì đề cao tám độ, dương thanh gầm nói:
- Ngươi không đáp ứng, ta sẽ không bảo hộ Huyền Trang tây hành!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một thanh âm thong thả:
- Ngươi không bảo hộ, có người sẽ bảo hộ. Tỷ như, ta!