Đại môn ầm vang mở ra.
Lục Nhĩ Mi Hầu xoải bước như lưu tinh, nháy mắt đã đi tới trước mặt Tu Bồ Đề cùng hầu tử, giản đơn hành lễ với Tu Bồ Đề, rồi cao giọng kêu nói:
- Đệ tử Ngộ Không, tham kiến sư phó!
Thanh âm hồng lượng từ từ vang vọng ra trong đại điện trống trải.
Tu Bồ Đề nhẹ nhàng ưỡn thẳng ngực lên, khẽ thở dài:
- Tới rồi?
Khóe mắt hầu tử thoáng giật giật, cánh tay ngấm ngầm siết chặt Kim Cô bổng.
Xoay người một cái, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu dộng nhẹ Thiết Can binh trong tay, nghiêng đầu nhìn hầu tử nói:
- Ngươi tưởng rằng chỉ có mình ngươi có thể hộ Huyền Trang pháp sư tây hành?
Thời này khắc này, hai người đều làm như vô ý quan sát vũ khí trong tay đối phương, không khí trong đại điện tựa hồ ngưng cố lại.
Thẳng đến lúc này, Thanh Tâm mới vội vã chạy tới. Nháy mắt nhìn thấy hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu đối đầu nhau, nàng không khỏi có phần kinh hãi, dừng lại bước chân từ xa xa đứng nhìn.
Ánh mắt hầu tử chậm rãi chuyển hướng Thanh Tâm. Lục Nhĩ Mi Hầu cũng từ từ quay đầu, nhìn về phía nàng.
Nhè nhẹ nhíu mày, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:
- Lời ngươi nói ta đều nghe được. Làm sao, không chăm sóc được nữ nhân của mình, lại không cho người khác nhúng tay?
Cơ thịt trên mặt hầu tử khe khe co giật, tròng mắt giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu như muốn nứt. Kim Cô bổng trong tay siết vang rạc rạc.
Ánh mắt tất cả mọi người tại trường đều bị cánh tay nắm chặt Kim Cô bổng của hầu tử hấp dẫn.
Tu Bồ Đề chỉ bất động thanh sắc khe khẽ quan sát hai người, Thanh Tâm mở to hai mắt, nín thở theo dõi. Lục Nhĩ Mi Hầu nheo mắt nhìn chằm chằm hầu tử, cười hì hì nói:
- Xin lỗi, ta nói sai rồi. Nàng vốn chính là nữ nhân của ta. Không chỉ nàng, Dương Thiền cũng vậy. Tu Bồ Đề tổ sư là sư phụ ta, hộ tống Huyền Trang pháp sư tây hành thỉnh kinh cũng nên là ta...
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Ông” một tiếng, trong đầu hầu tử như có thứ gì đó nổ tung. Nháy mắt một cỗ nhiệt huyết liền xông thẳng thiên linh cái, xâm thực lấy lý trí.
Hắn giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu, khóe môi nhếch lên, bật cười, ý cười hung tợn dị thường.
Tu Bồ Đề cũng mở to hai mắt, bàn tay bất giác siết chặt phất trần.
Trong mấy người tại trường, kẻ chưa có động tác chỉ còn mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng mà, vừa giận trừng hầu tử, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Dần dần, tiếng cười ngưng lại, hầu tử trợn lên tròng mắt bày đầy tơ máu, nhếch môi dùng thanh âm cực là khàn khàn, gằn từng câu từng chữ nói:
- Ta, muốn mạng của ngươi!
Thanh Tâm không khỏi ngơ ngác.
*****
Thời này khắc này, cách đó ba mươi dặm, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ chính đang từ xa xa quan trắc về phía Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
- Hai con khỉ đều đi tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ngươi nói xem, rốt cục Lão Quân và Bồ Đề lão quỷ muốn làm cái gì?
Ngươi cho rằng hắn còn là Lão Quân của tám trăm năm trước? Có lẽ bọn họ cũng đã hết chiêu. Thế cục bây giờ, đâu phải nói khống chế là có thể khống chế được.
- Hay là chúng ta lại gần thêm chút nữa? Xa như vậy cũng không quan trắc được gì.
- Gần chút nữa... Hai con khỉ kia thì còn dễ nói, chứ ngươi tưởng hai lão già đó mắt mờ tai điếc?
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe nơi xa “choang” lên một tiếng nổ vang, trọn cả Tiềm Tâm điện đều bị lật tung lên trời!
Hai người tức thì ngây dại!
*****
- A ha ha ha ha, thẹn quá thành giận? Muốn giết ta, nào dễ dàng như vậy?
Trong khí lưu cuồng loạn, toàn bộ Tiềm Tâm điện như lá khô phiêu linh trong buổi chiều thu, từ từ tán ra thành từng mảnh nhỏ! Khí lưu cuốn sạch mà qua điên cuồng khuếch tán, nháy mắt đã quét ngang hết thảy, vặn vẹo cả không gian!
- Dễ hay không, thử qua mới biết --!
Kim Cô bổng xung thiên mà lên, đâm thủng áng mây trong thiên không, rồi bất chợt nện xuống mặt đất, cường hành móc ra một thâm cốc cự đại.
Ngay cả địa hình đều bị biến dạng...
Đủ loại hộ sơn đại trận ngầm giấu trong Linh Đài Phương Thốn sơn bị cưỡng chế kích hoạt, linh lực năm bảy màu vọt thăng mà lên, nháy mắt liền chiếu sáng trọn cả thiên không.
Trong cơn hoảng loạn, đám môn đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động không chút chuẩn bị tâm lý chỉ biết vong mạng chạy trốn.
Nơi xa, Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi lùi về sau mấy bước.
Dưới sức xung kích mãnh liệt, từng hồi từng hồi khí lưu quét ngang mà ra, đi qua nơi nào, tất cả phòng ốc nơi đó đều tan vỡ như đậu hũ.
Giữa cơn cuồng phong, cự mộc che trời cũng không chống đỡ nổi dù chỉ một khắc, hàng loạt gốc cây bị quăng quật lên thiên không.
Vũ Huyên ôm lấy Trầm Hương sít sao sấp trên mặt đất, vận đủ linh lực liều mạng đương cự với khí lưu tuôn tới bên này. Nếu không phải mới đầu đã kịp có chuẩn bị, với cự ly gần như thế có lẽ Thanh Tâm cũng bị hất thẳng lên trời. Chẳng qua, có chuẩn bị cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.
Lấy tu vị cộng thêm mấy kiện pháp khí trên người nàng, đứng ngay chính giữa chiến trường kịch đấu, sử ra mười hai phần lực lượng cũng chỉ đủ để khống chế được thân hình.
Cả ngọn núi đang dần sụp đổ, thời này khắc này, nơi duy nhất an toàn có lẽ chỉ còn mỗi chỗ Lão Quân đang ngồi nhàn nhã uống trà trên lâu đài, bộ dáng như thể chuyện chẳng liên quan tới mình. Hắn thở dài, khẽ thốt ra một câu:
- Chơi lửa.
Bất luận linh lực cuồng phong bên ngoài tứ ngược đến đâu, từ đầu tới cuối lâu đài mà hắn đang ngồi vẫn vững như bàn thạch, không chịu chút thương hại nào.
*****
- Đây đến cùng là... Chuyện gì?
Thông Thiên giáo chủ nhìn mà trợn tròn mắt.
- Đại khái là... Một tên đã không đủ cho hắn lợi dụng, chuẩn bị muốn thông ăn hai đầu, kết quả một tên trong đó không đồng ý.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ.
*****
Trong cảnh hỗn loạn, Tu Bồ Đề giận dữ kêu gào:
- Dừng tay --! Các ngươi đều dừng tay cho ta! Ai cho phép các ngươi động thủ ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động --!
- Cút!
Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, như một đạo trường tiên vạch ra đường cong thật dài trên thiên không, quăng hướng Tu Bồ Đề.
Một côn này, hầu tử tung ra không chút nào do dự.
Nháy mắt, Tu Bồ Đề lập tức ngây dại. Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, hắn đành phải nắm chặt phất trần vung lên ngăn cản. Nhưng mà, làm gì dễ dàng như vậy?
Luận tu vị, hầu tử sớm đã là tồn tại đồng đẳng như hắn. Càng trọng yếu hơn, hầu tử là Hành giả đạo, mà Tu Bồ Đề, là Ngộ giả đạo...
Va đập mãnh liệt, cả người Tu Bồ Đề bị hung hăng quất ngược ra sau, như một mảnh lá khô phiêu linh theo gió.
- Sư phó --! Ta tới cứu ngươi!
Lộn mình giữa không trung, Lục Nhĩ Mi Hầu tấn tốc quấn đến sau lưng Tu Bồ Đề, vững vàng tiếp lấy hắn.
Cảnh này rơi vào trong mắt, hầu tử càng thêm gấp hỏa công tâm.
- Dừng tay... Đừng đánh, dừng tay...
Tiếng hô của Thanh Tâm vang lên đứt quãng trong đầu hầu tử, nhưng mà, sự thể đã đến mức này, làm gì có chuyện nói thu tay là có thể thu tay?
Chỉ thấy hầu tử giống như mũi tên rời dây điên cuồng xông ra ngoài, khí lưu bị hất lên men theo mặt đất điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
Thời này khắc này, ngay cả Thanh Tâm cũng đã không chịu được, bất đắc dĩ, đành phải bò rạp cả người xuống đất.
- Hôm nay... Lão tử phải mổ các ngươi cho bằng được --!
Kim Cô bổng không chút đình lưu nện thẳng về hướng Lục Nhĩ Mi Hầu, côn ảnh tung bay từ xa nhìn lại hệt như một tấm lưới cự đại, không có lấy chút góc chết nào.
Trong tấm lưới đó, Lục Nhĩ Mi Hầu có thể nói là mệt mỏi chạy mệnh. Hắn không thể không một tay bảo hộ Tu Bồ Đề, một tay khua múa Thiết Can binh vất vả chống đỡ. Mỗi một kích, đều thốc lên ánh lửa sáng ngời như kinh lôi.
Ngươi muốn khi sư diệt tổ? Ngươi là tên đệ tử bất hiếu, gia hỏa như ngươi, dựa vào cái gì mà dám xưng Tề Thiên đại thánh. Ta mới thật sự là Tề Thiên đại thánh! Ha ha ha ha!
Song vô luận Lục Nhĩ Mi Hầu nói gì, ánh mắt hầu tử vẫn một mực khóa định trên thân Tu Bồ Đề.
- Ngươi biết, lão tử một đường đi tới hôm nay đã trải qua những gì không?
- Chết mất bao nhiêu huynh đệ!
- Nuốt xuống bao nhiêu khổ sở!
- Tám trăm năm! Chỉnh chỉnh tám trăm năm! Ngươi tính kế lão tử chỉnh chỉnh tám trăm năm!
- Trọn cả Hoa Quả Sơn đều phúc diệt, gồng mình tây hành, chỉ là để hoàn thành đại kế cho ngươi!
- Giờ này hôm nay, ngươi không chịu đứng về phía ta, vậy chính là kẻ địch!
- Là kẻ địch, cần gì phải lưu tình!
- Cho dù là sư phó thì đã sao? Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ người trong tam giới kể tội ta? Cư nhiên muốn hắn thay thế ta? Lão tử chỉ là một con yêu hầu thì đã sao! Ta nhịn ngươi lâu rồi --!
Mỗi một tiếng chất vấn đều cuốn theo một côn nặng tựa vạn cân, mỗi côn đều dùng hết toàn lực! Hắn kêu gào ách giọng, gồng đủ sức mạnh, sát khí bừng bừng có thể thấy được bằng mắt thường!
Một đường truy kích, hầu tử không chút nào lưu thủ. Tu Bồ Đề kinh ngạc lắng nghe, thần tình như thể đột nhiên bị điều gì đó kinh hách, nhất thời tâm tư cũng loạn. Một đường chỉ biết mặc cho Lục Nhĩ Mi Hầu vác đi...
Nháy mắt hai người đã chuyển chiến mười dặm, trong phạm vi mười dặm đó, tất cả mọi thứ đều giống như bị thả vào trong máy xay thịt, giảo thành vụn phấn, đủ loại mảnh vỡ lả tả rơi rụng giữa khí lưu cuồng loạn.
Dần dần, Lục Nhĩ Mi Hầu sắp chịu không nổi. Tu vị hắn vốn đã không bằng hầu tử, hiện giờ lại mang theo vướng víu là Tu Bồ Đề, chênh lệch càng bị kéo giãn, rõ ràng rơi xuống hạ phong.
Hết cách, hắn nương theo một lần rảnh tay thả Tu Bồ Đề xuống sườn núi. Rồi quay người xông lên tiếp tục nghênh chiến hầu tử.
Hai đạo tinh quang lần nữa đan chéo cùng một chỗ. Bọn họ từ mặt đất chiến đến thiên không, lại từ thiên không chiến đến mặt đất, cứ thế lặp lại không ngừng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn khe khẽ lôi kéo tay áo Thông Thiên giáo chủ, nói:
- Đi thôi, xem ra lần này lớn chuyện rồi. Nhỡ bị cuốn tiến vào thì không ổn.
Lặng lẽ gật đầu, hai người xoay người hóa thành hai đạo cực quang yên ắng tan biến.
Đồng thời điểm, Lão Quân nãy giờ một mực ngồi nhàn nhã phẩm trà trên lâu đài chợt cười nhẹ một tiếng. Đỡ lấy đầu gối, chậm rãi đứng lên, nhìn theo hướng song phương đang kích đấu.
Đúng vào lúc này, Thanh Tâm đã thúc thủ vô sách vội vã chạy đến trước mặt Lão Quân.
- Sư phó...
- Làm sao, cuối cùng nghĩ đến sư phó?
Lão Quân vuốt râu dài cười nhẹ nói:
- Yên tâm đi, Bồ Đề lão nhi sẽ nghĩ cách thu dọn tàn cuộc. Chỉ là, ngày sau thế nào, còn khó nói. A ha ha ha.
- Sư phó...
Thanh Tâm thẫn thờ nói:
- Giúp hắn.
- Giúp ai? Bọn họ vốn chính là đối đầu sinh tử, ý ngươi là để vi sư giúp một tên giết tên còn lại?
- Cái đó...
- Được rồi, vi sư tự có chừng mực.
Hít một hơi thật sâu, Lão Quân đằng không mà lên.