Trong Đâu Suất Cung, Thanh Tâm ngước đầu nhìn lên trời cao xanh thẳm. Gió mát thổi qua bên cạnh nàng, hất tung tóc dài.
- Thế cục, tựa hồ lại trở nên căng thẳng.
Tước Nhi ngồi ở ghế đá cạnh đó, lẳng lặng đối diện với nàng.
- Ngươi nói xem, lần này có như hơn sáu trăm năm trước?
Tước Nhi chậm rãi lắc lắc đầu.
- Không giống?
- Không biết.
Tước Nhi khẽ thở dài:
- Hướng đi của tam giới đâu phải là điều chúng ta đoán được. Hắn là người ở trung tâm lốc xoáy. Còn chúng ta tuy cũng ở trên bàn cờ, nhưng cùng lắm chỉ là một quân cờ thôi.
- Lần này sư phó... Sẽ giúp hắn?
- Có lẽ.
Tước Nhi cười cười, nói:
- Nhưng ít ra, sẽ không hại hắn. Bởi vì sư phó còn nợ Phong Linh một lời hứa. Ngươi hẳn nên tin tưởng sư phó, cũng như hơn sáu trăm năm trước. Đạo tổ, nói là sẽ làm.
- Ừ.
Thanh Tâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
*****
Trên đại điện, một tên đạo đồng vội vã đi tới trước mặt Lão Quân, khom người chắp tay nói:
- Sư phó, bệ hạ dẫn theo Lý Tĩnh Lý thiên vương cùng Thái Bạch tinh quân đến cầu kiến.
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ ngồi ở bên không khỏi ngước mắt nhìn sang Lão Quân. Chỉ thấy Lão Quân thoáng mím môi, vuốt râu dài, tựa hồ đang trầm tư điều gì.
- Đây là, thu được tin tức rồi đến cầu viện?
Nói xong, Thông Thiên giáo chủ hít một hơi thật sâu, cười hừ một tiếng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại không lên tiếng.
Thấy thế, đạo đồng thấp giọng tấu nói:
- Sư phó, gặp, hay là không gặp?
- Không gặp.
Lão Quân lắc lắc đầu nói:
- Ngươi thay vi sư chuyển giúp một câu là được. Cứ nói: “Tử thủ Nam Thiên môn, chuyện lớn bằng trời đều không phát binh.”
- Đệ tử tuân mệnh.
Đạo đồng khẽ khom người chắp tay, lui ra ngoài cửa.
- Tốt nhất là đừng để bọn họ nhúng tay vào. Dù sao, cũng chẳng tạo được tác dụng gì.
Đợi đạo đồng đi rồi, Lão Quân vuốt râu dài, khép chặt hai mắt, khẽ thở dài:
- Tiếp theo sẽ là thời khắc sinh tử du quan của Đạo môn ta. Nếu ván này có thể thắng, còn cần bọn họ hiệp trợ thu dọn cục diện rối rắm của tam giới hiện giờ, đặc biệt là tiếp quản Địa phủ, cần có một ít nhân thủ quen tay mới được. Thiên Đình hiện tại không bằng được năm đó, phải để bọn họ bảo tồn thực lực.
Thông Thiên giáo chủ bĩu bĩu môi, thong thả nói:
- Lời thì nói vậy không sai, nhưng giờ phải nên làm thế nào? Hai con khỉ kia đã khai chiến, hai trong tứ đại Phật Đà tới quan chiến, ngồi ở Sư Đà quốc chờ làm ngư ông đắc lợi. Chúng ta cứ thế mà nhìn?
- Đừng có gấp.
Lão Quân thong thả thán nói:
- Thế cục năm đó tuy là tử cục, nhưng kỳ thật tịnh chưa tệ đến mức không thể cứu vãn. Ngược lại là bởi lão phu quá gấp, cuối cùng mới càng lún càng sâu, đến cuối cùng... A ha ha ha, con khỉ này khác với thường nhân. Ra tay càng sớm, thật ra lại càng bị động, thậm chí... Sẽ thua hết toàn bàn. Giờ hắn đã biết ở chỗ lão phu có đường để ra, thế là đủ rồi.
Nghe vậy, Thông Thiên giáo chủ gật gật đầu, thở dài nói:
- Nói cũng phải. Nhớ lúc xưa, chúng ta đấu đến phong sinh thủy khởi vây quanh hắn, đến sau cùng... Hừ. Đến sau cùng, để cho Như Lai và Tu Bồ Đề một mực nấp trong bóng tối đắc lợi. Chúng ta thì thua đến nỗi hai tay trống trơn.
Nói rồi, Thông Thiên giáo chủ đột nhiên sửng người mất một lúc, tựa hồ nhớ tới điều gì, nhíu mày thấp giọng nói:
- Như Lai tiếp tục án binh bất động, Chính Pháp Minh Như Lai cùng Địa Tạng vương muốn bức Lục Nhĩ Mi Hầu nương nhờ Phật Môn, đẩy sự tình càng nháo càng lớn, khiến tây hành sớm có được kết quả, cái đó chúng ta rõ ràng. Nhưng Tu Bồ Đề thì sao? Hắn đã cược hết môn nhân vào trong ván này, liệu sẽ thực sự an phận tránh trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động không làm gì cả?
- Có lẽ hắn cũng đã loạn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nãy giờ một mực không mở miệng chợt vuốt râu dài nói:
- Rốt cuộc tình thế hiện tại đối với hắn mà nói quả thực có phần đột nhiên. Nhất thời, e là cũng nghĩ không ra cách ứng đối nào hay.
Nói rồi, hai người đều quay sang nhìn Lão Quân. Chỉ thấy Lão Quân khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có phần suy xét không thấu.
*****
Trong tiếng gào thét, Lục Nhĩ Mi Hầu gồng tận toàn lực vung ra một côn. Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài giữa không trung, đầu mút biến lớn thô to như thùng nước, hung hăng nện tới hầu tử.
Gió xoáy kích lên điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
Hầu tử lăng không lật chuyển, dùng Thiết Can binh trong tay đón đỡ, nháy mắt khi hai thanh binh khí tiếp xúc vào nhau, thân hình đột nhiên chấn giật ra sau.
Cắn răng, hầu cố gắng ổn định thân hình, thậm chí đẩy ngược Kim Cô bổng ra một đoạn ngắn.
- Ngươi nghĩ rằng ta chết rồi, ngươi liền có thể sống tiếp, liệu có sống được không? Cho dù ta nhất định phải chết, thì cũng phải lôi ngươi chết chung --!
Trong tiếng gào thét, Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người, nháy mắt Kim Cô bổng trong tay khôi phục lại bộ dạng như thường. Trong khi cả người hắn đã như tên rời dây xông thẳng về hướng hầu tử.
Thân ảnh song phương lần nữa đan chéo vào nhau. Lần xung kích này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đó. Sóng xung kích nổ tung thậm chí áp rạp cây cối trên mặt đất, một quang cầu cự đại tức thì bao phủ toàn bộ thế giới. Mắt thấy Lục Nhĩ Mi Hầu lại ép hầu tử một đầu, chiếm hết thượng phong.
Trong gió táp, Địa Tạng vương và Chính Pháp Minh Như Lai vẫn lẳng lặng quan sát kịch chiến trong thiên không.
- Lục Nhĩ Mi Hầu này điên rồi sao?
- Gấp hỏa công tâm thôi, rốt cục vẫn là phàm tâm chưa từng thoát ly bể khổ.
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng nói:
- Hắn đánh như thế, tuy tạm thời có thể chiếm cứ thượng phong, nhưng không cách nào thực sự đẩy đối phương vào chỗ chết. Chỉ cần một canh giờ sau, tất vô lực duy trì áp lực. Cách đánh này vốn là tìm đường sống trong cõi chết, song lại dùng sai chỗ. Rốt cuộc... Đối thủ cũng rất giỏi cách đánh này.
- Tôn giả cảm thấy hắn còn có thể gắng gượng bao lâu?
Không đợi Chính Pháp Minh Như Lai mở miệng, chỉ thấy cả người Lục Nhĩ Mi Hầu đã bị ném xuống từ trên cao không. Thân hình nghiêng rơi xuống đất, xỏ xuyên sơn thể!
Thoáng chốc, trọn cả ngọn núi chợt đổ sụp. Cát bụi hất lên giống như biển gầm lăn lộn ra bốn phía.
Chính Pháp Minh Như Lai tức thì ngây dại, tròng mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ, ngưng thị điểm Lục Nhĩ Mi Hầu rơi xuống.
Trong thiên không, hầu tử cũng đã có phần hư thoát, chỉ biết lơ lửng giữa trời thở dốc mà nhìn. Thân người bố đầy vết thương, cũng may tịnh không có gì đại ngại.
Hồi lâu, cát bụi trên mặt đất mới chậm rãi lắng lại. Chính giữa điểm rơi, Lục Nhĩ Mi Hầu giãy dụa đứng lên.
Một mắt đã mù. Trong vành mắt chỉ thừa lại từng đoạn lông tơ tán loạn, nhãn cầu sớm đã không biết đánh bay nơi nào.
Da đầu bị hớt mất một khối to, lại không thấy huyết quang. Chỉ có rất nhiều lông tóc mất trật tự như thể mới được mọc ra. Trên người càng là chồng chất vết thương, cơ hồ mỗi một tấc da thịt đều bố đầy vết rách, cùng với lông tơ lộ ra trong đó.
Có điều, hắn vẫn như thể chẳng có chuyện gì, ngẩng đầu giận trừng hầu tử, cắn răng, phát ra tiếng gầm nhẹ tí ti.
Thấy thế, Địa Tạng vương không khỏi bật cười.
- Có cần nhắc cho hắn tỉnh ra không?
Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi lắc đầu:
- Không!
*****
Thời này khắc này, nơi sâu trong thần điện Nữ Nhi quốc, Tu Bồ Đề đang lẳng lặng đứng đó, đối mặt với mặt phỉ thúy cự đại sóng nước chập chờn.
- Bọn họ biết ngươi ở chỗ bản cung không?
- Không biết.
Tu Bồ Đề khẽ nhíu mày, hơi trầm mặc thoáng chốc, có phần không dám chắc bổ sung nói:
- Hẳn là không biết... Đã bày bố nghi trận, trừ phi có người trực tiếp tiến vào Tiềm Tâm điện, bằng không thì không thể nào biết được.
Một thân ảnh cự đại vạch qua mặt phỉ thúy, trong động phủ vang vọng một hồi tiếng cười thanh thúy.
Nghe tiếng cười kia, Tu Bồ Đề cũng cười lên đành chịu.
- Xem ra, ngươi cũng đã loạn. Có cần bản cung ra tay giúp?
- Không cần.
Tu Bồ Đề chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thở dài:
- Ngươi giúp cũng vô dụng. Bọn họ đều sẽ nhường ngươi ba phần, nhưng đó là khi không can hệ tới sinh tử du quan. Nếu không, tam giới này đâu đến nỗi sa vào tình cảnh bây giờ.
- Mấy phương hoặc là đã có tu vị Thiên Đạo, hoặc là tùy thời có thể đạt tới tu vị Thiên Đạo. Quả thực, lấy thực lực bán Thiên Đạo lại bị khốn ở chỗ này như bản cung, cũng không giúp đỡ được gì.
Tu Bồ Đề khẽ cười cười, nói:
- Ngươi đã giúp rất nhiều rồi. Vì tây hành thành công, chôn xuống quân cờ trọng yếu nhất. Chỉ là, ta không có năng lực bảo hộ gốc cây non đó truất tráng trưởng thành thôi. Chỉ có thể để chính nó đi chống đỡ mưa gió. Mong là có thể thành. Còn nữa... Hi vọng Lão Quân đừng nhanh chú ý tới sự tồn tại của nó thì tốt, bằng không, dù có nhẫn nhịn đến đâu, hắn cũng sẽ không đứng yên không quản. Rốt cuộc... Tây hành thành công, hắn liền thất bại.