Phía trên phế khu, một trận hàn phong thổi qua, cát bụi cuộn lên giống như sóng biển tật hành men theo mặt đất.
Nơi góc tường, đám yêu quái chưa kịp đào ly sợ đến run lên lẩy bẩy.
Gần gần nửa ngày, trước hừng đông nơi này còn là đô thành Sư Đà quốc, mảnh đất phồn hoa nhất dưới quyền Yêu tộc trong tam giới, bây giờ, lại chỉ thừa lại một mảnh phế khu. Ngay cả núi đồng bốn phía đều bị san bằng, từ xa nhìn lại, hệt như một tòa hoang thành đã bị bão cát tồi tàn không biết bao nhiêu năm tháng. Chỉ có mỗi khói mù cuồn cuộn thăng lên trong ngóc ngách là như đang nhắc nhở cho chúng nhân dị dạng của nơi đây.
Trong bão cát, Lục Nhĩ Mi Hầu khom lưng nắm lấy Kim Cô bổng. Đôi mắt mở không ra, trên dưới toàn thân đều đang run rẩy, từng sợi lông tơ dựng đứng lên, vết rách trên làn da lan tràn như dây mây, rõ nét đến độ có thể thấy được bằng mắt thường. Khu thể chừng như sắp phân liệt tan rã.
Khẽ ngước đầu lên, hắn nhìn thấy hầu tử chợt lóe mà qua, lặng không tiếng thở hạ xuống trên đỉnh đá nhọn lồi ra phía đối diện. Bộ dạng như thể sớm đã đứng đó từ bao giờ.
Thời này khắc này, tình trạng của hầu tử tuy nhìn qua có vẻ đỡ hơn Lục Nhĩ Mi Hầu nhiều, nhưng tay nắm lấy Thiết Can binh cũng run lên không ngừng, một thân cơ thịt căng cứng, tựa hồ đã quên mất thả lỏng. Hổ khẩu bởi chiến đấu kịch liệt mà nứt ra, từng giọt máu tươi chính đang chậm rãi thấm lên đường vân trên Thiết Can binh.
Hắn đứng trên mỏm đá, lẳng lặng cúi nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, chậm rãi thở dốc.
Tròng mắt từ từ híp thành một khe nhỏ.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nảy sinh một tia thấp thỏm.
Lần đầu tiên có loại cảm giác như thế. Tuy hai người vốn là hai linh hồn phân liệt ra từ một thể, nhưng đây là lần đầu tiên hầu tử có cảm giác như thế. Cảm thấy... Kẻ đang chiến đấu cùng hắn, căn bản vốn chính là hắn. Là chính mình của hơn sáu trăm năm trước.
Loại phương thức chiến đấu điên cuồng này, loại trực giác này, loại bạo phát lực này... Hoàn toàn là khắc ra từ cùng một mô hình. Tựa như đang chiến đấu cùng bản thân trong quá khứ vậy.
Đây đại khái cũng là lần đầu tiên hầu tử cảm nhận được điều mà trước đây đối thủ mình phải chịu.
Loại chiến đấu đó quả thực rất đáng sợ, chỉ cần hơi không cẩn thận liền có khả năng bị lật bàn. Dù cho thực lực chiếm cứ ưu thế, cũng sẽ đánh cho ngươi tay chân bủn rủn.
Loại cảm giác đó, hệt như đang tác chiến cùng một con dã thú giãy chết trong lao tù. Tuy dã thú đang không ngừng đổ máu, song càng lúc lại càng hung mãnh. Dù nhìn qua đã rất hư nhược, nhưng ngươi vẫn không cách nào tính toán chuẩn xác thực lực của nó, càng không cách nào dự tính bạo phát lực mà nó đột nhiên vung ra.
Nhất thời không cẩn thận, khả năng liền bị xé thành phấn mạt.
Đương nhiên, hầu tử của hơn sáu trăm năm sau khác hẳn với hầu tử của hơn sáu trăm năm trước. Hầu tử rõ ràng biết được, hắn muốn bảo đảm thắng chắc Lục Nhĩ Mi Hầu, điều duy nhất cần làm chính là đợi.
Chầm chậm mà đợi, chầm chậm tiêu hao hắn, phải hết sức nhẫn nại. Ngàn vạn không thể kích tiến, bằng không, tùy thời sẽ rơi vào trong hố.
Giữa bão cát, hai người cứ thế đứng cách nhau năm mươi trượng, xa xa đối thị. Im lìm.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt bật cười, nhếch môi nói:
- Làm sao? Ngươi không định ra tay? Giờ giết ta, chẳng phải là lúc dễ dàng nhất? Cơ hội chỉ có một lần, qua là mất.
Hầu tử khẽ siết chặt Thiết Can binh trong tay, lành lạnh nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, không thốt nửa lời.
- Hắc hắc, thiếu chút thì quên, ngươi đánh không chết ta.
Thoáng ngước đầu lên, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn về hướng Địa Tạng vương cùng Chính Pháp Minh Như Lai một cái, nói:
- Được rồi, có một chuyện quên chưa nói cho ngươi. Người Phật Môn đưa ra điều kiện, chỉ cần ta đeo lên kim cô, nương nhờ bọn họ. Bọn họ liền bảo chứng ta có thể giết chết ngươi. Thế nên, ngươi không thắng được đâu. Ha ha ha ha.
Hầu tử vẫn im lìm đứng đó, từ xa xa quan sát Lục Nhĩ Mi Hầu. Thời khắc đề phòng bất cứ động tác nào dị thường của hắn.
Trên vách dốc, Chính Pháp Minh Như Lai nhè nhẹ chấn vỗ tay áo, thở dài nói:
- Đến lúc rồi!
- Ngươi không định nói tiếng nào à? Ta sắp nương nhờ Phật Môn. Ha ha ha ha, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu, chỉ vào hầu tử rồi cười nói:
- Kỳ thực ta cũng không ưa thích Phật Môn. Tuy ta không có ký ức trước kia, nhưng rốt cục vẫn là cừu nhân, đúng không? Chẳng qua... Hết cách rồi. Ta phải sống tiếp, thay thế ngươi sống tiếp. Ha ha ha ha, ai giúp ta, ta liền đầu phục kẻ đó, làm chó cũng đỡ hơn bị bắt về trong hư không, vĩnh thế không được siêu sinh. Ngươi cảm thấy, ta nói có đúng không?
Tròng mắt hầu tử thoáng nghiêng liếc vách núi nơi xa. Chỉ nhìn một thoáng, ánh mắt liền trở lại trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu, sít sao khóa định đối phương.
- Ta chỉ không phục! Vì sao đương sơ kẻ bị bắt đi là ta, mà không phải ngươi? Vì sao? Vì sao thiên kiếp chỉ thu ta! Dù bây giờ ta đã trở về, nó lại vẫn muốn bắt ta đi! Vì sao! Ngươi đối tốt với Dương Thiền, chẳng lẽ ta không đối tốt với nầng? Vì sao nàng chỉ nhận ngươi?
Gầm gào, Lục Nhĩ Mi Hầu hất lên Kim Cô bổng chỉ hướng hầu tử, nhất thời lại nói không ra lời. Chỉ biết cắn răng, toàn thân khẽ run lên, cười điên cuồng, không ngừng lắc đầu.
Hầu tử không thốt nửa lời, lẳng lặng bày ra giá thế nghênh chiến.
Trên vách dốc, Địa Tạng vương quay đầu nhìn Chính Pháp Minh Như Lai một cái, nói:
- Tiếp theo hắn sẽ làm sao? Tiếp tục đánh ư? Hắn hẳn không căng được lâu nữa mới đúng.
- Chắc là sẽ đánh tới tia khí lực sau cùng.
Chính Pháp Minh Như Lai nhàn nhạt thán nói:
- Nếu không chiến đến một khắc sau cùng, hắn đã không phải là Tôn Ngộ Không.
- Chiến đến một khắc sau cùng?
Địa Tạng vương không khỏi bật cười:
- Sao còn phải ra tay cứu hắn?
Liếc nhìn thiên không bốn phía, Địa Tạng vương hít một hơi thật sâu nói:
- Nếu chỉ có một đối thủ, chỉ cần hắn không cường hành thăng lên Thiên Đạo, hai người ngươi ta liên thủ vẫn có thể khắc chế được. Nhưng bây giờ, đại năng coi chừng nơi này sợ rằng không ít. Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tu Bồ Đề tổ sư, bốn người này, phàm là hai trong số đó đứng ở đối diện... Đừng nói doanh cứu, bản thân ngươi ta đều khó toàn thân mà lui.
- Chúng ta hẳn cũng sẽ có viện quân.
Nói rồi, Chính Pháp Minh Như Lai quay đầu nhìn về hướng Linh sơn xa xa, nói:
- Chỉ cần hắn chính miệng nói nguyện ý quy y Phật môn.
*****
Linh sơn Đại Lôi Âm tự.
Thời này khắc này, đại điện chìm trong tĩnh mịch. Chúng La Hán đối mặt nhìn nhau. Chúng Phật Đà lẳng lặng đứng đó, thậm chí tròng mắt đều không nháy lấy một lần, hệt như từng tòa tượng Phật vô tri vô giác.
*****
Thần điện Nữ Nhi quốc, Tu Bồ Đề trầm mặc.
*****
Đâu Suất Cung, Tam Thanh không thốt nửa lời.
*****
- Chẳng lẽ ngươi không có gì định nói với ta?
Lục Nhĩ Mi Hầu thở dốc một hơi thật sâu, vô lực nhìn hầu tử nói:
- Khuyên nhủ ta, hoặc là... Nói gì đó. Được không? Ta còn nhớ lần ngươi tới Sư Đà quốc muốn tiếp đi Dương Thiền, chẳng phải ngươi nói năng lưu loát lắm mà? Sao giờ khi ta sắp nương nhờ cừu gia, ngươi lại không nói lời nào?
Hầu tử hít một hơi thật sâu, ngước đầu trầm tư một lát, hỏi:
- Nương nhờ Phật Môn? Bọn họ, để ngươi làm Đấu Chiến Thắng Phật?
Lời này vừa ra, Địa Tạng vương và Chính Pháp Minh Như Lai đồng thời sửng sờ ngây ra đó.
Lục Nhĩ Mi Hầu buột miệng nói:
- Ngươi đều biết?
- Ta biết. Biết nhiều hơn cả những gì ngươi nghe được.
Hầu tử cười lên đành chịu, nói:
- Có lẽ, đây là thượng thiên chú định. Hiểu biết của ngươi về dĩ vãng đều là nghe người khác nói. Nhưng có chút chuyện, trong tam giới này trừ ta, không ai biết được. Đấy không khác gì một trường ác mộng.
Dừng một chút, hầu tử nói tiếp:
- Chúng ta ở chỗ này tranh đến ngươi chết ta sống xem ai là thật. Nhưng trong mắt người tam giới, kỳ thực ngươi ta ai thật ai giả đều không mấy khác biệt. Chỉ bất quá còn chưa phân ra thắng thua thôi. Chắc rằng, trong lòng ngươi cũng cho là như vậy. Có điều, ta phải nói cho ngươi, trong ngươi ta, thật sự, thật sự, chỉ có một kẻ là Tôn Ngộ Không. Không cần phải thắng thua, kỳ thực đều chỉ có một. Có lẽ là ta, có lẽ là ngươi. Giờ xem ra, tựa hồ kẻ đó là ngươi... Hắc, ta không biết, cũng không muốn biết. Hơn tám trăm năm, ta đau đầu vấn đề này đủ lâu rồi, không muốn đi nghiên cứu nữa. Khuyên không được, cũng không muốn khuyên. Thứ đã chú định, hoặc là nhấc tay chấp nhận, hoặc là nghiền ép hủy diệt. Chẳng có đạo lý nào mà có thể thay đổi thông qua mấy câu nói được.
Lời này khiến Lục Nhĩ Mi Hầu nghe mà vẻ mặt mờ mịt. Hắn có phần kinh ngạc nhìn hầu tử, ánh mắt thoáng chớp động, tựa hồ nghĩ đến điều gì, lại không dám chắc.
Nắm lấy Thiết Can binh, hầu tử chậm rãi nói:
- Thế nào cũng được. Trong chúng ta rồi sẽ có một kẻ sống tiếp. Mà ta hi vọng, kẻ sống tiếp không cần làm chó. Vô luận là chó của Phật môn, hay của Đạo môn.
*****
Đâu Suất Cung, Lão Quân thở dài một hơi đành chịu, cười.