- Ta, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì...
Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi lắc đầu, từng bước lùi ra sau:
- Ta cũng không muốn biết ngươi đang nói cái gì. Ta chỉ biết, trận này, nếu ta thua, liền sẽ hồn phi phách tán. Tất cả mọi thứ đều biến mất, cả cơ hội làm chó đều không còn. Thế nên, dù cho cá chết lưới rách, ta tất phải liều. Ta... Không có tuyển chọn khác.
Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu trừng nhìn hầu tử, nhe răng bật cười khanh khách, khuôn mặt hung tợn giống như ác hồn địa ngục.
Gió từ từ thổi qua, cát vàng quấn quanh. Khải giáp sớm đã nứt vỡ của hai người khe khẽ chấn động trong gió.
Dương Thiền dẫn theo một đám yêu tướng chậm rãi hạ xuống cách nơi hầu tử chừng trăm trượng.
Nơi xa, tròng mắt Chính Pháp Minh Như Lai dần híp thành một khe nhỏ.
- Hắn còn thừa lại mấy thành pháp lực?
Địa Tạng vương ở bên mở miệng hỏi.
Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
- Nhiều nhất hai thành. Chẳng qua, nếu đánh tiếp, lấy tình trạng của hắn, khả năng có thể phát huy đến bốn thành cũng không chừng. Hoặc có lẽ, hắn có thể cường hành đột phá đến tu vị Thiên Đạo. Đây là lá bài tẩy sau cùng.
- Đột phá đến Thiên Đạo.
Địa Tạng vương thoáng sững sờ, hơi dừng một chút, lại chậm rãi lắc đầu nói:
- Không được, không thể để cho hắn đột phá, chí ít không thể để cho hắn đột phá bây giờ. Một khi khôi phục Thiên Đạo, phải có Phật tổ Như Lai ra mặt mới trị được nổi. Nhưng như thế sao hắn chịu cam tâm thần phục?
- Chắc không đột phá được đâu.
Chính Pháp Minh Như Lai thấp giọng nói:
- Hắn không phải hầu tử phía đối diện, hắn không có ký ức. Hầu tử đối diện sớm đã đi qua Thiên Đạo một lần, muốn đột phá, chỉ cần men theo đường cũ là được. Trong khi hắn lại không biết đường cũ kia là đường nào. Trừ phi... Chúng ta giúp hắn.
- “Một trong hai chúng ta sẽ có kẻ sống tiếp. Mà ta hi vọng, kẻ sống tiếp không cần làm chó. Vô luận là chó cho Phật môn, hay cho Đạo môn.”
Lặng lẽ niệm lại một lần lời hầu tử mới nói, Địa Tạng vương thoáng ngước đầu lên, thở dài một hơi:
- Bần tăng xem như đã hiểu. Lời vừa nãy, là để uy hiếp chúng ta...
Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai gật gật đầu, nói:
- Bằng không Địa Tàng tôn giả cho là giữa lúc này hầu tử nói ra chuyện đó để làm gì? Dặn dò hậu sự ư? Hắn muốn nói cho chúng ta, nếu chúng ta giúp Lục Nhĩ Mi Hầu đột phá Thiên Đạo, hắn sẽ trực tiếp nhận thua. Đến lúc đó, chúng ta không được đến kết quả mà chúng ta tưởng muốn. Phật tổ ra mặt trấn áp Lục Nhĩ Mi Hầu, ngược lại giúp hắn một hồi. Nếu không ra mặt, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không thấy được dám giết hắn. Rốt cuộc... Đã không có hắn, Phật tổ tất sẽ trấn áp Lục Nhĩ Mi Hầu. Đạo lý kia, chỉ cần Lục Nhĩ Mi Hầu hơi hơi tỉnh táo lại, hẳn cũng hiểu được.
- A ha ha ha, thế tiếp theo, phải xem xem song phương cuối cùng ai ra tay, ai không ra tay.
Khắc này, hết thảy mọi thứ giữa thiên địa chừng như đều trầm mặc.
Địa Tạng vương hai tay hợp mười, tròng mắt đăm đăm nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu phía tiền phương.
Chính Pháp Minh Như Lai lại vẫn im lìm đứng đó, hô hấp dần trở nên nặng nhọc.
*****
Đâu Suất Cung, Thông Thiên giáo chủ đang muốn đứng dậy, tay lại bị Lão Quân đè xuống.
Hắn có phần kinh ngạc quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Lão Quân mắt hướng thẳng tiền phương, tựa hồ đang cảm giác điều gì. Chậm rãi lắc lắc đầu.
*****
Trước Nữ Oa thạch, Tu Bồ Đề nín thở chờ đợi.
*****
Linh sơn, trong lương đình giữa lưng núi, Phổ Hiền cùng Linh Cát lặng lẽ nhìn vào phong vân biến hóa đến ngây người.
*****
Trong đại điện, chúng Phật Đà, La Hán đều trầm mặc. Ngay cả Như Lai cũng khép lại hai mắt, ngồi ngay ngắn trên đài sen. Hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, chính bởi vì như thế, thời này khắc này không khí trong điện mới ép cho chúng nhân không thở nổi.
Tại trường, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, âm thầm cảm giác hết thảy bốn phía. Vô số thần thức trùng điệp vào nhau, dù chỉ một tia một hào khí lưu ba động cũng không trốn qua được cảm ứng của bọn họ.
Bỗng đột nhiên, Văn Thù đang đứng trên đài cao chợt ngẩng đầu trông hướng Như Lai.
Lập tức, ánh mắt chúng nhân đều tụ về hướng hắn. Ngay cả Như Lai cũng thoáng mở mắt ra.
Khắc sau, chỉ thấy Văn Thù xách lên áo bào, từng bước xuyên qua đám đông đi tới chính giữa đại điện, hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ với Như Lai.
Tất cả ánh mắt đều di động theo từng bước đi của hắn. Ai nấy đều đang nhìn hắn, nín thở, chờ đợi hắn lên tiếng.
Nhưng mà, không có.
Văn Thù chỉ lặng lẽ hành lễ, ngừng lại một chút, ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài điện.
Nháy mắt, ai nấy tựa hồ đều thở phào một hơi, đồng thời với đó, trên mặt lại phù hiện một tia kinh ngạc.
Như Lai chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn theo thân ảnh hắn, thẳng đến khi thân ảnh đó dần tan biến khỏi tầm mắt.
Trong đại điện vẫn lặng ngắt như tờ, bất đồng chính là, chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau.
Bỗng đột nhiên, lại một vị Phật Đà ra khỏi hàng, cũng đi tới chính giữa đại điện, hướng về phía Như Lai hành lễ, rồi không thốt một tiếng xoay người rời đi.
Sau đó, không đợi vị Phật Đà kia ly khai đại điện, lại một vị Phật Đà ra khỏi hàng.
Người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...
Thoáng chốc, Phật Đà La Hán trên đại điện đã rời đi hơn phân nửa.
Như Lai vẫn lẳng lặng ngồi đó, khẽ ngước đầu, ngưng thị phù điêu xa hoa trên đỉnh đại điện, cười cười, như có điều trầm tư.
*****
Giây phút sau, vô số kim quang từ Linh sơn xung thiên mà lên, giống như từng đạo cầu vồng vàng óng đột nhiên toát ra, đồng loạt lao lên thiên không xông về nơi hầu tử đang chiến đấu cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.
Chúng tăng nhân dưới chân Linh sơn hai tay hợp mười, quỳ đất, khấu bái.
*****
Đâu Suất Cung, Lão Quân hừ lạnh một tiếng, thở dài.
- Thích Già Ma Ni thì nhịn được, chứ những người khác thì không.
- Ta...
Thông Thiên giáo chủ nhìn Lão Quân, khẽ lắc lắc đầu, ấp úng nói:
- Không hiểu lắm...
Lão Quân nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi biết, Huyền Trang tây hành, điều khảo nghiệm Thích Già Ma Ni nhất là gì?
- Là gì?
- Là tâm tính.
Lão Quân chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Phật môn chú trọng nhất là tâm tính. Ngộ, liền nhất nhật phi thăng. Ngộ không được, tu vạn năm cũng uổng công. Ngộ ở đây, kỳ thực là nắm bắt trong lòng. Mỗi một bước của Huyền Trang đều là tảng đá trong tâm đầu Như Lai. Dù không thu được gì, sức nặng vẫn còn đó. Điều khảo nghiệm Như Lai nhất, là chỉ có thể nhìn, một mực... cứ thế mà nhìn. Nhìn xem hết quãng đường mười vạn tám ngàn dặm. Giày vò trong đó, chỉ chính hắn mới thể cảm nhận rõ nhất. Đấy mới là chỗ cao minh nhất của tây hành.
- Phật Đà trên Linh sơn đều xuất động, thế chẳng phải là...
Khẽ uốn đầu, Thông Thiên giáo chủ nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn nãy giờ vẫn ở bên không thốt tiếng nào:
- Ba người chúng ta cũng nên xuất động... Kéo thêm Trấn Nguyên Tử, còn cả Bồ Đề lão nhi! Cộng thêm Nữ Oa! Chỉ cần Thích Già Ma Ni không xuất động, tuy chưa chắc có thể thắng, nhưng ít ra cũng không đến nỗi rơi xuống hạ phong!
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt bật cười.
Lão Quân cũng cười.
Nhìn hai người, Thông Thiên giáo chủ không khỏi ngơ ngác:
- Làm sao, ta nói thế có chỗ nào không đúng?
- Lời thì không sai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hít một hơi thật sâu, đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng dậy nói:
- Lời thì không sai, nhưng... phương hướng suy xét thì sai rồi.
Thông Thiên giáo chủ quay sang trông hướng Lão Quân.
Chỉ thấy Lão Quân lôi kéo tay hắn ha ha cười nói:
- Ngươi vẫn nghe không hiểu lời lão phu mới nói lúc nãy. Nếu đánh đánh giết giết có thể giải quyết vấn đề, Huyền Trang cần gì khổ sở tây hành? Thắng thì đã sao, thắng, hầu tử kia liền sẽ ngoan ngoãn nghe lời?
- Vậy phải làm thế nào?
Lão Quân vẫn cười, cười mà không nói.
*****
Giữa tầng mây, vô số Phật Đà lao vút đi. Như từng mũi kim khâu đâm xuyên tơ lụa trắng ngần. Cảnh này bị tuần thiên tướng của Thiên Đình chuẩn xác chiếu vào trong kính.
Trong chiến hạm từ Đâu Suất Cung về lại Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc đế, Lý Tĩnh, Thái Bạch Kim Tinh ngơ ngác nhìn cảnh tượng hiện ra trong kính, ai nấy đều sững sờ.
Bọn họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời này khắc này, bất cứ người nào đều biết... Đây là đại sự!
- Tiếp... Tiếp theo, nên làm thế nào?
- Bệ hạ chớ hoảng, nếu Lão Quân đã nói tử thủ Nam Thiên môn, vậy chúng ta cứ tử thủ là được. Tất sẽ không sai!
Thái Bạch Kim Tinh hừ lạnh một tiếng, thong thả nói:
- Hơn sáu trăm năm trước không phải cũng là tử thủ Nam Thiên môn? Nam Thiên môn khi đó so với Nam Thiên môn bây giờ thì thế nào? Kết quả ra sao?
Lý Tĩnh lập tức quay sang trừng Thái Bạch Kim Tinh một cái, lại chỉ có thể giận trừng mà thôi. Bởi vì câu này hắn không biết nói gì để phản bác.
Nắm lấy tay Lý Tĩnh, Ngọc đế run rẩy nói:
- Triệu tập! Triệu tập toàn bộ nhân mã! Cho dù không phải biên chế Thiên Quân cũng triệu tập lại hết!