Đại Bát Hầu

Chương 847: Dự ngôn



Nơi sâu trong thần điện Nữ Oa. Tu Bồ Đề thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt dừng trên vách phỉ thúy trống trơn, im lìm đứng đó.

- Thích Già Ma Ni không ra tay, toàn bộ chư Phật khác lại đều ra tay...

- Đây không phải chuyện tốt ư? Ra tay, liền thuyết minh chư Phật cũng có điều nghi ngờ với Phật pháp vạn năm không biến kia, chỉ cần trong lòng bọn họ tồn tại nghi hoặc, gửi mong đợi vào tây hành của Huyền Trang, thì chính là phúc lợi cho chúng sinh tam giới.

- Nhưng như thế, bước đi tây hành của Huyền Trang sẽ càng thêm gian nan.

- Bồ Đề lão đầu, sao ngươi lại nghĩ thế?

Nữ Oa cười cười, nói:

- Tây hành gian nan hay không, luôn luôn không phải là tiêu điểm cần quan chú, không phải sao? Nếu trên con đường này không phải trải đầy bụi gai, tiền nhân e là sớm đã khai thác, cần gì Huyền Trang lao đầu vào. Đường quá nhẹ nhàng, dù đi tới dưới chân Linh sơn, sợ rằng chẳng qua là một trường không.

Nghe vậy, Tu Bồ Đề chậm rãi khép mắt, cười. Nụ cười đành chịu.

- Kỳ thực, có chút chuyện ta chưa từng nói ra với ai. Hôm nay, liền nói cho nương nương nghe. Nương nương cứ xem như lão đầu này già cả hồ đồ, nói năng lung tung cũng được.

- Chuyện gì?

Trong vách phỉ thúy, thân ảnh Nữ Oa từ từ lơ lửng hiện ra, mặt hướng Tu Bồ Đề, lẳng lặng chờ đợi.

- Đồ đệ kia của ta, ngài cũng gặp qua.

- Ngươi nói con khỉ tính tình xấu xa kia?

Tu Bồ Đề khẽ gật đầu, nói:

- Lúc đương thời, hắn vốn là hồn phách đến từ thiên ngoại kèm với thân xác linh hầu nguyên bản sắp sửa giáng sinh. Hai hồn cộng tồn. Vì có mang theo ký ức tới từ thiên ngoại nên mới thành là tử huyệt duy nhất của Thiên Đạo thạch. Sau đó, lại bị thiên kiếp cưỡng chế tách ra hai hồn. Hiện nay, đã phân không rõ ai là ai, nhưng ký ức kia thì vẫn còn đó.

- Chuyện này ta biết. Sau đó thì sao?

Hơn sáu trăm năm trước đây là bí mật, giờ đã không tính là gì. Trong tam giới, thần tiên, yêu quái, Phật Đà, phàm là có chút thủ đoạn thì đều biết về đoạn cố sự này. Chẳng qua, có chút chuyện bọn họ không biết, mà lão hủ, lại biết.

- Tỷ như?

Từ từ ngước đầu lên, Tu Bồ Đề mân mê môi cười nhẹ nói:

- Tỷ như, ký ức mà đồ đệ kia của ta mang đến, rốt cục là gì?

Nghe vậy, Nữ Oa trong vách phỉ thúy không khỏi ngây người.

*****

Giữa cuồng phong, chúng Phật Đà lao vút qua tầng mây, dần hạ thấp thân hình, thẳng đến khi dán chặt lên mặt đất tật hành mà đi.

Cây cối trên núi cơ hồ xát qua sát bên người, nhưng mà, tốc độ của bọn họ lại càng lúc càng nhanh, tiến thẳng đến Sư Đà quốc.

*****

Đâu Suất Cung, Lão Quân vẫn ngồi thẳng ở đó, ngưng thị nước trà chậm rãi tuôn ra từ trong ấm, động tác pha trà cực nhịp nhàng không chút dư thừa, chỉ là sắc mặt lại có phần ngưng trọng. Tâm tư sớm đã không biết bay tới nơi đâu.

*****

Trong mảnh phế khu Sư Đà quốc, hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang cầm cự, từ xa xa giườm nhìn nhau.

Lục Nhĩ Mi Hầu cười lên vô lực, cảm giác có phần hư thoát.

Hắn chậm rãi quay đầu trông về hướng Chính Pháp Minh Như Lai, cười nói:

- Bọn họ... Hẳn là đã tới. Tuy ta chỉ là quân cờ, nhưng ít ra, lúc này bọn họ vẫn chưa nguyện vứt bỏ. Hắc hắc hắc hắc, làm quân cờ, cũng có chỗ tốt. Ngươi nói đúng không?

Hầu tử mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu:

- Ngươi thật sự quyết định muốn làm chó cho chúng?

- Cái vấn đề này, vừa nãy ta cũng đã nói qua. Không còn lựa chọn nào khác, đúng không?

Nhìn đám người Dương Thiền, Dương Tiễn sau lưng hầu tử một cái, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi cười nói:

- Ngươi nói ta càng có thể là Tôn Ngộ Không, nhưng bởi ngươi đã cưu chiếm thước sào. Bọn họ đều đứng về phía ngươi, vô luận ta làm gì cũng đều vô dụng. Nhưng bọn họ vốn hẳn phải đứng sau lưng ta mới đúng...

Dương Thiền đỡ lấy Dương Tiễn, từ xa xa nhìn về bên này. Tất cả mọi người đều nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu, trầm mặc không lên tiếng.

- Kỳ thực bọn họ không hề trọng yếu, thật đấy, không chút trọng yếu nào cả. Cái đó ta biết.

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhắm mắt lại, thở dài nói:

- Gộp hết chúng lại, chẳng qua chỉ một côn là xong. Nhưng ta vẫn không cam tâm. Còn nữa... Ta đánh không lại ngươi, ta thừa nhận. Ta quả thực đánh không lại. Với thân xác này, không cách gì phát huy ra hết lực lượng. Cùng một tâm pháp, cùng một tu vị, mọi thứ đều đúc ra từ cùng một khuôn, nhưng khi xung đột chính diện, ta tất lạc bại.Trong khi ngươi lại chiếm hết thượng phong.

Cúi đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn xuống đôi tay mình.

Làn da dưới lớp lông tơ sớm đã bò đầy vết rách. Trong vết rách ẩn ước thấy được lông tơ như thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, đây chẳng qua là một bộ khu xác không có máu thịt thôi.

Dùng thân thể như thế, thật có thể đoạt về thứ đáng lý thuộc về mình?

- Vậy nên, ta không có lựa chọn, ta chỉ có thể làm chó.

Ngẩng đầu lên, hắn lần nữa đối diện hầu tử, trên mặt hiện ra ý cười quỷ dị.

Hầu tử vẫn lẳng lặng đứng đó, không thấy có động tác gì.

Thời gian dần dần trôi đi.

Chính Pháp Minh Như Lai cùng Địa Tạng vương đều đứng sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu. Chỉ cần thấy tình thế không đúng, không chút nghi ngờ bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Sau lưng hầu tử là Tu Bồ Đề, là Tam Thanh! Nhưng mà, những người kia tựa hồ tịnh không tính toán đi đến chi viện, giúp hầu tử một cử đánh bại Lục Nhĩ Mi Hầu.

Thời gian dần qua, cán cân thắng lợi có lẽ đang nghiêng về bên kia.

*****

Nơi sâu trong thần điện Nữ Oa, Tu Bồ Đề vuốt râu dài cười lên đành chịu, chậm rãi thán nói:

- Lão Quân xưa kia từng nắm giữ Thiên Đạo, uy trùm tam giới, không chỗ không biết, không chỗ không thể, là bởi có “Vô Vi”. Dù là hôm nay, hắn vẫn là người giỏi tính toán nhất trong tam giới. Nhưng trong tam giới này lại có một thứ Lão Quân chưa từng biết được.

Đằng sau vách phỉ thúy, Nữ Oa không tiếp lời.

- Đó chính là, ký ức mà hầu tử mang đến từ thiên ngoại. Đó là thứ không ai đọc hiểu được, bởi vì nó căn bản không thuộc về thế giới này. Dù là năm đó, lúc lão hủ vừa gặp hắn, nếu không nhờ phiến ảnh tượng chớp qua trong lòng hắn. E là ngay cả đọc tâm thuật của lão hủ cũng không đọc hiểu được.

- Những ký ức kia có vấn đề gì ư?

Cuối cùng Nữ Oa nhịn không được, cất tiếng hỏi.

- Đó là ký ức ở một thế giới khác, chẳng qua, lại có liên quan đến thế giới này.

Rốt cục là... ký ức thế nào?

- “Cố sự về một hòa thượng, dẫn theo một con khỉ, một con lợn, một con hà yêu, tây hành đánh quái.”

Nghe vậy, nữ oa bật cười. Nhưng giây phút sau, tiếng cười trong vách phỉ thúy chợt im bặt mà dừng.

Khắc này, trong động phủ chỉ thừa lại trầm mặc vô cùng tận.

Ngẩng đầu lên, Tu Bồ Đề chậm rãi nói:

- Lời này không phải lão hủ nói, đây là lời chính miệng hầu tử nói lúc quỳ bái sư trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

- Ý ngươi là...

- Vì sao hắn chỉ mới xác định Huyền Trang là đối địch với Thích Già Ma Ni liền nguyện ý xuất sơn. Tưởng muốn dựa vào Huyền Trang, một phàm nhân, đi chứng đạo, đi phủ định Phật pháp vốn đã tồn tại suốt mấy vạn năm, đấy vốn là chuyện không cách nào tưởng tượng. Vì sao hắn nhất định phải thỉnh mời kẻ địch ngày xưa là Thiên Bồng nhập bọn, vì sao hắn không mời Hắc Hùng tinh, kẻ có tu vị không kém gì Thiên Bồng, lại một mực trung thành với hắn. Kỳ thực... Quỷ dị nhất, là vì sao hắn phải thỉnh mời kẻ tu vị đã thấp, lại không chút đặc thù như Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt? Những hành vi đó, chẳng lẽ không kỳ lạ?

Nghe đến chỗ này, Nữ Oa triệt để trầm mặc.

- Bất cứ người nào, vô luận tu vị cao đến đâu, vô luận tu vị hắn thấp đến bước nào, dù là khi bị áp dưới Ngũ Hành sơn, hay khi còn chưa bắt đầu tu tiên, thì đều không khả năng đọc ra nội dung trước khi đi tới thế giới này trong đầu hắn. Nhưng mà, nương nương ngài ngẫm kỹ lại xem, điều một mực chỉ dẫn hầu tử tiến về phía trước, trừ ký ức mà hắn mang theo, chẳng lẽ còn có thứ gì khác?

Hít một hơi thật sâu, Tu Bồ Đề thở dài nói:

- Vì sao một người sớm đã hoàn toàn thất vọng với tam giới, quy ẩn sơn lâm như lão phu lại đột nhiên xuất sơn? Chẳng lẽ chỉ bởi mấy câu của Kim Thiền tử? Nếu nói lão hủ thật sự thần thông quảng đại, tính ra đại náo Thiên cung, tính ra tây hành, thế vì sao lại tính không ra phải bồi cả chín vị nhập thất đệ tử dưới gối mình?

- Kỳ thực cũng như hầu tử kia. Từ đầu tới cuối, thứ chỉ dẫn lão hủ, khiến lão hủ tin chắc chỉ cần Huyền Trang có thể đi tới dưới chân Linh sơn liền tất có thể chứng đạo, chính là cố sự kia. Bởi vì, đối với chúng ta mà nói, đó vốn là một dự ngôn, một dự ngôn đến từ thế giới khác! Bắt đầu từ Thủy Liêm động, đến mười vạn tám ngàn dặm bái sư, rồi đại náo Thiên cung, áp dưới Ngũ Hành sơn! Cho tới tây hành! Ta, Lão Quân, Thích Già Ma Ni, những gì chúng ta dự liệu được, không dự liệu được, đều lấy các loại phương thức bất đồng, lần lượt ứng nghiệm ở từng tiết điểm trong cố sự ấy!

Hơi dừng thoáng chút, Tu Bồ Đề dùng ngữ khí cực bình hoãn nói tiếp:

- Đối mặt với nó, điều duy nhất chúng ta cần làm, là tận hết khả năng khống chế, đừng để nó rời quá xa quỹ tích mà chúng ta muốn! Đừng để bản thân đứng về phía đối lập với dự ngôn.

*****

Ngẩng đầu lên, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn thấy từng đạo kim quang xuyên qua tầng mây chiếu thẳng xuống, rọi sáng mặt đất thành màu vàng óng.

Ngay sau đó, từng mảnh lông vũ vàng rực rơi rụng, nương theo đó là từng pho tượng Phật ngồi xếp bằng chậm rãi đáp xuống.

Khắc ấy, hắn cười, cười đến điên cuồng.

Đằng sau, Chính Pháp Minh Như Lai lấy ra kim cô từ trong tay áo.

Sát na đó, hầu tử triệt để ngây dại.

- Chính Pháp Minh Như Lai... Chính là Quan Âm, kim cô kia?

Cúi đầu, hắn nhìn Thiết Can binh trong tay mình, nhìn Kim Cô bổng trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu, nháy mắt toàn thân nổi da gà!

Lần đầu tiên... Hắn chất nghi về vai diễn của mình trong cố sự kia.

Rốt cục ai mới là... Lục Nhĩ Mi Hầu?