Đại Bát Hầu

Chương 848: Chân giả Mỹ Hầu vương



Thiện linh âm, năng sát lý, tri tiền hậu, vạn vật giai minh... Biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm...

(Giỏi nghe ngóng, hiểu rõ lý lẽ, biết trước sau, mọi chuyện trong thiên hạ đều rõ cả…)

Đây là lời tả về Lục Nhĩ Mi Hầu trong . Bây giờ nghĩ lại, đấy chẳng phải là đang nói về mình?

Sở dĩ biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm, đó là bởi mình vốn là xuyên việt mà đến. Cũng chính vì xuyên việt mà đến, nên mới tính không ra... kết cục mình bị đánh chết.

Cố sự về chân giả Mỹ Hầu vương, một Tôn Ngộ Không vốn không phải là Tôn Ngộ Không, ý đồ thay thế Tôn Ngộ Không nguyên bản, cuối cùng bị Như Lai ngăn lại, bị Tôn Ngộ Không thật đánh chết.

- A ha ha ha.

Ngẩng đầu, hầu tử cười lên ngao ngán, tâm tình nguội lạnh hơn nửa.

Quả nhiên, mỗi một tiết điểm đều ứng nghiệm với phương thức không cách nào ngờ. Ai có thể nghĩ đến, mình làm một đời Tôn Ngộ Không, cuối cùng lại thành giả mạo?

Thời này khắc này, tuy gần gần chỉ từ vài ba chi tiết vụn vặt qua đó nhìn thấy một ít quỷ dị, nhưng hầu tử đã phảng phất thấy được túc mệnh đang dần tiếp cận chính mình.

Phật quang chiếu sáng bừng cả phế khu Sư Đà quốc.

Từng pho tượng Phật Đà vàng rực phiêu đãng giữa không trung, giống như sao trời sáng chói chiếu rọi phàm trần.

Hết thảy trước mắt phảng phất đang tái diễn tình cảnh hơn sáu trăm năm trước tại Hoa Quả Sơn.

Trên mặt đất bao la, đám yêu tướng nhịn không được lùi ra sau một bước. Dương Thiền kinh hoảng trân trối chứng kiến hết thảy.

Trong vòng vây, hầu tử cô đơn đứng đó, tay nắm Thiết Can binh vốn không thuộc về mình, hai mắt trống rỗng, mặc cho gió mang theo cát vụn quất qua gò má.

Trên vách dốc nơi xa, Chính Pháp Minh Như Lai nắm lấy kim cô, chậm rãi xoải ra một bước. Phảng phất đạp lên một bậc thềm vô hình, từng bước lăng không đi tới chỗ Lục Nhĩ Mi Hầu.

Chỉ thấy Chính Pháp Minh Như Lai há mồm kêu nói:

- Tôn Ngộ Không! Ngươi nguyện ý quy y cửa Phật, nương nhờ Phật môn, từ đây tứ đại giai không, chỉ nghe Phật pháp!

Nhất thời, chúng Phật Đà trôi nổi bốn phía dồn dập ứng tiếng:

- Tứ đại giai không! Chỉ nghe Phật pháp!

Tiếng tụng kinh ầm vang giữa thiên địa, vô căn vô bình, lại không chỗ không tại. Một đạo kim quang xuyên thấu tầng mây rơi xuống trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu, từng điểm óng ánh rơi rụng nơi đầu vai hắn.

Lục Nhĩ Mi Hầu thẫn thờ ngẩng đầu ngước nhìn quang huy gai mắt kia.

- Đeo lên kim cô này, ngươi chính là Phật.

- Đấu Chiến Thắng Phật!

- Từ đây không còn đường quay đầu!

- Ngươi gánh lên vai trọng nhiệm bảo hộ Huyền Trang thỉnh kinh. Bất cứ điều gì ngăn trở, ngươi đều có thể tiêu diệt triệt để.

- Ngươi mới là Tôn Ngộ Không duy nhất, Phật môn sẽ thành chỗ dựa vững chắc cho người.

Hầu tử lặng lẽ lắng nghe, khóe miệng dần co quắp.

Huyền Trang cũng lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt mờ mịt.

Thiên Bồng lặng lẽ lắng nghe, trong mắt đầy nghi hoặc.

Dương Thiền lặng lẽ lắng nghe, hai hàng lông mày chậm rãi giãn ra, trán phóng vẻ kinh ngạc.

Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm, đều ngây dại.

- Bảo hộ Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh... Đây, đây là chuyện gì?

- Bọn họ muốn biến giả thỉnh kinh thật biện pháp, thành thật thỉnh kinh giả biện pháp?

Tiểu Bạch Long thở dài một câu, cười khổ.

- Khó trách Chính Pháp Minh Như Lai cũng lẫn vào trong này, hắn vốn là ủng hộ Huyền Trang pháp sư tây hành.

Thiên Bồng hoảng nhiên đại ngộ nói.

Hầu tử vẫn lẳng lặng đứng đó, mặc cho bão cát thổi quét qua người mình.

Thời này khắc này, không ai rõ ràng ý tứ trong lời kia bằng hắn.

Cơ hồ toàn bộ Phật Môn đều xuất động, ngay cả Chính Pháp Minh Như Lai thái độ luôn ái muội cũng tới. Điều đó chứng tỏ cái gì?

Điều đó chứng tỏ, đối tượng bọn họ nhắm vào căn bản không phải Huyền Trang. Mà thật ra là chính mình. Bởi vì mình cực có khả năng sẽ dựa hướng Lão Quân.

Một khi mình triệt để dựa hướng Lão Quân, như vậy tây hành tất sẽ thất bại. Như thế, Chính Pháp Minh Như Lai cần một người khác tiếp tục hộ tống Huyền Trang tây hành, để chư Phật đều thấy được kết quả tây hành.

Nghĩ đến đây, hầu tử không khỏi bật cười ngây ngốc. Trong tiếng cười tràn ngập vẻ trào phúng.

Thì ra, cho dù tây hành thành công, cũng không có nghĩa là mình có thể được giải thoát... Trên cái thế giới này kỳ thực còn tồn tại một loại khả năng khác, đó chính là mình sớm đã triệt để tan biến trước khi tây hành kết thúc, tan biến hoàn toàn, không thấy được kết quả tây hành, không phải sao? Bọn họ thậm chí đã không thèm xưng hô Lục Nhĩ Mi Hầu là Lục Nhĩ Mi Hầu, mà gọi thẳng là Tôn Ngộ Không.

- Hắn là Tôn Ngộ Không, vậy mình là cái gì?

Thời này khắc này, tay nắm chặt Thiết Can binh không khỏi run lên.

- Tôn Ngộ Không! Ngươi nguyện ý không?

Thanh âm như tiếng sấm rền vang lên giữa thiên mặt. Mặt đất đều khẽ chấn động, đinh tai nhức óc.

Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng cúi đầu, nhìn hầu tử một cái, rồi chậm rãi bật cười. Đó là ý cười hưng phấn chưa từng có. Khắc sau, hắn vội ngửa đầu lên, dùng thanh âm tê tâm liệt phế đáp nói:

- Ta nguyện ý --! Để ta làm gì ta cũng nguyện ý! Chỉ cần xé xác gia hỏa này thành mảnh vụn! Để ta trở thành Tôn Ngộ Không duy nhất trong tam giới!

- Từ nay về sau, ngươi không còn là Tề Thiên đại thánh của Yêu tộc, mà chỉ là Đấu Chiến Thắng Phật của Phật môn. Như thế, ngươi cũng nguyện ý?

- Nguyện ý! Ta nguyện ý! Ha ha ha ha! Ta nguyện ý!

Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn hầu tử, cười lên điên cuồng.

Đằng sau, Chính Pháp Minh Như Lai chính đang từng bước tiếp cận hắn.

Từng đạo kim quang từ trời giáng xuống, bao phủ quanh mình hắn. Vết thương trên người đang lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Vô số Phật Đà ở chung quanh chính đang hộ pháp, gia trì cho hắn.

*****

- Thì ra là thế.

Trong Đâu Suất Cung, Thông Thiên giáo chủ vỗ vỗ đầu, cười nói:

- Đúng là không thể ngờ.

- Thế chẳng phải hợp tình hợp lý?

Lão Quân mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chuyện gì trên thế gian này cũng đều có thể giải quyết bằng vũ lực? Mỗi một cá nhân trong tam giới đều là quân cờ, hơn nữa còn là một phương độc lập. Từ khi trường đại hí này bắt đầu, không phải gần gần chỉ có hai phương. Chúng ta là một phương, Thích Già Ma Ni là một phương, chư Phật là một phương, Tu Bồ Đề là một phương, hầu tử, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng mỗi kẻ một phương. Ngay như Huyền Trang, cũng là một phương độc lập. Đây là một bàn loạn kỳ, phải xem chúng ta lợi dụng thế cục thế nào để loạn trung thủ thắng.

- Đúng đúng đúng.

Thông Thiên giáo chủ không ngừng gật đầu:

- May mà vừa nãy ngươi kéo ta lại, bằng không, liền một cước đạp vào trong vũng bùn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên chậm rãi vuốt râu dài, yên ắng trầm tư.

*****

Trong cung Nữ oa, Tu Bồ Đề lẳng lặng đứng đó.

- Ngươi cảm thấy, tình cảnh này, đồ đệ kia của ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Tu Bồ Đề chậm rãi lắc lắc đầu.

*****

Trong gió táp, hầu tử vẫn đứng im lìm.

Hắn quay đầu trông hướng Huyền Trang.

Vừa nhìn, không biết vì sao, Huyền Trang đột nhiên sửng sốt, bất giác giật lùi ra sau một bước.

Thiên Bồng vội ngăn ở trước người Huyền Trang, đối thị cùng hầu tử.

- Giờ... Giờ làm thế nào?

Lữ Lục Quải thấp giọng hỏi.

Không ai trả lời.

Ánh mắt Ngưu Ma Vương không ngừng tới lui trên thân hầu tử và Huyền Trang, tựa hồ đang liều mạng muốn đọc ra điều gì, đáng tiếc hắn biết quá ít, căn bản không cách nào phán đoán ra được.

Yêu tướng bốn phía đều ngây dại, nhất thời không biết xoay sở.

- Ngươi muốn làm gì?

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu hầu tử. Là tiếng của Thiên Bồng.

- Ngươi muốn giết Huyền Trang pháp sư, triệt để nương nhờ Lão Quân?

- Vừa nãy ngươi nói qua nếu chỉ một kẻ có thể sống tiếp, thì ngươi hi vọng dù thế nào cũng đừng làm cho, dù là chó cho Phật môn hay cho Đạo môn!

Thanh âm của Thiên Bồng không ngừng xoáy vòng trong đầu hầu tử. Đáng tiếc, ngay cả người nói ra lời đó là chính mình đều cảm thấy vô lực.

Lục Nhĩ Mi Hầu đã đầu hướng Phật môn. Không nương nhờ Lão Quân, chẳng lẽ hắn phải đơn độc ứng đối Phật môn cùng Lục Nhĩ Mi Hầu?

Như thế, hầu tử còn khả năng thắng nổi ư?

Hầu tử không trả lời, một câu cũng không, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Huyền Trang.

Song phương cứ thế giằng co.

Đằng sau, Chính Pháp Minh Như Lai vẫn tay cầm kim cô, từng bước đi tới chỗ Lục Nhĩ Mi Hầu.

Từng đạo kim quang hội tụ trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu, một hồi kịch đau truyền đến, sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu biến dạng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng có một cỗ lực lượng đang xâm nhập vào trong thân thể, mà lực lượng vốn có trong thân thể chính đang được tẩy rửa, thiêu cháy, triệt để đuổi tán đi.

Dưới tác dụng của kim quang, từng tia hắc khí bị bức ra khỏi người thông qua vết rách trên thân, hóa thành khói xanh phiêu tán trong không khí.

Hắn gắng gượng chịu đựng, nhìn Chính Pháp Minh Như Lai đang từng bước đi tới, cười.

Nhưng đúng lúc này, hầu tử chợt khép mắt lại, quay đầu nhìn sang Lục Nhĩ Mi Hầu, gằn từng câu từng chữ nói:

- Xin lỗi, vừa nãy ta nói sai rồi. Thì ra, ta mới thật sự là Tôn Ngộ Không.

Nháy mắt, chúng nhân đều sửng sốt.

Khắc sau, hầu tử đã hóa thành một đạo kim quang, gào thét xông hướng Lục Nhĩ Mi Hầu!