Đại Bát Hầu

Chương 849: Quang bích



- Nạp mạng đi --!

Một tiếng gào thét, Thiết Can binh trong tay hầu tử đột nhiên vươn dài hung hăng nện tới Lục Nhĩ Mi Hầu.

Quang ảnh lướt qua, răng nanh léo lên hàn quang. Đây có lẽ là lần đầu tiên hầu tử mất đi bình tĩnh trong trận chiến lần này.

Thời này khắc này, Lục Nhĩ Mi Hầu đưa lưng về phía hầu tử lại phảng phất chẳng hề cảm nhận được gì, chỉ tập trung nhìn Chính Pháp Minh Như Lai, chậm rãi nhe răng cười.

Chỉ thấy chư Phật trong thiên không nhất tề bấm tay, một mặt quang bích cự đại chắn sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu, va chạm chính diện cùng Thiết Can binh!

Cảnh ấy khiến ngay cả người hiểu rõ nội tình nhất là Thiên Bồng cũng hoàn toàn không ngờ được. Chúng nhân đều ngơ ngác, chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Hết thảy trong phiên địa phảng phất chợt câm lặng. Ai nấy đều nín thở.

Một đạo bạch quang chớp qua, khí lưu cuồng bạo cuốn thốc lên từ điểm va chạm. Đất bằng dưới chân Lục Nhĩ Mi Hầu ầm vang sụp đổ. Trong khoảnh khắc, mọi thứ bốn phía đều tiêu thành tro bụi.

Nhưng mà, đấy chẳng qua mới là bắt đầu.

Đó là lực đạo không cách nào tưởng tượng, đến nỗi khiến cho quang ảnh giữa thiên địa đều bị vặn vẹo. Quang cầu cuốn theo sóng nhiệt quét ngang ra bốn phía, bao trùm nguyên một khoảng trời, giống như mặt đất đột nhiên nhô lên cột nấm năm màu khổng lồ, phi tốc khuếch tán. Cắn nuốt lấy Lục Nhĩ Mi Hầu, Chính Pháp Minh Như Lai, hầu tử, thậm chí cả chư Phật Đà trong thiên không.

Khắc sau, tiếng nổ vang cự đại truyền khắp tam giới!

Lúc “cột nấm” khuếch tán đến trước mặt, đám người Dương Thiền đứng ở nơi xa mới cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của lực đạo kia. Cự ly mấy dặm, nhưng khí lưu mà nó cuốn tới thậm chí khiến cho Thiên Bồng tu vi đạt đến Thái Ất kim tiên cũng phải vất vả lắm mới đứng vững được gót chân. Đám yêu tướng phổ thông tu vị không cao đều bị trực tiếp hất tung.

Nếu không nhờ Dương Tiễn kịp thời căng ra khí trường trùm lấy Dương Thiền vào trong, sợ là nàng đã chạy không thoát vận hạn bị hất văng không biết đến nơi đâu.

Chúng nhân đều bị một kích bất thình lình này đánh cho ngẩn người. Chẳng qua, kịch chiến trong “cột nấm” lại chỉ mới vừa bắt đầu.

Dưới sức xung kích cường đại, Thiết Can binh trong tay hầu tử bị uốn cong bốn mươi lăm độ, nhưng mặt cự bích kia vẫn tơ vân bất động.

Đằng sau cự bích, Lục Nhĩ Mi Hầu im lìm đứng đó, đứng trên một phiến đá do linh lực ngưng thành. Chính Pháp Minh Như Lai đang từng bước tiến lại gần.

Chỉ nghe một tiếng bạo quát, Thiết Can binh trong tay hầu tử đột nhiên thu hồi, hắn lật chuyển, lại một kích nện hướng quang bích!

Sắc mặt chư Phật trong thiên không hơi biến, vội vàng khép chặt hai mắt, tăng nhanh tốc độ niệm kinh. Lập tức, quang bích lại dày thêm.

Đợt xung kích thứ hai yên ắng mà tới.

Sườn núi đã bị thôi bằng, mấy người còn lại đứng trên sườn núi đã không cố được quá nhiều, chỉ biết cắn răng gồng mình ứng đối, thậm chí không rãnh để cố cập xem rốt cuộc giữa trung tâm “cột nấm” đang xảy ra chuyện gì.

Lại một kích đi qua, quang bích vẫn còn. Mà hổ khẩu hầu tử sớm đã nứt nẻ, linh lực trong người cường hóa đến nỗi dần sa vào trạng thái thất khống. Từng sợi lông tơ rơi rụng bị lực lượng cự đại xâm thực thành tro bụi, phiêu tán theo gió.

Đằng sau quang bích, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi quay đầu, cười nhìn hầu tử. Trong ý cười tràn đầy trào phúng.

Nháy mắt, hầu tử lần nữa gào lên!

Thiết Can binh lật chuyển, tiếp tục nện tới quang bích.

*****

Đâu Suất Cung, khóe mắt Thông Thiên giáo chủ không khỏi giật giật:

- Hắn đây là muốn hủy tam giới?

- Hủy thì không đến nỗi, chẳng qua... Trung bộ Tây Ngưu Hạ Châu sợ là trong vòng mấy trăm năm không sinh nổi tấc cỏ nào.

Lão Quân sắc mặt ngưng trọng đáp nói.

*****

Nơi sâu trong thần miếu Nữ Oa, Tu Bồ Đề lẳng lặng nhìn đăm đăm ly trà khẽ chấn động trên bàn án bên cạnh. Không thốt nửa lời.

Thậm chí ở Nữ Nhi quốc đều có thể cảm nhận rõ ràng dư ba từ đại chiến.

*****

Kích thứ ba, kích thứ tư, kích thứ năm! Liên tiếp không ngừng!

Một một lần, không chỉ là đám người Dương Tiễn Dương Thiền ở ngoại vi, ngay cả chư Phật trôi nổi giữa thiên không đều tròn mắt mà nhìn.

Có điều, bọn họ làm gì được đây?

Từ thời khắc bước ra Đại Lôi Âm tự, bọn họ đã không còn đường để quay đầu. Bọn họ chỉ có thể liều mạng chống đỡ mặt quang bích này, đi đấu linh lực với một tu giả Hành giả đạo vô hạn tiếp cận Thiên Đạo!

Đấy không nghi ngờ là một chuyện cực kỳ khủng bố.

Lúc mới bắt đầu, chư Phật gồng tận toàn lực duy trì quang bích, nhưng dần dần, vị đạo tựa hồ biến. Biến thành quang bích đang liều mạng rút đi lực lượng trong người bọn họ, hệt như một cái động không đáy!

Khi gánh tới kích thứ mười hai, sắc mặt đám Phật Đà đã có phần khó coi. Thủ chưởng hầu tử cũng sớm đã đầm đìa máu tươi. Nhưng mà, hắn tịnh không hề có ý định rút lui, ngược lại thế công càng lúc càng tấn mãnh!

Thời này khắc này, Chính Pháp Minh Như Lai đã nắm lấy kim cô đi tới trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Đeo kim cô này lên đầu, đồng thời cũng đeo vào trong lòng. Chỉ cần ngươi hơi có ý vi phản lời hứa, liền sẽ đau tận xương tủy. Không còn đường để lui. Ngươi suy xét rõ ràng chưa?

- Ta suy xét rõ ràng!

Vung vạt áo lên, Lục Nhĩ Mi Hầu quỳ gối xuống ngay trước mặt hầu tử, cúi đầu nói:

- Đến đi!

Ngẩng đầu lên, Chính Pháp Minh Như Lai nhìn thấy trên dưới khắp người hầu tử đã đắm chìm trong thiểm điện, điên cuồng tung tóe, lại vẫn một kích tiếp một kích xông đâm tới quang bích.

Bỗng đột nhiên, một vị Phật Đà thân hình hơi lắc, cả người ngã xuống từ trên không.

Sắc mặt Văn Thù đang chủ trì pháp trận giữa trời không khỏi hơi biến. Hắn đột nhiên quay sang nhìn đồng bạn bốn phía, phát hiện dưới làn da vàng óng, ai nấy đều nhăn mày.

Mắt thấy hầu tử chuẩn bị vung côn về hướng quang bích, Văn Thù đột nhiên kêu nói:

- Giải!

Lập tức, quang bích tan biến!

- Liên đài Phật quang!

Chỉ nghe hắn bạo quát một tiếng, ngay sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu chợt xuất hiện một đài sen cự đại!

Quang huy vàng óng từ trời giáng xuống, chiếu lên trên đài sen.

Thân ảnh Văn Thù cũng xuất hiện trên đài sen. Hắn bước chân trầm ổn giang ra hai tay với Thiết Can binh đang đập mặt mà đến.

Ngay sau đó, từng tên từng tên Phật Đà hạ xuống đài sen, nhất tề giang ra hai tay đón đỡ Thiết Can binh!

- Thiên Phật trận! Định!

Thiết Can binh cứ thế bị cường hành định lại giữa không trung! Vô luận hầu tử gồng sức thế nào đều vung không ra!

Lúc ấy, chư Phật trên đài sen mới hơi khẽ thở phào.

Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi tiếp lấy kim cô từ tay Chính Pháp Minh Như Lai, đội lên đỉnh đầu mình.

Hầu tử thoáng mở to hai mắt, ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu hắn.

- Trong tam giới, không ai có thể muốn làm gì thì làm. Ngay cả lão phu cũng thế. Có một số thứ, muốn giành được thì tất phải hy sinh. Tỷ như tự do. Chỉ có hy sinh, ngươi mới có thể giữ lấy càng nhiều.

Trong Đâu Suất Cung, Lão Quân khẽ than thở.

- Ngươi muốn ta giết Huyền Trang?

- Giết hắn, là cách thức trực tiếp nhất. Nếu hắn thuận lợi tây hành, vô luận chứng đạo thành công hay không, đều khiến thiên đạo chếch khỏi quỹ đạo nên có. Đấy là chuyện tuyệt đối không nên xảy ra. Nếu ngươi quả thực không muốn, thì có thể nhường ra, lão phu tự sẽ để người khác làm thay. Đương nhiên, trừ điều đó ra, ngươi còn tất phải làm một ít chuyện khác. Rốt cuộc... Ngươi là vết rách sớm nhất của Thiên Đạo, chỉ có ngươi mới có thể khiến cho hết thảy trở về nguyên trạng.

- Hắc hắc hắc hắc.

Hầu tử siết chặt Thiết Can binh, bật cười nói:

- Thiên Đạo yêu cầu làm, thì tất phải làm. Thiên Đạo cho phép làm, mới được làm. Thiên Đạo không cho phép, thì tuyệt đối không thể làm, đúng không?

- Đúng. Không có đúng hay sai, then chốt là ở quỹ tích Thiên Đạo.

- Như thế, ta có khác gì Lục Nhĩ Mi Hầu quỳ gối dưới chân Phật môn? Lão tử nhẫn nhịn một đường tây hành, là để muôn đời an khang. Nhưng ngươi lại bắt lão tử phải nhẫn cả đời?

Lão Quân trầm mặc.

Khắc này, hết thảy mọi thứ phảng phất đều ngưng cố lại.

Trong Đâu Suất Cung, Lão Quân trầm mặc.

Trong thần điện Nữ Oa, Tu Bồ Đề cũng trầm mặc.

Trên chiến trường, hầu tử cũng trầm mặc.

Chúng nhân đều ngây dại mà nhìn, chờ đợi. Chỉ riêng Lục Nhĩ Mi Hầu tay nắm lấy kim cô là đang chậm rãi di động. Từ từ đội lên đỉnh đầu.

- Ngươi suy xét cho kỹ.

- Không cần suy xét!

Hầu tử chợt hô to, cơ thịt trên cánh tay bành trướng đến cực trí, chợt băng nứt ra! Giống như vô số con giun xoắn xít vào nhau, kinh hãi vô cùng.

Máu tươi phiêu tán giữa không trung, dưới sức xâm thực của linh lực tung trào, nháy mắt liền mất đi màu đỏ tươi vốn có.

Ngay khi kim cô trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu cách đỉnh đầu chưa đến một tấc, Thiết Can binh khẽ run lên, di động! Kéo thành một đường cong bốn mươi lăm độ quét tới Lục Nhĩ Mi Hầu!